Diệp Chi nằm ở trên giường ổn định lại hơi thở nói Kỷ Lâm đi xuống lầu mua đồ ăn, Kỷ Lâm đáp một tiếng, vui mừng nhảy xuống giường mặc quần áo vào.
Lúc này Diệp Chi mới nhắm mắt lại, định ngủ một lát nhưng bất luận thế nào cô cũng không ngủ được, cảm giác giống như mình quên cái gì đó.
Cô ngáp dài nhìn Kỷ Lâm cài nút áo cuối cùng trên người, vừa định nói cho anh rằng mua ít bánh ngọt làm bữa sáng cho Hoàn Tử, trong đầu mới biết rõ mình đã quên gì.
Hoàn Tử, Hoàn Tử nhà cô đi đâu rồi?
“Kỷ Lâm, Hoàn Tử đâu?” Diệp Chi từ trên giường ngồi dậy kéo quần Kỷ Lâm, hỏi.
“Hoàn Tử?” Kỷ Lâm đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó xấu hổ sờ mũi, vợ nhỏ trong veo như nước ở trước mắt, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của anh, anh làm gì còn nhớ đến con trai.
“Ừ...... Hoàn Tử ở nhà ba mẹ của anh.”
“Làm sao anh không mang con về? Anh không biết, Hoàn Tử quen giường, trong hoàn cảnh xa lạ sẽ không ngủ được.” Diệp Chi nóng nảy, không đoái hoài tới cơ thể đau nhức, vội vàng bò xuống giường, dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo chỉnh tề rồi kéo Kỷ Lâm qua “Nhanh lên, mang em đi nhà anh, đem Hoàn Tử về nhà.”
“Được.” Kỷ Lâm lại khoác thêm cho Diệp Chi một cái áo khoác rồi mới cầm tay của cô đi thẳng tới cửa nhà mình.
Lúc bọn họ tới thì thượng tướng Kỷ và mẹ Kỷ vẫn còn ngồi ở phòng khách, mặc dù đêm đã khuya nhưng hai ông bà không hề buồn ngủ. Trước đó bọn họ đem hình khi còn bé của Kỷ Lâm để đối chiếu với Hoàn Tử, có chừng năm phần tương tự khuôn mặt với Kỷ Lâm, cộng thêm phản ứng của Kỷ Lâm là có thể nhìn ra, đứa nhỏ này tuyệt đối có quan hệ với con thứ hai của mình.
Hai ông bà kích động nhưng lòng lại chua xót, dỗ Hoàn Tử ngủ xong thì lặng lẽ tới phòng khách nói chuyện.
Hai ông bà nhà họ Kỷ nhìn bên ngoài thì vô cùng hạnh phúc, không nói nuôi dạy con cái ai cũng có tiền đồ, chỉ biết hai người lúc nào cũng tình cảm mặn nồng cũng làm cho người khác hâm mộ. Nhưng thực tế, hai người không có một ngày nào không lo nghĩ.
Đầu tiên là con gái út bị mất tích hai mươi sáu năm, đến bóng dáng cũng không thấy, đợi đến khi tìm được con gái về thì bắt đầu quan tâm hôn sự của con lớn nhất, khi đó hai ông bà đều cảm thấy con lớn nhất lạnh lùng như vậy còn có vợ được, thì con thứ hai hoạt bát nhất định sẽ kết hôn sớm.
Kết quả đã nhiều năm, con lớn nhất đã thuận lợi kết hôn mà con thứ hai bởi vì bị thương không thể sinh con cho nên thề không bao giờ kết hôn.
Qua nhiều năm, mẹ Kỷ ngoài sáng và trong tối đã an bài không ít cô gái xinh đẹp cho Kỷ Lâm xem mắt. Thế nhưng những cô gái này không phải bị Kỷ Lâm cho leo cây mà là bị anh làm cho tức giận mà bỏ đi. Kết quả không có một người nào có thể ngồi với Kỷ Lâm được năm phút đồng hồ.
Sau đó mẹ Kỷ cũng chết tâm, mặc dù bọn họ vẫn cảm thấy chuyện không kết hôn này khó có thể chấp nhận, nhưng so sánh với việc này thì con trai mới là quan trọng nhất. Việc không thể sinh con đã để Kỷ Lâm canh cánh trong lòng mấy năm qua rồi, bọn họ không thể tăng sự ngột ngạt trong lòng cho con trai nữa.
Mà bây giờ, đang lúc bọn họ cho là Kỷ Lâm cả đời độc thân thì lại nhô ra con trai có quan hệ với một bé củ cải.
“Mẹ nó, tôi cảm thấy Hoàn Tử chính là của tiểu tử nhà mình.” Thượng tướng Kỷ ngẩng đầu lấy tay xoa xoa đầu húi cua của mình, nhìn mẹ Kỷ nói.
“Nhưng nếu thật là như thế thì tại sao con thứ hai lại không nhận ra Diệp Chi?” Mẹ Kỷ tỏ vẻ nghi ngờ “Đứa thứ hai mặc dù nhanh nhẹn, nhưng mình đã làm chuyện gì thì tuyệt đối sẽ thừa nhận, ông quên lần đó ở đại học C, thằng bé nói Diệp Chi đã kết hôn rồi, con trai cũng không có quan hệ gì với nó sao.”
“Điều này cũng đúng.” Thượng tướng Kỷ nhíu chặt chân mày, từ trong túi móc ra một điếu thuốc, dùng ngón tay cầm điếu thuốc đặt dưới mũi dùng sức hít hà rồi mới nói: “Chờ nó trở về hỏi lại, đồ khốn kiếp này cũng thật là, không nói câu nào đã chạy đi đâu mất.”
“Được rồi ông, con trai đã lớn, cái người này há mồm là nói những từ bậy.” Mẹ Kỷ trừng mắt nhìn thượng tướng Kỷ, đưa tay đoạt lấy điếu thuốc trên tay ông “Đưa đây. Đã bao nhiêu năm rồi mà thuốc lá cũng chưa bỏ được.”
“Tôi nghe, nghe......” Thượng tướng Kỷ uất ức vô cùng, giọng nói nhỏ giống như mèo kêu “Đây không phải là hút không......”
“Nghe đã biết muốn nói gì.” Mẹ Kỷ vứt điếu thuốc lên trên khay trà, gương mặt đẹp lão trong nháy mắt xuất hiện vẻ tức giận “Được rồi lão Kỷ, bây giờ đã học được tranh luận rồi sao.”
“Không có, chưa.” Thượng tướng Kỷ ngượng ngùng cười, vội vàng đưa tay vỗ nhẹ sau lưng của mẹ Kỷ “Đừng tức giận, tôi không nghe thấy cũng không biết gì còn không được sao.”
Mẹ Kỷ hừ một tiếng “Cái này còn nghe được......”
Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy khóa cửa ‘Rắc rắc’ rồi nhẹ nhàng mở ra, ngoài cửa truyền đến giọng nói của đứa con thứ hai đáng đánh.
“Yên tâm đi, ba mẹ anh đều ngủ hết rồi. Ừ, khẳng định, tin tưởng anh, không sai. Chúng ta lặng lẽ đi vào, đem trộm Hoàn Tử mang về nhà.”
Thượng tướng Kỷ và mẹ Kỷ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng ăn ý nói: đứa nhỏ lưu manh.
Kỷ Lâm nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chỉ tạo một khe nhỏ, nhìn bên trong phòng khách thì kinh ngạc “Hả? Sao đèn phòng khách vẫn sáng? Cục cưng của bọn họ còn chưa ngủ sao?”
Nói xong, anh mở cửa lớn hơn, kêu Diệp Chi vào, nhanh chóng đi lên trước mở đường, kết quả vừa khom lưng thì đã nhìn thấy ba mẹ đang ngồi ở trên ghế sa lon nhìn về hướng này.
“Ba mẹ, hai người...... Tại sao hai người còn chưa ngủ?” Kỷ Lâm lúng túng đứng tại chỗ, qua vài giây mới miễn cưỡng nặn ra một câu.
“Chờ cậu.” Giọng thượng tướng Kỷ âm trầm nghe như hết sức khó chịu, Diệp Chi rụt bả vai lại, nhỏ giọng chào hai ông bà một tiếng rồi nhanh chóng trốn sau lưng Kỷ Lâm.
“Ha ha, chờ con làm gì?” Kỷ Lâm cười gượng, nhìn bốn bề phía nhưng không thấy Hoàn Tử, rồi đổi đề tài “Con và Chi Chi tới đón Hoàn Tử, Hoàn Tử đâu?”
“Ở phòng của mẹ và cha cậu.” Mẹ Kỷ đi tới, quan sát Diệp Chi mấy lần “Cháu chính là mẹ của Hoàn Tử? Đúng rồi, người dì thấy qua hình là cháu.”
Hình? Hình gì? Trong lòng Diệp Chi nghi ngờ nhưng trên mặt lại bình tĩnh cười xấu hổ “Đúng, là cháu ạ. Cháu tới đón Hoàn Tử về nhà.”
“Đang ở trong phòng.” Mẹ Kỷ chỉ chỉ một gian phòng ngủ phía bên trái phòng khách rồi thân mật kéo tay Diệp Chi, nói: “Đi, dì dẫn cháu đi.” Nói xong thì không cho Diệp Chi cự tuyệt, cầm tay cô dẫn đi để lại không gian cho hai cha con họ.
“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thượng tướng Kỷ ngước mắt nhìn Kỷ Lâm, ánh mắt sắc bén giống như là roi vút trong không khí mang theo sức gió, dường như còn nghe ra âm thanh vun vút.
“Hoàn Tử là con trai con.” Khóe miệng Kỷ Lâm nhếch càng lớn hơn “Nhưng con không biết......” Anh sờ sờ đầu, đem chuyện xảy ra sáu năm trước nói cho thượng tướng Kỷ, nhưng anh không có nói Diệp Chi chủ động, mà đổi lại người chủ động là mình, miêu tả Diệp Chi thành một người bị hại.
Thượng tướng Kỷ nghe xong thì mắt càng ngày càng trừng lớn, cuối cùng dứt khoát từ trên ghế salon nhảy lên cho Kỷ Lâm một cước, ông tức giận đến đỏ mặt “Đồ khốn kiếp. Tôi dạy cậu đi ra ngoài lêu lổng sao? Cậu không cần phải thẹn thùng tôi đã mất mặt lắm rồi. Tôi muốn một phát bắn chết cậu cho rồi.”
“Cha, con sai rồi không được sao?” Kỷ Lâm xoa xoa bụng của mình, trong lòng lại tính toán một cước này làm thế nào mới có thể làm cho Diệp Chi áy náy để cô đối với mình tốt hơn.
“Một câu sai rồi là được sao?” Thượng tướng Kỷ tức muốn nhe răng trợn mắt “Con gái người ta chịu bao nhiêu là khổ sở. Một thân một mình nuôi đứa bé dễ dàng sao?” Thượng tướng Kỷ nhìn đứa con thứ hai không tim không phổi của mình, thiếu chút nữa không khống chế được nhảy qua bóp chết anh luôn.
“Vậy cậu định làm thế nào?”
“Cái gì làm thế nào?” Kỷ Lâm sửng sốt.
Mặt của thượng tướng Kỷ bỗng dưng trầm xuống “Không phải cậu muốn kết hôn với Diệp Chi chứ?”
“Dĩ nhiên muốn.” Kỷ Lâm phản ứng ngay lập tức, anh làm sao lại không muốn, anh nằm mộng cũng muốn.
“Chuyện này cũng đúng.” Thượng tướng Kỷ cầm ly trà trên khay uống một hớp trà rồi mới nói: “Chuẩn bị cho người ta một danh phận, đối với người ta thật tốt có biết không hả?”
“Dạ.” Kỷ Lâm ở trong lòng tính toán, hiện tại anh phải quấn quít lấy Diệp Chi để cô cho anh một danh phận.
Mà ở trong phòng ngủ của thượng tướng Kỷ và mẹ Kỷ, Hoàn Tử quả nhiên không ngủ. Lúc Diệp Chi và mẹ Kỷ đi vào, đứa trẻ đang mở đèn rồi ngồi ở đầu giường ngẩn người, nghe tiếng động ở cửa lập tức ngẩng đầu nhìn sang, vừa thấy Diệp Chi đã từ trên giường nhảy xuống nâng chân ngắn chạy thật nhanh tới, nhào tới trong ngực Diệp Chi.
Cậu không nói câu nào nhưng lại ôm chặt cổ của Diệp Chi không buông tay, có thể thấy được là rất nhớ mẹ. Diệp Chi vô cùng đau lòng, nhẹ nhàng ôm con trai rồi dịu dàng nói: “Hoàn Tử, mẹ tới đón con về nhà, trước hết đứng xuống mặc quần áo có được không?”
Hoàn Tử gật đầu rồi lại ôm Diệp Chi một lúc mới đứng xuống mặc quần áo, ánh mắt trông mong nhìn Diệp Chi chờ đợi mẹ mang cậu về nhà.
“Chi Chi, đi.” Kỷ Lâm bỗng đẩy cửa đi vào, thấy Diệp Chi đứng bên cạnh con trai bé nhỏ, trái tim lại bắt đầu nhảy lên ‘Thình thịch’.
Anh thích rất Hoàn Tử, thích đến nỗi hận không thể cướp cậu về nhà nuôi. Vậy mà khi biết Hoàn Tử là con trai của anh, cảm giác thích này lại hoàn toàn khác lạ.
Ngày trước anh thích Hoàn Tử thì ôm cậu, hôn cậu để bộc lộ cảm xúc. Còn bây giờ anh lại muốn hung hăng cắn một cái trên khuôn mặt của đứa nhỏ. Dù sao mình cũng là ba của cậu.
“Nói hẹn gặp lại với bà nội đi.” Diệp Chi cầm tay nhỏ bé của con trai, nhẹ giọng nói.
“Bà nội, hẹn gặp lại.” Hoàn Tử phất phất tay, thậm chí còn nhìn mẹ Kỷ cười cười.
“Hoàn Tử thật biết nghe lời, hẹn gặp lại, về sau nhất định phải tới chơi với bà nội nhé.” Mẹ Kỷ khom lưng hôn lên trán của Hoàn Tử, trong mắt lưu luyến không thôi.
“Dạ.”Hoàn Tử lễ phép gật đầu, thậm chí còn nghiêm túc móc quéo với mẹ Kỷ, rồi mới đi theo Kỷ Lâm và Diệp Chi ra khỏi nhà họ Kỷ.
Vừa ra cửa nhà, Kỷ Lâm đã không chờ được mà bế Hoàn Tử lên, nói “Bảo bối, kêu ba đi.”
Hoàn Tử mím môi không nói, không cho Kỷ Lâm chút mặt mũi nào.
“Hoàn Tử, ba thật sự chính là ba của con, tựa như quan hệ của con và mẹ vậy, gọi một tiếng ba đi.”
Hoàn Tử nhìn Kỷ Lâm mấy giây rồi bĩu môi, nói “Gạt người.”
