Quanh người anh là tạp dề màu hồng nhạt của cô, nửa người trên siết căng giống như là người lớn đang mặc trộm đồ của em bé, bộ dáng vô cùng buồn cười.
Nhưng trên mặt Triệu Thanh Uyển lại không nở nụ cười, kể từ khi sinh non, vì không chăm sóc tốt, thân thể của cô vẫn luôn không khỏe, ba ngày một trận ốm nhẹ, năm ngày một trận ốm nặng. Nhưng cô cũng không để ý, dù sao cô cũng không muốn sống đến tám chín mươi tuổi. Không nghĩ tới lần này bệnh nặng như vậy, giằng co cô cả một tuần lễ, không thể bước xuống giường.
“Diệp Khung, anh còn ở chỗ này làm gì?” Sắc mặt của Triệu Thanh Uyển vàng vọt. Chỉ một trận bị cảm đã như rút hết sức lực còn lại của cô, ngay cả giọng nói dịu dàng dễ nghe bình thường cũng thay đổi thành khàn khàn khó nghe.
Thái độ Diệp Khung không thay đổi, chỉ tháo tạp dề ra thản nhiên dặn dò: “Em ăn xong rồi cầm chén bỏ vào trong bồn rửa là được. Lần sau anh tới sẽ rửa sạch sẽ.”
Nói xong treo tạp dề lên cây móc áo rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
“Anh đứng lại.” Triệu Thanh Uyển buông chén xuống ‘cạch’ một tiếng, lạnh lùng quát: “Diệp Khung, tôi không cần anh giả bộ tốt bụng.”
Diệp Khung dừng bước, nghe giọng khàn khàn của cô quát cũng chỉ trầm mặc không nói lời nào.
“Anh nói đi.” Triệu Thanh Uyển giùng giằng bước xuống đất, đi tới bên cạnh Diệp Khung, hung hăng níu lấy anh vạt áo của anh “Anh đừng cho là làm như vậy tôi sẽ cảm động. Uổng phí hơi sức rồi.”
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Diệp Khung tới nhà cô thường xuyên nhưng không lên giường với cô. Anh nấu cơm cho cô, nấu cháo cho cô, còn tịch thu tất cả thuốc lá trong nhà cô, không để cho cô hút thuốc lá nữa.
Ban đầu cô chỉ hưởng thụ cuộc sống này, nhưng cho đến một lần cô mở đèn rồi trốn ở trong chăn đợi đến rạng sáng nhưng Diệp Khung cũng không có đến đây, Triệu Thanh Uyển bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Cô không nên có ý đó đối với anh, lại càng không nên giống như yên lặng chờ anh về, giữa bọn họ chỉ là quan hệ bạn giường, cũng chỉ có thể là bạn giường mà thôi.
Cô bắt đầu dần dần xa lánh Diệp Khung, anh rất thông minh, cô không tin anh không nhận ra điều đó. Vậy mà anh lại làm mọi thứ như cũ giống như không có chuyện gì. Làm thức ăn vẫn thơm nức ngon miệng, thái độ đối với cô càng ngày càng dịu dàng.
Diệp Khung biến hóa như thế khiến Triệu Thanh Uyển sợ, cô vô cùng sợ cảm giác giao hết lòng mình cho một người đàn ông. Giống như khi đó cô đối với Kỷ Lâm, tất cả cầu xin, muôn vàn lấy lòng nhưng cuối cùng chỉ nhận từ anh một chữ ‘Cút’.
“Không cho em cảm động.” Diệp Khung quay đầu lại, trên mặt anh tuấn lạnh lùng, anh hơi khom lưng ôm ngang Triệu Thanh Uyển lên, đặt lên trên giường “Em ăn cháo đi, anh đi đây.”
Nói xong thì không để ý cô ở phía sau la to, đi thẳng ra cửa.
Triệu Thanh Uyển tức giận, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cổ áo mở lớn không giấu được khối thịt trắng noãn rung động, cô cầm tô cháo táo đỏ ở trên đầu giường muốn dùng sức vứt xuống đất nhưng không biết sao lại chậm chạp không nỡ xuống tay.
Chén cháo kia không nóng mà vừa đủ ấm áp, Triệu Thanh Uyển chần chờ rồi múc một muỗng bỏ vào miệng, cháo nấu vừa tới hương vị ngọt ngào cộng thêm đi thịt quả táo mềm mại, ăn một miếng đã cảm thấy miệng đầy hương thơm của táo.
Triệu Thanh Uyển nắm cái muỗng trong tay thật chặt, cắn lớp vỏ ngoài của thịt táo nhưng không cẩn thận trúng đầu lưỡi, cô đột nhiên cảm thấy đau đớn không chỉ đầu lưỡi mà cả khoang miệng đều chua xót.
Tháng chín vừa qua, thời tiết cũng dần dần lạnh, lá cây ngô đồng ven đường đã sớm rụng gần hết, trên đường phố đầy lá khô rơi rụng.
