Ba mẹ Hà thấy nhân vật lớn liền đi ra niềm nở tiếp đón:
Thật vinh hạnh khi Lục tổng tới dự sinh nhật tôi a.
Người đàn ông khí chất lạnh lùng đẹp trai cũng đáp lại:
Hà gia mời sao có thể không đến được chứ.
Ba Hà liền vui vẻ cười đáp:
Mời Lục tổng cứ tự nhiên.
Lục Dương gật đầu nhẹ tiến vào trong tìm chỗ ngồi.
Ở đằng sau Tố Nhu và Hà Uyên đang tới chỗ của ông bà Hà nhưng không hiểu kiểu gì lại va phải Lục tổng. Lục Dương đỡ lấy người con gái này nhẹ nhàng hỏi:
Em không sao chứ
Tố Nhu liền bối rối khi nhìn người đàn ông này, người đàn ông nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng lại nói chuyện ôn nhu vậy sao:
A cảm ơn tôi không sao, xin lỗi vì đụng trúng anh.
Cô liền buông khỏi người anh và đi theo Hà Uyên. Ba mẹ Hà nhìn thấy Tố Nhu tới thì không khỏi vui mừng:
Tiểu Nhu con về rồi sao, sao không nói để chúng ta kêu người tới đón con chứ.
Con chào ba mẹ Hà, con lớn rồi cũng tự về được ạ.
Con bé này đã lớn vậy rồi sao thật xinh đẹp cũng đã tới tuổi lấy chồng rồi.
Cô ngại ngùng đỏ mặt vì câu nói của mẹ Hà:
Con còn chưa nghĩ tới việc này đâu a để từ từ rồi tính ạ.
Được rồi chúng ta sẽ chờ..
Nói rồi ba mẹ Hà nhìn nhau cười ghẹo đứa con gái dễ thương này của bọn họ thật là vui.
Hà Uyên đứng đó không được ba mẹ đếm xỉa bĩu môi ý kiến:
Hai người không nhìn thấy con sao, còn còn đứng sờ sờ ở đây sao không hỏi con câu nào hết vậy.
Con bằng một góc của tiểu Nhu sao..hứmm
Hà Uyên thấy thật ủy khuất mà rõ ràng là bị ra rìa rồi a.
Tố Nhu lấy món quà tặng cho ba Hà:
Con có chút quà tặng ba Hà chúc ba sinh nhật vui vẻ.
Con bé này sao lại khách sáo thế chứ, coi ông bà già này là người ngoài rồi sao.
Tố Nhu lắc đầu:
Hong có ạ đây là tấm lòng của con ạ
Được rồi ta cảm ơn con, hai đứa đi kiếm gì ăn rồi kết bạn đi.
Thật ra những buổi tiệc như thế này đa số các nhà kinh doanh đến để giao tiếp kết thân với những người có gia thế lớn cô cũng không mấy hứng thú ( vì cô hong thiếu tiền a). Hà Uyên muốn qua chỗ Cố Thành ngồi bắt chuyện liền quay sang nói Tố Nhu:
Tiểu Nhu mình mượn thư ký cậu được chứ.
Thoải mái đi bạn mình..hahahaa
Hà Uyên liền nháy mắt với cô cười. Cô đang đi tìm chỗ để ngồi thì chỉ còn chỗ gần người đàn ông lúc nãy đã đỡ cô. Thôi dù sao cũng không quen biết vậy thì ngồi đỡ vậy. Cô vừa bước tới gật đầu một cái rồi ngồi xuống.Cô không biết rằng ai đó này giờ vẫn nhìn chằm chằm cô không chớp mắt đang suy nghĩ rằng " mình không hấp dẫn tới nỗi vừa nãy bị cô ấy cự tuyệt nhanh như vậy sao ". Thấy cô tới gần ai đó trong lòng vui hơn vớ được vàng a.