“Không lừa con.” Kỷ Lâm nóng nảy, lại càng phát không biết làm sao để giải thích với Hoàn Tử, nếu Hoàn Tử là người lớn, anh chắc chắn có thể nói với cậu chuyện này, nhưng Hoàn Tử mới năm tuổi, anh muốn nói cậu cũng nghe không hiểu?
Kỷ Lâm nhìn Diệp Chi nhờ giúp đỡ, mắt nhỏ dài nhìn có vẻ cầu xin, giọng nói kéo thật dài “Chi Chi......”
Diệp Chi cười như không cười nhìn anh, vừa đưa tay đùa bỡn tóc mềm của con trai, vừa nhẹ nhàng nói: “Tự mình nghĩ cách đi.”
Vợ nhỏ không giúp một tay, chỉ có thể tự mình làm vậy. Kỷ Lâm hít một hơi, chăm chú nhìn vào mắt của Hoàn Tử “Hoàn Tử, ba của con ngày trước ngu muội, không biết con là con trai của ba, nhưng bây giờ ba đã biết. Đúng rồi, con xem hình này đi, đây là ba khi còn bé, có phải rất giống con hay không? Ba thật sự chính là ba ruột của con.”
Kỷ Lâm nhìn Hoàn Tử mong đợi, ánh mắt sáng trong “Bảo bối, về sau ba sẽ chăm sóc con và mẹ, dẫn con đi khu vui chơi, vườn thú, còn có thể dẫn con đi ăn KFC.”
“Chú...... Chú thật đúng là ba của cháu?” Kỷ Lâm nói một hơi rồi đợi một lúc lâu, Hoàn Tử mới chần chờ hỏi một câu.
“Thật.” Kỷ Lâm nói như đinh chém sắt.
“Nhưng ngày trước chú cũng muốn làm ba mới của cháu.” Hoàn Tử rúc vào bên cạnh Diệp Chi, nghiêm mặt nhìn Kỷ Lâm “Nếu như mà cháu không gọi, chú sẽ không mang cháu đi chơi, cũng không cho mua KFC cho cháu sao?” Dừng một lát, lại thêm một câu “Chú sẽ ngược đãi cháu, để cho cháu giống như cô bé lọ lem phải ngủ dưới bếp sao?”
“Éc...... Không......” Rốt cuộc trong đầu đứa nhỏ này đang suy nghĩ cái gì vậy?
“Vậy tại sao cháu phải gọi? Dù sao cũng vậy mà.” Hoàn Tử trừng hai mắt, thầm nói huấn luyện viên thật ngu ngốc. Nắm tay Diệp Chi ngáp một cái “Mẹ, buồn ngủ quá, chúng ta nhanh về nhà thôi.”
“Được.” Dường như Diệp Chi không nhịn được cười nữa.
Giống nhau cái gì? Không giống nhau. Đoàn trưởng Kỷ tức muốn thổ huyết. Cậu là con trai ruột của anh, là của anh. Kêu một tiếng ba để cho anh vui vẻ một cái sao lại khó vậy? Lại không tốn sức nào mà.
A. ….. Thật là muốn bắt tiểu tử thúi này lại đánh đòn.
Kỷ Lâm cố nén cảm giác như muốn phát điên trong lòng, yên lặng đi theo phía sau hai mẹ con, rũ lông mày xuống vô cùng uất ức. Đúng lúc đó, Hoàn Tử chợt quay đầu lại nhìn Kỷ Lâm tạo hình cái miệng như phát âm gọi anh là ba.
Cơ thể Kỷ Lâm run lên, bước chân ngừng lại, anh có thể nhìn ra Hoàn Tử mới vừa tạo hình miệng kia rõ ràng chính là đang gọi ba. Cẩn thận nhìn Hoàn Tử lần nữa, mới phát hiện hai tai đứa trẻ đã đỏ bừng lên.
Thì ra là ngượng ngùng, lỗ mũi Kỷ Lâm chua xót nhưng trong lòng lại ấm áp giống như là đang ngâm trong nước nóng.