Dương Chấn Phong nói còn Lâm Chi thì chỉ cười. Ngoài mặt thì cô như thế nhưng trong lòng thì cũng khá lo, tiền cô mang theo chỉ có vỏn vẹn 2 triệu đồng, chi cho một bữa chắc cũng sẽ đủ chứ?
Sau khi chọn xong thì Dương Chấn Phong đưa lại cuốn menu cho phục vụ. Người này cầm lấy lịch sự cúi đầu một cái rồi nói: "Cám ơn quý khách! Xin quý khách vui lòng đợi trong vòng 15 phút, các món ăn sẽ nhanh chóng được mang lên ạ!"
Dương Chấn Phong đáp lại anh phục vụ bằng một cái gật đầu. Hành động này của anh tuy chỉ đơn giản nhưng không ngờ lại rất tỏa sáng trong đôi mắt của Lâm Chi. Đúng là CEO có khác, đến cái gật đầu cũng rất là phong độ.
Thấy Lâm Chi cứ nhìn mình chằm chằm thì Dương Chấn Phong cảm thấy tự luyến về bản thân, anh nghĩ chắc là anh đẹp trai quá nên mới cuốn hút cô ấy như vậy.
Dương Chấn Phong thầm cười trong lòng, nét cười kɧօáϊ chí này phải che giấu chứ không để lộ cho Lâm Chi được thấy.
"Lâm Chi này!"
"Vâng."
Dương Chấn Phong nói: "Cô có giận tôi không?"
Lâm Chi không hiểu anh ấy muốn nói chuyện gì, gương mặt cô hiện vẻ mơ hồ: "Giận chuyện gì hả Dương tổng?"
"Chuyện tôi đã không chọn địa điểm hẹn của cô làm nơi ăn tối."
Lúc này thì Lâm Chi hiểu rồi, thì ra anh ấy muốn nhắc đến cái quán nhỏ của cô. Nếu nói là giận thì cô cũng không có giận, với một thân phận và địa vị như Dương tổng việc anh ấy không thích cái quán đó cũng là chuyện bình thường mà thôi. Cô cũng đau có thể ép anh ấy được. Là do cô đã suy nghĩ quá đơn giản, cô nghĩ là anh ấy sẽ không phân biệt cao sang nhưng có lẽ cô đã sai rồi. Đâu phải ai cũng như ai. Mỗi người mỗi cách nghĩ, huống hồ Dương tổng còn là người trong giới giàu có, suy nghĩ của họ sẽ khác với những người như cô. Vẫn là cô không biết tự nhìn lại bản thân của mình mà thôi.
"Tôi thấy mình chẳng có lý do gì để giận anh cả. Địa vị anh cao như vậy với cái quán ấy rất là không phù hợp. Xin lỗi anh! Tại vì tôi đã không thể nghĩ thấu đáo."
Dương Chấn Phong nghe mấy lời này thì rất có thiện cảm với Lâm Chi. Anh cười một cái cười nhẹ rồi nói với cô: "Tôi đổi địa điểm không phải là vì tôi chê cái chỗ đó, cũng không phải là vì địa vị tôi cao. Mà là vì tôi muốn được mời cô đi ăn thay cho việc cô muốn mời tôi."
Lâm Chi ngạc nhiên nói: "Ý anh là bữa ăn này anh sẽ mời sao?"
Dương Chấn Phong gật đầu khẳng định cho câu hỏi của Lâm Chi là đúng.
Tuy là vậy nhưng Lâm Chi có vẻ không hài lòng, cô nói: "Nhưng là tôi đã mời anh mà! Sao có thể lại đổi sang cho anh mời được. Với lại anh cũng đã tặng cho tôi nhiều thứ, còn giúp chở tôi về nhà nữa! Tôi đâu thể không đáp lại anh thứ gì được."
"Cô tặng quà đi!"
"Hả!?" Lâm Chi đang rất giải bày tấm lòng thì nét mặt lại đơ ra vài giây.
Dương Chấn Phong đôi mắt hiện tia vui, anh nói: "Tặng quà cho tôi là được rồi! Con ăn uống thì cứ để tôi mời cô."
"Anh thích được tặng quà sao?"
"Ừm!"
Lâm Chi hạ mắt xuống, đầu hơi cúi, miệng thì cười nhẹ. Thì ra là anh ấy thích quà! Ấy thế mà cô lại không suy nghĩ ra nhỉ? Mời đi ăn là chẳng đúng chút nào.
Thấy cô ấy có vẻ e thẹn thì Dương Chấn Phong nói: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ cô không muốn tặng quà cho tôi ư?"
Lâm Chi liền ngẩng lên nói: "Không phải thế."
Ánh mắt của Dương Chấn Phong chăm chú hướng đến Lâm Chi.
"À...ý tôi là tôi đương nhiên sẽ tặng, nếu anh thích thì tôi sẽ tặng." Lâm Chi nói rồi cười ngài ngại. Hôm nay cô cứ làm sao ấy trời? Nói năn sao cứ hấp tấp vội vàng thế không biết? Đến nỗi anh ấy nhìn cô bằng một ánh mắt kỳ lạ luôn rồi.
"Sao cứ giống như là tôi đang miễn cưỡng cô vậy?"
Lâm Chi xua tay giả lả cười: "Không có đâu, anh đừng có nghĩ vậy."
Lúc này phục vụ bàn đi tới. Anh ta mang ra hai phần bít tết đã làm xong, đặt lên bàn cho khách. Tiếp đó là đặt xuống hai ly thủy tinh và một chai rượu vang Malbec của Argentinia, loại rượu này là một sự kết hợp rất xứng đối với bít tết.
Người phục vụ khui nắp và rót thứ chất lỏng sóng sánh màu đỏ sẫm của rượu vào hai chiếc ly thủy tinh. Sau đó anh ta cúi đầu một cái và nói: "Chúc quý khách ngon miệng!"
Anh phục vụ đi khỏi thì Dương Chấn Phong đưa tay mời Lâm Chi: "Cô dùng đi!"
Hai miếng bít tết chỉ có một chút xíu, nếu ước lượng kϊƈɦ thước thì chỉ cỡ lòng bàn tay của Lâm Chi. Tuy nhỏ thế thôi nhưng giá thành của nó thì không hề rẻ chút nào.
Lâm Chi cầm nĩa và dao, cô nhìn miếng bít tết thơm ngon này thì rất là thích nhưng không biết hương vị thật sự thì ra làm sao. Cắt một miếng mỏng thịt, đưa vào miệng nhai một cái, đôi mắt Lâm Chi như sáng lên, ôi cái vị nó ngon quá đi mất!
Đây là lần đầu tiên Lâm Chi được thưởng thức một món hảo hạng như thế này, cô không thể tưởng tượng là nó lại ngon đến như vậy.
"Dương tổng cái món này bao nhiêu tiền vậy?" Vì ăn ngon quá nên Lâm Chi nghĩ nó sẽ rất đắt, nhưng cô vẫn không hình dung ra được số tiền nên đã hỏi Dương Chấn Phong.
Đang cắt thịt nghe cô ấy hỏi thì Dương Chấn Phong nâng mắt lên nói ra một con số: "1,6 triệu"
Lâm Chi nghe chưa rõ lắm, cô hỏi lại: "Bao nhiêu ạ?"
"1,6 triệu!" Dương Chấn Phong lặp lại cho Lâm Chi nghe. Và sau khi nghe xong thì hai thứ là nĩa và dao trêи tay Lâm Chi đều bỗng rớt xuống cái đĩa, làm phát ra tiếng kêu "Cách!!"
Miếng thịt vừa trôi xuống cổ họng của Lâm Chi như muốn khiến cô mắc nghẹn lại vậy. Trời đất ơi! Có thật không? Một triệu sáu trăm nghìn Việt Nam đồng ư? Có ai đó làm ơn hãy nói là cô nghe nhầm rồi đi! Lâm Chi thầm nói, trong lòng rất là sững sờ với mức giá cả này.
"Sao thế Lâm Chi? Cô làm tôi bối rối đó." Dương Chấn Phong nhìn cô ấy mà cười.
Lâm Chi nghe mức giá xong mà hết muốn ăn luôn. Đắt thế này ăn có tiếc lắm không? Cô thầm nói.
"Cô ăn đi! Giá cả có tôi lo rồi mà."
Biết Lâm Chi cảm thấy kinh ngạc khi nghe số tiền của món bít tết nên Dương Chấn Phong tỏ ra rất hào sảng với cô. Người như anh chi trả vài ba cái món này thì chẳng có vấn đề gì cả. Nhưng với Lâm Chi thì khác, cô ấy bình dân hơn anh nên có thể hơi bị sốc với giá thành của món ăn này.
Lâm Chi vẫn là phải giữ phép lịch sự nên cho dù cô có tiếc muốn chết đi được nhưng cũng phải cầm lại dao và thìa lên. Cô cắt miếng bít tết một cách chầm chậm rồi đưa vào miệng mà nhai, nhai cũng phải nhai thật kỹ mới được, đắt thế cơ mà! Ăn vội quá lại đâm ra uổng phí.
"Cô ăn rồi nhấp thử miếng rượu, sẽ rất tuyệt đấy! Hãy thử đi!" Dương Chấn Phong chỉ cho Lâm Chi cách thưởng thức món ăn.
Lâm Chi nhìn qua cái chai rượu vang, cô nghĩ chắc nó cũng không có rẻ đâu nhỉ? Ôi trời ơi!
Nghĩ xong Lâm Chi cũng với tay cầm ly rượu rồi uống thử. Đúng là một sự kết hợp hoàn hảo, vị của vang hòa quyện trong miệng rất là thích.
"Ngon chứ?"
"Vâng, rất tuyệt!"
Lâm Chi nhìn Dương Chấn Phong thấy anh ấy ăn có vẻ rất thoải mái thì cô chợt hỏi: "Lần đầu tiên anh ăn bít tết là khi nào?"
Dương Chấn Phong ngẫm nghĩ một chút: "Ờm...hình như là lúc 6, 7 tuổi gì đó...mà cũng có thể là nhỏ hơn đã ăn rồi."
"Nói vậy thì từ nhỏ anh đã là một thiếu gia!"
Dương Chấn Phong chợt cười, anh nói: "Từ bé được ăn bít tết thì sẽ là thiếu gia sao?"
Lâm Chi nghĩ lại thấy mình nói cũng không hợp lý lắm. Vì cũng có một số người họ rất là ham hư danh, đua đòi vật chất. Để chi cho một món ăn xa xỉ có lẽ cũng không ít người không phải là thượng lưu nhưng vẫn muốn được nếm thử.
"Tôi chỉ đoán vậy thôi." Lâm Chi nói, miệng cười nhẹ một nét rất xinh xắn.
Dương Chấn Phong lúc này đã ăn xong. Anh lau miệng, uống một miếng nước sau đó thì chống hai khủy tay lên bàn nói chuyện với Lâm Chi: "Đúng là từ nhỏ tôi đã là một cậu chủ, một thiếu gia con nhà giàu. Nhưng cô biết sao không, hồi còn bé tôi không có thích ăn bít tết, mỗi lần mẹ tôi dắt đi ăn là bà cứ bắt tôi phải ăn. Bà nói món này ngon và bổ dưỡng nên muốn tôi học ăn cho bằng được. Trong khi tôi thì nhai được một chút là đã lén nhả ra. Mẹ tôi nhìn thấy và thế là bị đánh tới quay vòng con chong chóng."
Lâm Chi đang nhai mà nghe anh ấy kể cô mắc cười đến không nhịn được. Tay cô che miệng lại để giữ cái tác phong của cô với Dương Chấn Phong. Nhai nuốt xong cô mới nói: "Mẹ hay đánh anh lắm hả?"
"Ừ, đánh bốp bốp luôn ấy!"
Lâm Chi lại cười: "Có thật không? Anh đừng có nói xấu mẹ anh nha!"
Dương Chấn Phong cười theo Lâm Chi sau đó anh nói: "Thật ra mẹ không có hay đánh tôi! Khi nào tôi ăn mà không chịu ăn cho đường hoàng thì mẹ mới cáu lên với tôi thôi. Nói đánh là đùa chứ mẹ không có đánh."
Lâm Chi lấy giấy lau miệng, cô bỏ qua một bên rồi nói: "Thế bây giờ anh có thích cái món này không?"
Hạ mắt xuống cái đĩa, Dương Chấn Phong nói: "Thích nhưng không phải kiểu đam mê mà kiểu như ăn quen rồi ấy."
"Riêng tôi thì cảm thấy cái món này rất là ngon!" Lâm Chi cầm ly nước uống.
"Cô thích thì hôm nào tôi lại dẫn cô đi ăn!"
Lâm Chi suýt chút nữa bị sặc nước, may là cô kìm lại kịp thời. Cô để ly nước xuống. Lâm Chi có chút ái ngại vì một phần là ăn nhà hàng đắt quá và hai là cô lại đang bối rối khi được Dương tổng có ý muốn mời cô lần nữa.
"Tôi không muốn làm phiền anh nhiều đâu."
Vừa nói câu này thì một món ăn khác được mang lên bàn, món này là món súp yến. Lâm Chi lại một lần nữa được thưởng thức một món xa xỉ.
"Hồi nãy anh gọi mấy món vậy?" Lâm Chi nhìn chén súp thì hỏi.
Dương Chấn Phong đưa hai ngón tay lên nói: "Hai món thôi, cô muốn gọi thêm món sao?"
Lâm Chi vội xua cả hai tay: "Không, không...tôi no lắm rồi! Ăn có miếng bít tết thôi mà thấy đã no nhiều thêm món này nữa là no căng luôn ấy."
Nét miệng Dương Chấn Phong lại cười, anh bảo: "Cũng không đến nỗi là no căng đâu. Nhưng buổi tối thì nên ăn lượng vừa phải thôi."
Đúng là buổi tối thì không nên ăn quá nhiều, có lẽ vì thế mà anh ấy chỉ gọi có hai món. Nhưng cũng hai món thôi cũng đủ khiến Lâm Chi cảm thấy tiếc tiền muốn đứt ruột rồi, mặc dù là anh ấy trả đi chăng nữa.
"Cô mau ăn đi cho nóng."
"Vâng."
Cả hai tiếp tục dùng thêm món súp yến. Hương vị của nó phải nói là đỉnh của đỉnh. Lâm Chi thật may mắn, vì lần đầu tiên trong đời cô được mời ăn một bữa ăn vừa ngon lại vừa thượng hạng.
------------
Trong khi chồng mình đang ra ngoài ăn cùng một cô gái khác thì Trịnh Mỹ Duyên vẫn chưa có ăn gì. Cô vẫn đang ở bệnh viện để chăm sóc cho nội cùng với chị Khiết Như.
"Em về nhà nghỉ đi, trong này có chị được rồi!" Dương Khiết Như nói.
Trịnh Mỹ Duyên ở ngoài cửa nhìn vào phòng bà nội, bà đang được bác sĩ kiểm tra lại sức khỏe. Cô nhìn qua chị Khiết Như nói: "Em về nội sẽ buồn, dù sao sáng mai nội cũng xuất viện rồi. Vậy nên, em ở đây một đêm cũng không có sao đâu."
"Nhưng mà em không tắm rửa gì hay sao? Để người vậy sẽ khó chịu lắm đó."
Trịnh Mỹ Duyên hạ mắt xuống, cô nghĩ bản thân cô có thể chịu đựng được nhưng người khác thì có thể sẽ không. Cơ thể không sạch lại gần một người bệnh như bà nội thì sẽ bị quở là làm bà nhiễm bệnh thêm. Chị Khiết Như thì khác, chị ấy lúc vô đây đã tắm táp đâu đó cả rồi còn cô thì từ sáng đến giờ vẫn y một bồ đồ. Nghĩ vậy nên Trịnh Mỹ Duyên nói: "Vâng, vậy em xin về một chút. Tắm gội xong em sẽ vào lại."
"Ừm, đi đi! Mà em cần chị gọi taxi cho không?"
Mỹ Duyên nhẹ nhàng từ chối: "Dạ thôi, em tự lo được."
Dương Khiết Như gật đầu, sau đó đi vô phòng bệnh với bà nội.
Trịnh Mỹ Duyên vào nói với nội một tiếng để xin về nhà nhưng bà nội không cho, bà nói: "Thằng Phong đâu kêu nó tới chở con về."
"Không cần phiền anh Phong đâu nội, con tự về được mà!"
Dù đã nói vậy nhưng bà nội vẫn tỏ ý không chịu: "Về cái gì mà về! Con đi đứng khó khăn, nó đưa con vô đây được thì phải đưa con về nhà chứ."
Bà quay qua bảo Dương Khiết Như: "Con gọi thằng Phong vô đây cho nội!"
Trịnh Mỹ Duyên chỉ còn biết im lặng vì cô hiểu tính bà nội, cô mà cãi lời bà thì chỉ khiến bà thêm tức giận mà thôi.
Dương Khiết Như nói: "Hay để con đặt taxi cho em dâu, khỏi phải phiền Phong nha nội."
"Đã bảo gọi nó tới đây!" Bà nội gắt giọng.
"Bây giờ là mấy giờ rồi? Đi đâu, bận cái gì thì cũng phải tới mà chở vợ về chứ? Bỏ con nhỏ trong đây từ cái hồi nào miết tới giờ, người ngộm chưa tắm, ăn uống chưa ăn mà cái mặt nó không thấy đâu là sao? Kêu nó vô đây cho nội!"
Dương Khiết Như thôi không nói nữa, cô đành lấy điện thoại gọi cho Dương Chấn Phong. Bà nội lúc này chắc đang minh mẫn rồi! Thằng Phong mà không vô thì chết với bà.