• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẫn là khuôn mặt như cũ nhưng nét mặt là vô cùng xa lạ. Trên mặt của anh không còn khí chất u tối ngày nào mà thay vào đó là nụ cười đơn thuần.

Bọn họ ở chung một chỗ thời gian dài, dù tình nồng đâu thì Triệu Thanh Uyển cũng chưa từng gặp qua nét mặt vui vẻ như thế của anh. Trong lòng giống như bị khoét một lỗ lớn, gió lạnh ào ào lùa vào lạnh buốt làm cơ thể đóng băng run rẩy.

“Anh...... Không biết em?” Cô nói rất khó khăn nhưng từng chữ từng câu giống như đang nặn ra từ trong cổ họng vừa chua xót vừa đắng cay, giống như nói thêm vài chữ nữa sẽ rách cổ họng đến chảy máu

“Cô đã tới nhà của tôi?” Diệp Khung nghiêng đầu nhìn cô, trên mặt nở nụ cười ngốc nghếch rồi quay sang ôm Hoàn Tử đang đứng bên cạnh “Thật xin lỗi, tôi không nhớ rõ.”

Nhẹ nhàng một câu nhưng lại như búa tạ nghìn cân nện vào lòng Triệu Thanh Uyển. Cô chưa bao giờ có loại cảm giác đó, so với lúc không thấy anh còn đau hơn, còn hoang mang lo lắng hơn.

Nước mắt như suối chảy ra ngoài, cô tiến lên một bước nắm chặt cổ tay của anh “Diệp Khung, em là Triệu Thanh Uyển, anh thật sự không nhớ sao?” Cô nói rất nhanh, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống dưới, vô cùng nhếch nhác.

Lúc nói chuyện, một cái tay khác của cô đưa vào trong túi xách, móc ra một thẻ ngân hàng Thụy Sĩ, đưa ra trước mắt Diệp Khung “Đây là anh cho em, anh nhìn đi. Diệp Khung, em là Triệu Thanh Uyển.” Lời nói đến cuối cùng mang theo ý cầu xin.

Thế nhưng anh vẫn ngu ngốc lắc đầu “Thật xin lỗi, tôi thật sự không quen biết cô, xin cô đừng cản đường tôi được không?” Anh dùng lực gỡ tay của cô đang nắm cổ tay anh ra, trong mắt xẹt qua ý tứ ghét bỏ, nhưng gương mặt lại đỏ ửng “Ban ngày ban mặt mà cô...Làm sao cô có thể làm chuyện thân mật với đàn ông ngoài đường như vậy.”

Nói xong, nắm tay Hoàn Tử đi.

“Anh chờ một chút.” Triệu Thanh Uyển lại chạy đến trước mặt ngăn anh lại “Diệp Khung, anh hãy nhớ ra em đi. Em xin anh đó. Anh nhớ lại đi, anh đã từng nói yêu em.”

“Không thể nào.” Anh không vì cô cầu xin mà mềm lòng, nhìn cô khóc sưng đỏ, ánh mắt như chém đinh chặt sắt ngượng ngùng nói: “Tôi chắc chắn sẽ không thích cô. Tôi chỉ thích nhưng cô gái dịu dàng mà thôi.” diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Ngụ ý, cô ban ngày ban mặt nắm tay lôi kéo anh ở ngoài đường làm anh vô cùng mất hứng.

Triệu Thanh Uyển ngẩn ra, một câu cũng không nói ra miệng được. Trơ mắt nhìn anh cầm tay Hoàn Tử càng đi càng xa, cô lại chỉ có thể đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Anh đã từng nói với cô, anh thích tính tình thẳng thắn không điệu bộ của cô. Khi anh rời đi thì cuộc sống của cô chỉ còn một từ để hình dung ‘Đau khổ’.

Mà bây giờ anh trở lại thì mang một dáng vẻ khác hẳn. Anh không yêu cô nữa, thậm chí còn không quen biết cô.

