“Kỷ Lâm? Sao anh lại tới đây?” Một tay Diệp Chi đang cầm ly chocolate, kinh ngạc đến nỗi quên đặt ly xuống.
Kỷ Lâm ngầm cảnh cáo, ánh mắt khó hiểu quét qua mặt của Mạnh Trường Thụy, đi tới trước mặt Diệp Chi, cố đè ghen tuông trong lòng xuống, ‘Chụt’...một tiếng hôn một cái ở trên mặt của cô rồi duỗi cánh tay ra ôm Diệp Chi vào, cúi đầu dụi vào bả vai cô cố gắng làm nũng “Vợ yêu, chúng ta đúng là tâm ý tương thông, đi tới chỗ nào cũng có thể gặp nhau.”
Diệp Chi 囧, mặc dù người này thỉnh thoảng cũng làm vài chuyện quá quắt, nhưng lần này thế nhưng lại đứng ngay trước mặt Mạnh Trường Thụy hôn cô, quả thật là quá không kiêng kỵ gì rồi.
“Anh cách xa em một chút.” Tay phải Diệp Chi giấu sau cái bàn nhéo một cái lên trên đùi Kỷ Lâm, trên mặt vẫn còn duy trì nụ cười nhưng âm thanh kia nghe giống như đang cắn răng nghiến lợi “Trường Thụy đang nhìn.”
Chính là muốn anh ta nhìn, anh ta không nhìn thì anh sẽ không làm. Kỷ Lâm hừ một tiếng trong lòng, mắt nhìn mặt Diệp Chi đang cố gắng nhẫn nhịn, anh biết dây dưa nữa thì mình là người bị thua thiệt nên vội vàng ngồi ngay ngắn người lại nhìn Mạnh Trường Thụy, trên mặt lộ ra nụ cười kinh ngạc “Aizzz ôi, đây không phải là Mạnh Trường Thụy sao? Xin lỗi giờ mới nhìn đến, anh không để ý chứ?”
Giờ mới nhìn? Mạnh Trường Thụy thật khó khăn mới không cầm ly chocolate nóng trên tay mình dội lên trên mặt Kỷ Lâm, anh đường đường là một đấng mày râu cao 1m8 ngồi đối diện anh ta mà anh ta lại dám nói giờ mới nhìn thấy mình?
“Đâu có, tôi nhỏ bé như vậy sao có thể dễ dàng lọt vào mắt huấn luyện viên Kỷ.” Mạnh Trường Thụy trả lời lại mỉa mai.
Số lần anh và Kỷ Lâm gặp mặt không quá nhiều, nhưng cuối cùng chẳng những bạn gái bị anh ta đoạt đi, ngay cả nói cũng không bằng anh ta. Mạnh Trường Thụy tức giận ở trong lòng, cho dù ở trước mặt Diệp Chi mất phong độ cũng được, dù sao cũng muốn thắng Kỷ Lâm một lần, nếu không thật không có mặt mũi.
Chuyển sang Diệp Chi “Chi Chi, huấn luyện viên Kỷ đẹp trai như vậy em phải chú ý cho kỹ, anh ta mỗi ngày đều gặp rất nhiều người đẹp, nói không chừng lúc nào thì......”
Còn câu phía sau anh ta không nói hết, ý tứ khiêu khích hết sức rõ ràng, khẽ nhếch cằm nhìn Kỷ Lâm, trong mắt vô cùng hài lòng, tới đi, tiếp chiêu đi. Có bản lãnh tới cùng tôi đấu võ mồm, tôi sẽ dùng lời nói giết chết anh.
Song anh đợi vài giây, Kỷ Lâm vẫn yên tĩnh bất động, lúc Mạnh Trường Thụy cho là Kỷ Lâm là bị mình chận họng không thể nói được lời nào thì Kỷ Lâm bỗng ôm Diệp Chi.
Khuôn mặt hồ ly lúc nào cũng tươi cười trong nháy mắt biến thành khuôn mặt uất ức.
“Anh…Anh… Chi Chi, anh ta khi dễ anh. Em nghe đi, anh ta ở trước mặt em khi dễ anh.”
Diệp Chi: “......”
Mạnh Trường Thụy: (⊙o⊙)
Không đúng, không phải là như vậy. Chẳng lẽ Kỷ Lâm không đập bàn rồi cùng mình cãi cọ văng nước miếng tung tóe, sau đó bị mình chèn ép sao? Tại sao lại biến thành như vậy?
Mạnh đại thần 囧囧 mất hồn ngồi im ở chỗ đó, chuẩn bị xong những lời lẽ sắc bén thì bị ngăn ở cổ họng. Tiến thoái lưỡng nan, quả thật anh bị sự biến hóa của Kỷ Lâm vô sỉ này làm cho mờ mịt đầu óc.
“Chi Chi......” Giọng Kỷ Lâm kéo dài, ngẩng đầu tội nghiệp nhìn Diệp Chi, cặp mắt kia với Hoàn Tử giống nhau như đúc, trong mắt tràn đầy bất mãn với tố cáo “Anh đi khắp nơi đều không tìm được em, thì ra em ở cùng một chỗ uống nước với anh ta.” Trong lời nói nồng nặc vị chua, giọng nói càng ngày càng thấp giống như một đứa bé đang giận dỗi “Em chính là không thích anh, em muốn bội tình bạc nghĩa.”
Diệp Chi bị anh làm cho dở khóc dở cười, người này cũng hơn ba mươi tuổi rồi nhưng thành thạo các kiểu chơi xấu làm nũng, so với Hoàn Tử còn biết cách hơn, nhưng nghe giọng của anh thật thấp, lòng cô lại mềm nhũn, không nhịn được lặng lẽ ngắt tay của anh ở dưới bàn, nhỏ giọng giải thích: “Em chỉ thảo luận về sách với anh ta thôi, không có gì khác.”
Kỷ Lâm cúi đầu không nói lời nào, mặt nhăn nhó, so với Hoàn Tử thì bộ dạng giận dỗi đúng là giống nhau như đúc.
“Được rồi, vậy bây giờ chúng ta về?” Diệp Chi gãi gãi lòng bàn tay Kỷ Lâm, nhẹ nhàng đụng chạm giống như lông vũ làm cho lòng anh vô cùng nhột, nhưng trên mặt vẫn không hiện ra mà chỉ ừ một tiếng.
Mặc dù hai người không có động tác thân mật đặc biệt, nhưng giơ tay nhấc chân rất ăn ý, một mình anh ngồi đối diện bọn họ lại giống như bị bọn họ quên lãng, ngực Mạnh Trường Thụy buồn bực đau đớn, đang định mở miệng chào tạm biệt thì Diệp Chi lại nói trước.
“Ừ, hai người đi trước, anh ngồi đây một chút nữa rồi về.” Mạnh Trường Thụy không muốn đi chung với Kỷ Lâm, tình nguyện ở tiệm sách thêm một thời gian nữa.
Diệp Chi gật đầu, cũng không gò ép, cầm tay Kỷ Lâm đi ra cửa, vừa đi ra đường được mấy bước Kỷ Lâm chợt ngừng lại “Muốn ăn mực viên......”
“Mới ở trong tiệm sách sao anh......” Diệp Chi còn chưa nói hết đã thấy Kỷ Lâm như gió chạy vào tiệm sách, chỉ để lại một câu “Để anh đi mua.” Rồi ngay cả bóng cũng không có.
A… Người này thích ăn hải sản từ khi nào vậy? Diệp Chi nghi ngờ nháy mắt mấy cái, phụ nữ có thai khẩu vị thay đổi, mà người đàn ông của mình còn thay đổi nhanh hơn.
Mạnh Trường Thụy uống xong ngụm chocolate nóng cuối cùng, khi anh muốn đứng dậy rời đi thì ngẩng đầu đã nhìn thấy Kỷ Lâm chạy lại, đặt tiền lên trên bàn vỗ “Một phần mực viên, muốn đặc biệt cay.” Dừng một lát, lại thêm một câu “Nhất định phải đặc biệt cay.”
Nói xong rồi đi tới ngồi xuống đối diện Mạnh Trường Thụy, trong đôi mắt nhỏ dài sáng lấp lánh, ánh mắt không ngừng đảo quanh trên người anh, làm cả người Mạnh Trường Thụy sợ hãi, không được tự nhiên ho một tiếng nói: “Làm sao anh quay lại vậy?”
“Nhìn anh.” Kỷ Lâm híp híp mắt, lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Anh đẹp trai, lông mi dài, mắt nhỏ, vẻ ngoài tuấn lãng, lúc này lại cười làm cho ngũ quan tinh xảo tuấn tú khác thường. Nhưng Mạnh Trường Thụy lại bị nụ cười này của anh làm cho rùng mình một cái “Nhìn, nhìn tôi làm gì?”
Kỷ Lâm không trả lời anh ta, chỉ thấy anh nở nụ cười ý vị sâu xa, cũng có thể nói là...... Không có ý đồ tốt.
“Mực viên của ngài.” Đúng lúc đó thì ông chủ đi tới, đặt một phần mực viên có nhiều tầng ớt đỏ au xuống trước mặt Kỷ Lâm, hơn nữa con săn sóc đưa cho anh hai cây cây xăm bằng trúc rồi mới rời đi.
“Nghe nói anh không thể ăn cay?” Kỷ Lâm ghim một cục mực quơ quơ ở trước mặt Mạnh Trường Thụy, mùi ớt cay nồng trong nháy mắt chui vào lỗ mũi làm Mạnh Trường Thụy sặc ho khan không ngừng, khoát tay lia lịa ý bảo anh đưa cái cục mực ra xa.
“Đàn ông làm sao có thể không ăn cay được.” Kỷ Lâm khẽ cười đứng lên, khi Mạnh Trường Thụy còn chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng đến bên cạnh anh, một tay nắm cằm của anh một tay nhanh chóng đem viên mực nhét vào trong miệng anh.
“Nhìn bộ dáng nhếch nhác của anh.”
Nước mắt Mạnh Trường Thụy ràn rụa chảy dài xuống, cay đến nỗi mặt đều đỏ giống như con tôm luộc. Mắt tức giận nhìn Kỷ Lâm như bốc cháy lên, rồi lại vì ho kịch liệt mà một chữ cũng không nói ra được. Ông chủ khiếp sợ nhìn thấy vội vàng rót một ly nước đưa đến trước mặt.
“Mùi vị thế nào?” Kỷ Lâm lộ ra một nụ cười sáng lạn như cũ, khẽ liếc nhìn sang thấy nửa bên âm trầm, nửa bên sáng chói vô cùng quỷ dị.
“Cay không? Có phải khổ sở sắp chết hay không?” Giọng nói của anh rất nhẹ, nhưng mà lại như là châm nhỏ bằng băng từng mũi một hung hăng đâm vào lòng Mạnh Trường Thụy, giá rét thấu xương và đau nhói “Tôi ghét người khác đến gần Chi Chi, nhất là loại người xấu bụng như anh.”
Anh dừng một lát, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh, nhìn Mạnh Trường Thụy từ trên cao nhìn xuống, cao cao tại thượng giống như đang nhìn một con giun dế “Con người của tôi ghen rất mãnh liệt, hay ăn giấm lung tung, cho nên anh tốt nhất cách xa Chi Chi ra, không thì...... Hôm nay là ớt, ngày mai cũng chưa biết tôi sẽ cho anh cái gì.”
Anh xoay người rời đi, không chút do dự cầm hai cục mực viên ném vào thùng rác, cũng không quay đầu lại nhìn Mạnh Trường Thụy một cái.
“Không phải là anh đi mua mực viên hả? Đâu rồi?” Diệp Chi nhìn hai tay rỗng Kỷ Lâm, nghi ngờ nói.
“Ăn rồi, dù sao em cũng không thích ăn.” Kỷ Lâm cười ngây ngô hì hì, cầm tay Diệp Chi tung tăng đi “Em thích gì, không thích cái gì anh đều ghi ở trong lòng.”
“Thật sao?” Diệp Chi bĩu môi tỏ vẻ không tin, thấy anh quả nhiên lộ ra vẻ mặt lo lắng thì cười thầm, cố ý đùa anh “Vậy anh nói em thích gì nhất?”
Cằm Kỷ Lâm giương lên, không chút do dự nói: “Đương nhiên là anh. Đẹp trai, giàu có...... Aizzz ôi, đau…. đau.” Kỷ Lâm che mu bàn tay bị bấm đỏ, liên tiếp kêu đau.
“Để cho anh không nói bậy.” Diệp Chi cảm thấy chưa hết giận, đạp anh thêm một cước mới vừa lòng buông tay ra.
“Anh vốn là......” Kỷ Lâm hừ hừ một tiếng, muốn cãi cọ nhưng nhìn thấy cảnh cáo ánh mắt của Diệp Chi thì ỉu xìu “Được rồi, em thích Hoàn Tử nhất, có được không?”
“Cái này cũng đúng.” Diệp Chi nghiêng đầu sang chỗ khác len lén dấu đi vẻ hồng hồng thẹn thùng trên mặt.
Buổi tối hôm đó, Mạnh đại thần viết truyện không ngừng và cuối cùng nam phụ đã chết, độc giả bình luận bên dưới nhảy cẫng hoan hô, ca múa mừng cảnh thái bình. Nhưng cuối cùng thì Tiêu Bất Ly Mạnh báo nghỉ một thời gian, nói là mình ngã bệnh, mấy ngày nay không thể viết truyện nữa.
Các độc giả cũng rối rít an ủi anh, ngay cả những độc giả ngày thường im lặng cũng lập ID vào an ủi anh, muốn anh chăm sóc thân thể của mình thật tốt, chờ hết thì viết truyện tiếp. Trời đất bao la, sức người có hạn.
Bọn họ không biết, lúc này đại nhân nhà bọn họ đang che miệng bị sưng như hai miếng lạp xưởng, vừa trả lời bình luận cho hả giận, vừa nói lảm nhảm “Lão tử không bị khí thế của ngươi hù sợ. Lão tử sẽ cho ngươi chết một trăm lần trong truyện của ta.”
Mà cùng lúc đó, chuông cửa nhà Triệu Thanh Uyển chợt vang lên, cô cho là Diệp Khung tới, không suy nghĩ kéo cửa ra không ngờ đập vào mắt lại là một người xa lạ.
Sắc mặt của người kia âm trầm, liếc mắt đã biết không phải là người tốt, anh nhìn thấy Triệu Thanh Uyển không nói gì, chỉ đưa cho cô một thẻ ngân hàng rồi xoay người rời đi.
Triệu Thanh Uyển cúi đầu, đập vào mắt chính là ba chữ tiếng anh UBS (*tức là thẻ ngân hàng có chức năng Maestro ra để trả tiền), cô đã không còn là giáo viên tiểu học dốt nát năm xưa, tự nhiên biết điều này đại biểu cho cái gì. Nhìn bóng lưng người đàn ông kia hét to “Đứng lại. Anh là ai? Thẻ ngân hàng Thụy Sĩ này là sao?”
Người nọ không đáp, chỉ tiếp tục đi về phía trước, bước chân vội vã giống như phía sau có thú dữ đang truy đuổi.
“Anh nhất định phải nói cho tôi biết nếu không tôi sẽ ném vào trong thùng rác.”
Người nọ rốt cuộc dừng bước, quay đầu lại nhìn Triệu Thanh Uyển hé miệng phun ra mấy cái chữ, giọng nói khàn khàn khó nghe, giống như là đã gào thét mấy ngày mấy đêm, nói “Diệp Khung đưa cho cô.”
Nói xong mấy câu nói đó, anh ta cũng không dừng lại, giống như u linh biến mất trong hành lang.
Triệu Thanh Uyển sửng sốt một lát, cúi đầu nhìn cái thẻ ngân hàng kia, trong lòng vừa oán hận vừa mừng rỡ, ngón tay nắm thật chặt rồi nhét tấm thẻ vào túi.
“Lão Diệp. Tới đây giúp tôi băm thịt làm sủi cảo.” Mẹ Diệp tựa đầu vào cửa phòng bếp kêu một câu “Tôi băm không nhỏ.”
“Hôm nay sao lại muốn làm sủi cảo vậy hả?” Ba Diệp đặt tờ báo xuống, vừa đi tới phòng bếp vừa hỏi.
“Diệp Khung nói hôm nay trở về.” Trên mặt mẹ Diệp tràn đầy vui mừng, so với đoạn thời gian tiều tụy trước đây có thể nói là tươi cười rạng rỡ “Aizzz ông dùng sức thêm đi, băm nhỏ ra, con trai không thích ăn sủi cảo có lợn cợn thịt đâu.”
“Biết.” Ba Diệp lại dùng thêm sức, trong phòng bếp vang lên âm thanh ‘cạch cạch’, còn có giọng nói vui vẻ của mẹ Diệp.
“Đã lâu tôi không thấy con trai, nên làm cho con sủi cảo thịt heo dưa chua mà đứa nhỏ thích ăn.”
“Đúng đúng, còn có giấm chua, lão Diệp, ông xem nhà còn bao nhiêu giấm chua, con trai thích ăn nhất là giấm chua.”
“Tôi nói với ông, ông cũng đừng khuyên tôi, lần này tôi không thể để cho nó đi nữa.”
..................
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ở nhà họ Diệp dưa chua thịt heo và sủi cảo nóng hổi mới ra lò từ từ biến thành lạnh đến thấu tâm can, từng cái một lạnh lẽo nằm ở trong nước lèo, mùi thơm không có, chỉ còn lại đọng vết dầu, lạnh từ bên trong thấu ra ngoài. Mẹ Diệp hâm nóng sủi cảo một lần rồi lại một lần, ở bên bàn cơm cũng đợi từng giờ, con trai của bà vẫn không trở lại.