Kỷ Lâm thích nhất là đi trên lá khô này, mỗi khi nghe được âm thanh ‘rào rào’ dưới chân thì cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Anh mới vừa làm thủ tục phục chức trong doanh trại đi ra, tâm tình có chút bối rối. Lý Khoan đã chính thức trở thành thị trưởng thành phố C, anh không thể nào ngồi không ở nhà đẩy tất cả trách nhiệm cho anh cả và Úc Lương Tranh.
Nhưng mặt khác anh lại không bỏ được Diệp Chi. Trong khoảng thời gian này quan hệ của hai người tiến triển không tệ, mặc dù vẫn không đến bước cuối cùng, nhưng thỉnh thoảng Diệp Chi cũng có thể cho anh nếm thử một chút ngon ngọt, đây đối với đoàn trưởng Kỷ chưa từng trắng trợn khai trai mà nói đã là đại ân đại đức rồi.
Mặt trời chiều ngả về phía tây, chân trời mang một màu da cam ấm áp, đoàn trưởng Kỷ nhìn màu sắc sáng lạn này, từ một người đàn ông thô lỗ biến thành một người đàn ông nghệ sĩ.
“Aizzz… Thế gian khó được biện pháp nào song toàn.” Anh ngẩng mặt nhìn về phía trời chiều cảm thán một câu.
Vừa lúc đó điện thoại trong túi chợt vang lên, Kỷ Lâm cầm lên nhìn là Diệp Chi, khó được Diệp Chi chủ động gọi điện thoại cho anh trong giờ làm việc, Kỷ Lâm hưng phấn ấn nút nghe “Chi Chi? Em nhớ anh sao?”
“Thôi đi.” Diệp Chi tươi cười nói “Anh có thời gian không, giúp em đi đến trường học đón Hoàn Tử về nhà, hôm nay ba mẹ em đi thăm người thân rồi.”
“Không thành vấn đề, anh sẽ đi.” Kỷ Lâm nhìn thời gian thì đã sắp đến ba giờ rưỡi rồi nên đồng ý nói.
“Được, vậy tan việc em sẽ tìm anh.”
“Đừng, em về thẳng nhà luôn là được.” Con ngươi Kỷ Lâm quay một vòng, nảy ra ý hay. Ba Diệp và mẹ Diệp hôm nay đi thăm người thân, ai biết buổi tối có về không, mình mượn danh nghĩa đón Hoàn Tử rồi đến nhà Diệp Chi, nói không chừng buổi tối sẽ có phúc lợi.
“Được, em còn có việc. Cúp máy nhé.” Diệp Chi trả lời, vừa định cúp điện thoại thì nhớ tới chút chuyện, cười nói: “Còn cái kia, nếu cô giáo không biết anh...Thì anh cứ gọi điện thoại cho em, lần này điện thoại còn pin không?”
“Được rồi, em đừng cười nhạo anh nữa.” Kỷ Lâm lười biếng trả lời rồi cách ống nghe hôn một cái về ống nghe bên kia rồi mới vừa lòng cúp điện thoại.
Chuyện lần đó làm cho cô giáo Hoàn Tử vô cùng ấn tượng, dù thời gian đã qua lâu nhưng cũng không quên. Vừa thấy Kỷ Lâm tới thì lập tức đẩy Hoàn Tử tới trước.
“Bà ngoại và ông ngoại ra ngoài rồi nên hôm nay huấn luyện viên tới đón cháu.” Kỷ Lâm sờ sờ đầu nhỏ của Hoàn Tử, cầm lấy cặp sách trên lưng đứa nhỏ rồi tay còn lại dắt Hoàn Tử đi về phía trước.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Hoàn Tử gật đầu bày tỏ cậu biết rồi.
Tính tình của đứa nhỏ này thật lạnh lùng, Kỷ Lâm chưa từng thấy qua người nào lạnh nhạt như vậy, hơn nữa đây còn là đứa bé. Trong nhà Kỷ Lãng và Úc Lương Tranh không thích nói chuyện anh đã rất buồn bực, mà Hoàn Tử còn ít lời hơn, có lẽ đây là trời sinh lạnh lùng.
Hai tháng nay Kỷ Lâm đã dùng hết thủ đoạn để cho cậu gọi anh một tiếng ba, kết quả đều phí công. Hoàn Tử quả thực dầu muối đều không chịu, mặc kệ nói gì cũng chỉ lạnh lùng nhìn anh, lúc mở miệng chỉ là huấn luyện viên Kỷ hoặc là chú Kỷ.
Có lúc tức giận Kỷ Lâm hận không thể cắn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nhưng rốt cuộc vẫn không nỡ, đứa nhỏ dáng dấp trắng trẻo vô cùng dễ thương, anh sao nỡ cắn.
Kỷ Lâm dắt Hoàn Tử quẹo qua khúc quanh, vừa định vào trong nhà họ Diệp thì bỗng nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu, anh dừng bước lại. Đây quả thực là thời cơ tốt nhất để mang Hoàn Tử cho ba mẹ mình gặp qua.
Anh phản ứng khá nhanh nhẹn, nếu không thiếu chút nữa bỏ lỡ cơ hội này.
Kỷ Lâm thở phào nhẹ nhõm, đổi phương hướng về phía bên kia đại học C.