Thấy cô khá lạnh lùng nên anh bèn hạ mình vậy.. ( Lục tổng à mới vậy đã chịu không nổi rồi sao)
Tôi có thể mời em uống một ly được chứ.
Cô quay sang nhìn người đàn ông đẹp như tạc tượng này cho dù không muốn cũng phải đồng ý vì tối thiểu lịch sự.
Được chứ.
Hai người cầm ly lên. Cạch... uống xong ai đó bèn nói tiếp:
Có thể cho tôi biết em tên gì không.
Tố Nhu.
Cái tên thật đẹp.
Tôi tên Lục Dương,em tới đây một mình sao.
Tôi đi cùng bạn.
Ồ.
Cả hai rơi vào trầm lặng không ai nói gì nữa ở đằng xa có ba người đi tới chỗ cô không ai khác đó là Từ Gia.
Lý Mai nhìn thấy cô ngồi cạnh Lục Dương không khỏi chướng mắt.Giọng của bà ta vẫn như năm xưa:
Tiểu nhu đây sao con lớn chừng này rồi ư, dì thật sự không nhận ra đó
TỪ VY đứng bên cạnh bĩu môi, đôi mắt căm ghét nhìn Tố Nhu vậy mà dám ngồi gần Lục Dương. Liền dở giọng khó nghe với cô:
- Chị à không phải chị đã có đại gia bao nuôi rồi hay sao giờ lại muốn dụ dỗ cả Lục tổng sao.
Thật là chướng mắt hai mẹ con này mà:
- Dô có liên quan gì tới cô sao nhị tiểu thư Từ gia, a con rơi của Từ gia mới đúng a.
Từ Vy nghe vậy thì ả càng tức hơn nữa:
- Chị xem nhà mình cũng không đến nỗi nào mà chị phải dụ dỗ Lục tổng sao, thật mất mặt. Lục tổng ngài sao có thể nói chuyện với người đàn bà lăng loàn như vậy chứ.
Nãy giờ Lục Dương đã nhíu mày khó chịu khi nghe hai mẹ con nói cô như vậy rồi mà còn kéo anh vào sao thật ngu ngốc:
- Tôi muốn nói chuyện với ai cần cô cho phép sao, cô là cái thá gì chứ.
Tố Nhu quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh. Giọng nói thật lạnh lẽo, khuôn mặt bỗng nhiên thật đáng sợ, thật bức người.Khiến cho mẹ con Lý Mai phải khép nép e dè không dám lên tiếng nữa.
Từ Nam thấy vậy liền lên tiếng giải vây:
- Lục tổng xin lỗi ngài là tôi chưa dạy con tới nơi tới chốn, xin ngài lượng thứ bỏ qua.
Lục Dương chỉ nhìn chăm chăm ly rượu đang cầm trên tay không trả lời, cả ba người Từ gia đổ mồ hôi hột, ai không đụng lại đụng ông trùm kinh tế, thật là muốn phá sản mà, đang trong không khí im lặng thì giọng nói lạnh lẽo cất lên:
- Xin lỗi Nhu Nhu đi rồi tôi bỏ qua.
Tố Nhu quay sang nhìn người đàn ông này sao lại phải giúp cô chứ, lại còn gọi cô thân mật như vậy.
Hai mẹ con Lý Mai cảm thấy thật tức mà không thể làm gì được cô vẫn phải cắn răng nói xin lỗi:
- Xin lỗi con con bé còn nhỏ con đừng chấp nhặt nó nha.
Tố Nhu không thèm trả lời. Từ Nam lên tiếng:
- Dì cũng xin lỗi rồi, hôm nào con ghé về nhà ăn bữa cơm. Lục tổng chúng tôi còn muốn gặp một số đối tác xin phép ngài.
Họ rời đi rồi cô quay sang hỏi người bên cạnh:
- Sao anh lại giúp tôi.
Người đàn ông nở nụ cười nhẹ:
- Tại tôi thích.