• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đáy lòng Kỷ Lâm run lên, cánh tay nắm lại ôm Diệp Chi thật chặt “Nói cho anh nghe một chút thôi.” Dừng một lát, giống như nghiêm túc lại như đùa giỡn nói “Tránh cho anh phải lo lắng.”

Anh cũng không nói láo, đâu chỉ lo lắng, quả thực là vô cùng lo lắng. Nhìn ngoài mặt thì Kỷ Lâm cực kỳ ngông ngênh phóng khoáng nhưng trên thực tế trong lòng lại cất giấu suy nghĩ nhiều hơn so với bất cứ ai khác.

Từ lâu anh đã rất muốn biết về ba của Hoàn Tử nhưng sợ hỏi xong lại chọc Diệp Chi mất hứng nên vẫn dằn xuống đáy lòng để thừa cơ hành động.

Nhưng hôm nay lúc hai người ở trên giường triền miên một hồi, lại vừa khéo giải quyết hiểu lầm, không khí vừa đúng. Kỷ Lâm lòng vòng giả bộ lơ đãng đưa ra đề tài này nhưng cũng thuận tiện mượn câu chuyện để tiết lộ lo lắng trong lòng mình cho Diệp Chi, để cho cô dù muốn nổi giận thì cũng không thể phát ra hết trên người anh được.

Kỷ Lâm tính toán mọi chuyện thật tốt, cảm thấy không có sơ suất gì nên nghiêng tai nghiêm túc lắng nghe cô kể chuyện, vốn cho là có thể nghe được phẫn nộ của cô, đau lòng của cô. Ai biết cô thế nhưng lại dùng câu mở đầu như vậy.

Kỷ Lâm ngạc nhiên nhưng cũng không chen vào nói, chỉ lẳng lặng chờ cô kể tiếp.

“Kỷ Lâm, ngoại trừ người nhà em ra thì chuyện này em cũng chưa từng nói với ai.” Diệp Chi nuốt nước miếng, vẻ mặt có vẻ hết sức bối rối, cô vòng quanh tay sau lưng của Kỷ Lâm thật chặt, giọng nói hơi run run “Em không biết anh sẽ nghĩ sao về em, nhưng em, em thật sự...... Tóm lại, em không phải là loại phụ nữ tùy tiện.”

“Anh biết, anh biết.” Kỷ Lâm đưa tay vỗ nhẹ nhàng phía sau lưng của cô, an ủi: “Em không cần sợ, cái gì cũng đã qua rồi, anh còn mong em sẽ sống với anh cả đời, khi nào coi thường em chứ.”

Anh yêu thương vuốt ve tóc đen như tơ lụa lạnh lẽo của Diệp Chi, khích lệ nói: “Nói đi, không cần đè nén ở trong lòng.”

Diệp Chi im lặng trầm mặc, hiển nhiên là đang kịch liệt đấu tranh trong lòng, một hồi lâu mới khó khăn mở miệng nói: “Chuyện đó hoàn toàn là ngoài ý muốn.”

Kỷ Lâm gật đầu, ngừng thở chờ cô nói đoạn sau, không biết thế nào, thậm chí tim đập rộn lên, ngay cả thần kinh cũng buộc thật chặt, sợ mình nghe không rõ.

Đối với người thiếu chút nữa thành chồng của Diệp Chi, lòng Kỷ Lâm cảnh giác vô cùng cao.

“Thật ra thì hai chúng em căn bản cũng không......” Diệp Chi nhắm mắt lại, rốt cuộc phun ra mấu chốt câu nói, nhưng hai chữ phía sau còn chưa nói ra ngoài, thì nghe tiếng động mở cửa rồi bên tai truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của mẹ Diệp “A, Chi Chi ở nhà? Còn có đôi giày này, chẳng lẽ là của Tiểu Kỷ sao?”

Ba mẹ dẫn Hoàn Tử về. Diệp Chi chợt giật mình vội vàng đưa tay đẩy Kỷ Lâm ra, sửa lại quần áo xốc xếch rồi mở cửa đi ra ngoài.

Kỷ Lâm ở trong phòng ngủ ảo não nện lên tấm nệm một cái. Thiếu chút nữa là anh có thể nghe được quá khứ của Diệp Chi rồi, không thể nghĩ đến bị gián đoạn như vậy.

Thôi, còn nhiều cơ hội, dù sao hiện tại Diệp Chi đã là bạn gái của anh, còn bây giờ, Kỷ Lâm từ trên giường đứng lên, mắt nhỏ dài hơi híp lấy lòng cha mẹ vợ mới là quan trọng nhất.

Mẹ Diệp mắt tinh, liếc thấy Kỷ Lâm từ trong phòng Diệp Chi đi ra, đột nhiên cười híp mắt ngoắc ngoắc anh “Tiểu Kỷ, lại đây ăn nho, dì đã rửa sạch sẽ rồi, ngọt lắm.”