Triệu Thanh Uyển nhìn bóng dáng cao lớn của anh dần dần mất hẳn ở góc đường, từng hàng nước mắt không ngừng rơi xuống.

Làm thế nào? Cô rất nhớ anh, cô muốn đuổi theo anh, nói cho anh biết cô và anh đã trải qua quãng thời gian đẹp như thế nào. Nhưng cô phải nói như thế nào? Cô phải nói lần đầu tiên cô và anh gặp mặt là vì sao cô phá thai sao? Phải nói là lúc đó cô chỉ cần tiền không cần tình yêu sao? Phải nói cô đã từng ghét bỏ, từ chối chân tình của anh sao?

Không, cô cái gì cũng nói không được. Ánh mắt của anh trong veo, sạch sẽ như vậy giống như có thể nhận ra việc làm đáng ghê tởm của cô.

Hai chân cô giống như đeo chì, một bước cũng không nhấc lên được, chỉ đứng trơ mắt nhìn anh biến mất, cô không thể làm gì nữa.

Cô là trẻ mồ côi, từ nhỏ cô đã thích cuộc sống phú quý xa hoa, thật may trời cao cho cô một tướng mạo dễ nhìn, cô có thể dùng tuổi thanh xuân và tướng mạo đẹp của mình để đổi lấy tất cả ước mơ mà cô tha thiết muốn có.

Cô cũng đã ngủ với rất nhiều đàn ông, bọn họ lớn hơn cô rất nhiều tuổi, có nhiều người lớn đến nỗi có thể làm ba của cô, bọn họ cưng chiều cô, thương cô, cho cô nhà cửa và tiền bạc, cô cũng không thấy nhục.

Nhưng bây giờ, lần đầu tiên cô cảm thấy hối hận. Nếu quá khứ của cô sạch sẽ, có lẽ cô sẽ hùng dũng đứng trước mặt anh nói cho anh biết cô là bạn gái của anh.

Cổ họng cô giống như bị cái gì đó chặn lại, hít thở đều thấy đau đớn. Toàn thân Triệu Thanh Uyển nhức mỏi dựa vào cột điện ven đường bụm mặt khóc lớn.

“Hoàn Tử, cậu nói cho cháu biết, về sau nếu có người xa lạ đến bắt chuyện thì ngàn vạn lần không được tin tưởng, biết không? Giống như mới vừa rồi, cậu cũng không bị lừa, cũng không đi cùng cô ta.” Diệp Khung quay đầu lại nhìn, khuôn mặt lộ vẻ tự hào.

“Dạ.” Hoàn Tử đáp, hơn nữa còn gật đầu bày tỏ cậu biết rồi. Lúc này Diệp Khung mới hài lòng, nắm tay đứa bé tiếp tục đi bộ.

Một đoạn tình cảm đó đã bị anh vĩnh viễn chôn ở nơi sâu nhất trong trí nhớ, bất luận là hình dáng của người yêu, hay tất cả mọi chuyện giữa bọn anh thì anh cũng không bao giờ nhớ lại. Dù đêm kia anh xảy ra chuyện, thì người anh lo lắng và nhớ nhất chính là cô......

Diệp Chi vốn không coi trọng lời cầu hôn đêm đó của Kỷ Lâm nhưng vài ngày sau, Kỷ Lâm không chỉ mua nhẫn cưới về, còn dẫn mọi người trong nhà cô đến gặp mặt gia đình nhà anh.

Cha mẹ Diệp chưa hề chuẩn bị điều gì cả, luống cuống tay chân ứng phó với thông gia tương lai, đến khi cơ thể mệt mỏi muốn tê liệt.

Không có gì nhưng người nhà họ Kỷ ăn rất nhiều. Đây là gia đình mà người nhà họ Diệp có ấn tượng sâu sắc nhất.

Khi Diệp Chi nói chuyện này cho Kỷ Lâm, Kỷ Lâm cười thiếu chút nữa rơi từ trên giường xuống đất. Người nhà anh thật ra thì cũng bình thường, chỉ có anh trai anh và Úc Lương Tranh ở đó nên mới kéo ‘lượng tiêu thụ’ cơm của nhà họ Kỷ lên, phải biết Úc Lương Tranh nổi danh là thùng cơm......

Nhưng ăn nhiều thì ăn thôi, dù sao người cưới là anh, cô dâu bất luận như thế nào cũng không thể trốn thoát. Kỷ Lâm kéo tay Diệp Chi, đeo nhẫn vào ngón tay áp út của cô rồi cười trộm giống như hồ ly thành tinh.

Lúc hai người đi đăng ký vẫn chưa tới Tết Nguyên Đán, nhưng Kỷ Lâm đã đợi không kịp, nhất định lôi Diệp Chi đi, Diệp Chi không còn cách nào nên chỉ có thể đồng ý với anh.

Ngày đó là bão tuyết, thành phố C đã mấy năm không có tuyết lớn như vậy, tuyết như lông ngỗng nặng trĩu từ trên trời rơi xuống, chạm vào mặt lạnh buốt. Diệp Chi mặc cho Hoàn Tử một bộ quần áo bằng bông rất dày, mang mũ quả dưa cũng bằng lông rồi cô và Kỷ Lâm cùng nhau dẫn con trai đi ra cửa.

Dọc theo đường đi, nụ cười trên mặt Kỷ Lâm không hề biến mất, Diệp Chi không chịu nổi nụ cười khúc khích kia. Nhiều lần bảo anh nghiêm túc nhưng cũng vô dụng.

Lúc này còn chưa bùng nổ đăng ký kết hôn nên người ở Cục dân chính cũng không đông lắm, Diệp Chi và Kỷ Lâm đứng xếp hàng. Chưa từng có ai mang đứa nhỏ đến đăng ký, nên tổ hợp ba người này làm cho mọi người trong cục nhốn nháo ngạc nhiên.

Kỷ Lâm da mặt dày thoải mái để cho người khác nhìn, Diệp Chi không so được với anh, bị những ánh mắt kia nhìn chằm chằm nên da mặt đỏ ửng như máu. Quả thật hận không thể chui đầu xuống đất. Thậm chí ở trong đáy lòng len lén cấu nhéo Kỷ Lâm mấy cái.

Đoàn trưởng Kỷ tâm tình rất tốt, nâng tay áo bị vợ cấu nhéo, cảm thấy đây là phương thức biểu đạt thích anh của Diệp Chi nhà bọn họ.

“Chứng minh thư, hộ khẩu.” Giọng điệu công thức hóa của nhân viên.

Kỷ Lâm cười híp mắt đưa tay móc trong túi, những thứ đồ này anh đã chuẩn bị mấy ngày rồi. Nhưng một giây sau anh đã không thể cười được, chứng nhận sĩ quan và báo cáo kết hôn cũng đã móc ra, nhưng hộ khẩu lại không thấy rồi.

“Chi Chi, em cầm hộ khẩu sao?” Kỷ Lâm ngơ ngác, khẩn trương đến nỗi đầu chảy đầy mồ hôi, trong lòng âm thầm kêu khổ. Trước khi đi rõ ràng anh đã xem lại, tại sao đến đây lại không có hộ khẩu? Chẳng lẽ lúc đi bộ đã rơi mất trên đường?

“Không có.” Nụ cười trên môi Diệp Chi biến mất, mặt nghiêm túc nhìn anh “Những thứ này không phải anh mang sao?”

“Anh mang nhưng hộ khẩu không biết tại sao lại không thấy.” Đoàn trưởng Kỷ nhanh chóng xoay quanh, thậm chí còn sờ soạng trên người con trai một lần, nhưng vẫn không tìm được hộ khẩu.

“Nếu không hai người đợi chút.” Nhân viên làm việc nhìn đồng hồ, chuẩn bị tan việc nên ý bảo bọn họ nhường chỗ để cho người khác lên, kết quả vừa ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ là đôi cuối cùng, thổi phù rồi cười, sửa lại “Hai người từ từ tìm, chúng tôi tan ca là tìm được thôi.”

“Nếu không hôm nay về, qua Tết Nguyên Đán chúng ta trở lại.” Diệp Chi kéo tay của anh, thản nhiên nói.

“Không được. Hôm nay nhất định phải đăng ký.” Kỷ Lâm nhíu chặt chân mày lại, đứng tại chỗ vòng vo rồi buông tay Diệp Chi ra chạy ra ngoài.

“Anh đi đâu đó?” Diệp Chi hỏi.

“Đi tìm hộ khẩu. Anh không tin bị mất, nó không thể mọc chân mà chạy được.”

“Quay lại.” Diệp Chi quát nhẹ một tiếng khi anh đi, lúc Kỷ Lâm xoay người thì như ảo thuật cô móc từ trong túi ra một quyển sổ nhỏ màu nâu.

“Em......” Kỷ Lâm trợn to hai mắt, chỉ vào hộ khẩu ở trong tay cô hồi lâu mà nói không ra lời.

“Em quên mất, hộ khẩu ở trong túi của em.” Diệp Chi cầm quyển sổ khoát khoát tay, trong mắt có một tia giảo hoạt thoáng qua “Lại đây, chúng ta đăng ký thôi.”

Đợi đến khi Kỷ Lâm như nguyện cầm hai quyển sổ màu đỏ có hình ba người nhà anh mới len lén nhìn Diệp Chi, nhịn một lúc, rốt cuộc không nhịn nổi đành dè dặt hỏi “Chi Chi, em...... Có phải em cố ý cầm hộ khẩu giấu đi hay không?”

“Đúng.” Diệp Chi thoải mái thừa nhận.

“Vì...... Cái gì?”

“Để cho anh biết có thể lấy được em không hề dễ dàng.” Diệp Chi cười híp mắt nhìn anh “Về sau không được tùy tiện chọc giận em, phải coi lời của vợ là thánh chỉ, biết không?”

Kỷ Lâm sững sờ, sau đó cầm thật chặt tay của cô cười, ngoan ngoãn đáp “Được.”

Bên ngoài bão tuyết vẫn còn bay lả tả, rơi xuống đầu Kỷ Lâm và Diệp Chi. Trên đường, mấy hàng chân của họ cái nông cái sâu lặng lẽ ấn xuống nền tuyết trắng, ấm áp kéo dài vô tận.

Anh cầm tay cô và con trai từng bước một đi về nhà, nghe bên tai không được truyền đến tiếng đạp tuyết, chợt nhớ tới câu nói: Lúc bão tuyết, nếu chúng ta nắm tay nhau đi trong đống tuyết, có thể sẽ hạnh phúc đến đầu bạc răng long.

Trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ ấm áp của cô, Kỷ Lâm quay đầu nhìn Diệp Chi, bốn mắt nhìn nhau, cô mỉm cười đi với anh không màng danh lợi.

“Ba.” Hoàn Tử chợt gọi một tiếng “Con muốn nặn quả cầu tuyết.”

“Được.” Kỷ Lâm cúi người xuống, bốc lên một nắm tuyết thật lớn, đặt trong lòng bàn tay xoa tròn nhiều lần thành một quả cầu nhỏ rồi anh thả quả cầu tuyết vào bàn tay nhỏ bé của con trai, nhìn bộ dáng thỏa mãn của con trai, ánh mắt nhìn quả cầu tuyết cười ngây thơ ngốc nghếch.

Hạnh phúc cũng như quả cầu tuyết nhỏ bé kia, giống như anh giờ phút này cũng vô cùng hạnh phúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK