Nhưng không sao, ngày trước chậm ba năm vậy thì anh sẽ dùng ba mươi năm sau đền bù. Đến khi anh già, tóc trắng bạc phơ, răng cô rụng hết, mặt mũi nhăn nheo.
Nhưng anh là chồng của cô, sống cùng cô, ngủ cùng một chăn với cô, chết chôn cùng một huyệt. Mạnh Trường Thụy chỉ có thể là bạn bè, hơn nữa vĩnh viễn đều chỉ là bạn bè.
Anh không sợ, bây giờ cô là của anh, cho nên cả đời đều là của anh.
“Em khóc nữa anh sẽ ăn giấm chua đó.” Kỷ Lâm nhìn chằm chằm mặt của cô, giống như nghiêm túc lại như nói giỡn.
“Anh thật phiền.” Trong lòng Diệp Chi buồn bực hoảng loạn, nhớ tới anh vừa bình luận tất cả mọi chuyện trên web thì cảm thấy tức giận, mang tất cả hỏa khí phát trên người anh.
“Anh đừng đứng trước mặt em nói nữa. Phiền chết được.”
Kỷ Lâm sững sờ, sau đó lửa giận trong mắt dâng trào mãnh liệt, anh nắm thật chặt bả vai của cô, sắc mặt âm trầm lạnh như băng.
“Anh phiền? Không phải là do Mạnh Trường Thụy cúp điện thoại trước nên em không chịu nổi? Diệp Chi, anh mới là bạn trai của em. Mạnh Trường Thụy là cái gì chứ.”
“Anh im đi.” Diệp Chi bỗng nhiên từ trên giường đứng lên, lau hết nước mắt trên mặt, hung dữ nhìn chằm chằm Kỷ Lâm “Vừa mở miệng đã nói ra toàn chữ thô tục.”
“Miệng bẩn cũng là bạn trai em.” Kỷ Lâm hừ lạnh một tiếng, đưa tay nắm cằm của Diệp Chi, vẻ mặt lạnh lùng đen thui “Giờ sao? Muốn đổi ý? Đã muộn.” Nói xong cúi đầu cắn xé môi Diệp Chi.
Mấy lần trước hôn môi với Kỷ Lâm cảm giác rất vui vẻ, anh rất dịu dàng săn sóc, mỗi lần đều tỉ mỉ chăm sóc cảm giác của cô. Nhưng lần này anh lại thô bạo như muốn gặm cắn cánh môi mềm mại của cô. Diệp Chi vừa đau lại vừa tức, làm thế nào cũng không tránh thoát được trói buộc của Kỷ Lâm, bực mình nâng chân đạp thật mạnh vào chân của anh.
Kỷ Lâm đau nhíu chặt chân mày, tay ôm Diệp Chi hơi thả ra, Diệp Chi nhân cơ hội này tránh thoát khỏi ngực của anh, giơ tay lấy túi của mình muốn đi.
Tối nay trong lòng cô rất loạn, Kỷ Lâm lại náo loạn như vậy, cô không rảnh gây gỗ với anh, bây giờ cô chỉ muốn yên lặng đi về nhà.
“Không cho đi.” Kỷ Lâm nhấc chân chạy đến trước mặt cô, chặn cô lại.
Anh không biết vì sao mọi chuyện lại thành như thế này, rõ ràng lúc mới đầu bọn họ rất tốt nhưng sau cú điện thoại của Mạnh Trường Thụy thì tất cả đều thay đổi.
“Anh tránh ra.” Diệp Chi dùng sức đẩy anh, tức giận mà nước mắt rơi từng giọt thẳng xuống dưới.
“Chi Chi.” Nhìn thấy nước mắt của cô, lòng Kỷ Lâm mềm nhũn, nắm lấy tay của cô, giọng điệu hơi hòa hoãn lại “Đừng đi, anh không cố ý nổi giận với em, là...... Là vì em để ý Mạnh Trường Thụy như vậy nên anh cảm thấy rất khó chịu.”
Diệp Chi lau nước mắt, nghiêng đầu trầm mặc không nói lời nào.
Kỷ Lâm xoay mặt của cô qua ép buộc cô nhìn vào hai mắt của mình “Anh xin lỗi, em tha thứ cho anh có được hay không? Thật ra thì tính khí của anh không được tốt lắm, đôi khi rất dễ kích động, em đừng chấp nhặt với anh. Anh nổi giận xong rồi thôi, chứ không để trong lòng.”
Anh vô cùng khó chịu nhưng cố gắng đè nén, tận lực nói nhỏ nhẹ với cô “Anh chưa từng yêu ai, nhưng anh sẽ dùng tất cả tấm lòng của mình để đối xử với em thật tốt. Nhưng trước mặt anh em đừng nói về người đàn ông khác, Chi Chi, anh không chịu nổi.”
Dù đó là những lời ngon tiếng ngọt nhưng lại là những câu phát ra từ đáy lòng. Thật ra Diệp Chi biết tối nay mình có phần cố tình gây sự, làm khó anh. Một người đàn ông nói với mình những lời như vậy, trong lòng chỉ còn cảm động làm gì còn tức giận.
“Em...Em cũng không đúng, em với Mạnh Trường Thụy không có gì, em chỉ sợ mất người bạn này thôi. Em…Em chỉ có một người bạn như vậy...... Thật xin lỗi, em không nên phát hỏa với anh......”
Thấy Diệp Chi không tức giận nữa, trong lòng Kỷ Lâm thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng dễ coi hơn rất nhiều “Không sao, nếu anh ta không liên lạc với em thì đó là anh ta thiệt thòi, không cần nói xin lỗi với anh, em mắng anh cũng nguyện ý nghe.” Anh vuốt ve mặt của Diệp Chi, nhẹ giọng nói: “Sau này chúng ta đừng cãi nhau như vậy nữa được không?”
Diệp Chi gật đầu, ngượng ngùng rũ mắt xuống “Được.”
Kỷ Lâm cười một tiếng, lần nữa bắt lấy môi của cô “Trả lại em cái hôn.”
Anh cẩn thận liếm liếm cánh môi bị anh cắn hơi sưng đỏ, đầu lưỡi theo khóe miệng trượt vào trong, nhẹ nhàng mút đầu lưỡi mềm mại của cô. Đầu lưỡi của anh thỉnh thoảng liếm qua hàm trên của cô, làm cô kích thích run rẩy cả người.
Sắc mặt của Diệp Chi ửng hồng, cảm giác tê liệt từ đầu lưỡi truyền khắp cơ thể, cơ thể xúc động, kêu gào. Nếu không phải môi bị anh chận lại, Diệp Chi có lẽ không kiềm được mà khẽ rên rĩ thành tiếng.
Chân của cô mềm nhũn đứng không vững, khí nóng từ trong thân thể dẫn thoát ra ngoài, hai cánh tay ôm thật chặt cổ của anh, đại não chỉ còn lại bộ dáng hấp dẫn lúc anh nhắm mắt hôn cô.
Cũng không biết lúc nào thì tư thế của hai người từ đứng biến thành nằm, Diệp Chi bị Kỷ Lâm đè ở phía dưới hung hăng hôn, mà tay của anh cũng lặng lẽ chui vào áo của cô, nhẹ nhàng tháo nút gài áo ngực của cô.
“Kỷ, Kỷ Lâm...... Đừng như vậy......” Diệp Chi nhận thấy ý đồ của anh, ánh mắt của cô cầu khẩn nhìn anh, mơ hồ thấy anh giống như mèo nhỏ đòi ăn cá.
“Ngoan.” Kỷ Lâm trấn an hôn môi của cô một cái, rồi vén áo của cô lên cúi đầu ngậm nụ hoa xinh xắn của cô.
Eo Diệp Chi mềm nhũn, cảm giác xa lạ mà quen thuộc đánh tới, không còn hơi sức nhấc người lên, chỉ có thể nằm im ở nơi đó mặc anh muốn làm gì thì làm......
Ở nhà họ Diệp, ba Diệp và mẹ Diệp mới vừa ngủ thì Diệp Khung bỗng trở về nhà.
“Cho hai người.” Diệp Khung móc từ trong túi ra một thẻ ngân hàng, thô lỗ nhét vào trong tay mẹ Diệp, mặt âm trầm nhìn không ra vẻ gì khác “Côn...... Những năm này để cho hai người lo lắng, thẻ này để cho hai người sử dụng về sau này.”
Khuôn mặt mẹ Diệp trắng xanh, nước mắt dần dần dâng lên. So với lần trước rời nhà đi, bây giờ con trai gầy hơn nhiều, trên mặt cũng thêm vài vết thương. Bà cũng không biết vì sao con trai lại nói những lời này, nhưng gặp lại con trong lòng bà trừ vui mừng còn có chút lo lắng.
“Khung à, mẹ, tiền này mẹ không cần, mẹ chỉ muốn con sống tốt, những cái khác mẹ đều không muốn.” Mẹ Diệp lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào.
Diệp Khung quay mặt sang không nhìn bà, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ “Con nói cầm thì cầm đi. Được rồi, mẹ đừng khóc, nhìn thật phiền, con đi đây.”
“Con muốn đi đâu? Con không thể không làm những chuyện kia sao? Con...con làm mẹ không thể yên tâm.” Mẹ Diệp níu cổ tay Diệp Khung lại, ánh mắt sợ hãi.
“Mẹ, con không có chuyện gì đâu, mẹ không cần phải lo lắng.” Diệp Khung quay đầu, lần đầu tiên lộ ra nụ cười nhu hòa với mẹ Diệp “Con đi mấy ngày rồi về, mẹ buông con ra đi.”
Sắc mặt của mẹ Diệp càng thêm tái nhợt, lắc đầu lia lịa, làm thế nào cũng không buông ra.
“Con thật sự không có việc gì, con bảo đảm trong một tuần lễ sẽ trở về, thật.” Diệp Khung cúi đầu nhìn mẹ anh, từ từ kéo tay bà ra.
Vừa định muốn đi ra cửa thì phát hiện có điều không ổn.
“Chi Chi đâu?”
“Đi với Kỷ Lâm rồi.” Mẹ Diệp nắm thật chặt tấm thẻ con trai đưa, trong lòng không rõ cảm giác gì nhưng càng ngày càng bất an, bà chưa từng có cảm giác như vậy, phía trên đều là tiếng anh, bà xem cũng không hiểu, chỉ biết ba chữ to: UBS.
Nhưng bà có thể làm sao? Bà không ngăn cản được Diệp Khung, chỉ có thể ở phía sau yên lặng nhìn con trai càng ngày càng cách xa mình......
Diệp Khung không có nổi giận, chỉ gật đầu tỏ vẻ anh biết, rồi nhìn mẹ Diệp khoát khoát tay, đi ra khỏi cửa nhà.
Vừa đi xuống lầu hai thì phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, anh quay đầu nhìn lại thấy mẹ anh mặc đồ ngủ đi dép xẹp đuổi tới “Con trai, mẹ… mẹ ở nhà đợi con trở về.”
Lỗ mũi Diệp Khung xót xa, rũ mắt xuống thản nhiên ừ một tiếng rồi sải bước đi xuống lầu.