Mẹ Diệp đang ở trạng thái muốn đóng gói con gái vứt cho chàng trai đầy hứa hẹn này. Mấy ngày trước từ trong miệng Diệp Chi bà đã biết con gái và Kỷ Lâm đang có quan hệ, nên thái độ đối với Kỷ Lâm hết sức hòa ái thân thiết, chỉ thiếu thay Diệp Chi cầu hôn thôi.

Làm mẹ ai cũng hi vọng con của mình có thể sống thật tốt. Qua nhiều năm như vậy, mẹ Diệp vẫn nhìn con gái ngậm đắng nuốt cay một thân một mình nuôi nấng Hoàn Tử, trong lòng đau không tả siết, mỗi ngày đều mong đợi Diệp Chi có thể gặp được một đàn ông tốt để con gái không cần phải khổ cực như vậy nữa.

Bà vốn cho là Mạnh Trường Thụy có thể trở thành con rể của mình nhưng không ngờ quanh đi quẩn lại giữa chừng xuất hiện một Kỷ Lâm chắn ngang đường.

Bà quan sát Kỷ Lâm rất lâu, bắt đầu chỉ là có cảm tình, kết quả càng nhìn càng thích, trong lòng đã sớm cho rằng người này con rể nên cũng không xem Kỷ Lâm là người ngoài.

Thật ra thì cũng không trách trong lòng mẹ Diệp nhanh chóng nghiêng về Kỷ Lâm được. Kỷ Lâm rất đẹp trai, miệng lưỡi ngọt ngào, còn có thể ra sức vì trăm họ như vậy (*ý nói anh làm bộ đội là bán sức vì nhân dân), có người mẹ nào không thích.

Nhìn lại Mạnh Trường Thụy thì mặc dù đẹp trai không kém, đối với Diệp Chi cũng rất tốt, tính tình cũng tốt, nhưng sau khi tốt nghiệp thạc sĩ chỉ ở trong nhà sáng tác, lâu ngày không tiếp xúc với xã hội, xử sự khó tránh khỏi không đủ khôn khéo.

Ngày trước không có Kỷ Lâm để so sánh nên không nhìn ra cái gì. Bây giờ có Kỷ Lâm nên mẹ Diệp lập tức phát hiện ở giữa hai người này có sự khác biệt khổng lồ, nên lòng cũng nghiêng lệch đi.

“Cám ơn dì.” Kỷ Lâm ngồi xuống ở bên cạnh mẹ Diệp, không hề khách khí cầm một quả nho lên bỏ vào trong miệng, mắt sáng lên khen “Thật ngọt.”

Nói xong, tay chân lanh lẹ lột một quả nho, đưa tới trước mặt mẹ Diệp “Dì, dì cũng ăn đi.”

“Được, được.” Mẹ Diệp cười cười nhận lấy quả nho Kỷ Lâm đã bóc sạch sẽ “Đứa bé này thật ngoan, về sau cần phải đến đây chơi nhiều hơn nữa.”

“Nhất định ạ.” Kỷ Lâm không ngừng gật đầu.

Hai người kia nói chuyện hết sức vui vẻ, còn trong phòng rửa tay Diệp Chi đang vừa rửa tay cho Hoàn Tử, vừa nói: “Hôm nay chơi vui vẻ không?”

Hoàn Tử do dự một lát, rồi gật đầu “Bà ngoại dẫn con đi ngắm cây bạch quả, vàng vàng.”

Cây bạch quả ở thành phố C vô cùng nổi tiếng, vừa đến mùa thu thì cây bạch quả trong công viên giống như trong một đêm bị hắt thuốc màu lên, trong nháy mắt lá cây từ màu xanh chuyển thành vàng, phiến lá vàng hình quạt vô cùng thuần khiết, nhìn xa xa rất chói mắt giống như là vô số cây bằng vàng kim.

“Ngoan.” Diệp Chi vuốt vuốt đầu con trai, dùng khăn lông lau sạch sẽ tay nhỏ bé của cậu, lúc này mới nói: “Chờ mẹ có thời gian sẽ dẫn con đi.”

Cô vừa nói xong chỉ thấy Hoàn Tử ngước mắt nhìn cô, con ngươi nhỏ dài đen nhánh mang theo chút cầu khấn “Mẹ, ông ngoại cho… mua cho con quả bóng đá.”

“Hả?” Diệp Chi không hiểu ý tứ của cậu, chỉ cười nói: “Thật, thì ra hôm nay Hoàn Tử còn có quà nữa.”

Hoàn Tử mấp máy môi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, khó khăn mở miệng nói “Mẹ, con...con không biết đá bóng......” Khuôn mặt nhỏ đã đỏ ửng lên.

Diệp Chi ngẩn ra, sau đó đã hiểu ý tứ của Hoàn Tử, con trai muốn mình đá banh với cậu. Nhưng...... Mình không biết.

Nếu không thì cùng với cậu mò mẫm. Diệp Chi hơi khó xử, vừa nghĩ tới vận động đã cảm thấy trong lòng bỡ ngỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK