• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà Trúc Anh cũng ngạc nhiên, bà nhìn bụng của cô con dâu, trong lòng thầm nghĩ: "Phong nó luôn muốn ly hôn với Mỹ Duyên, làm sao nó lại để con bé này dính bầu được chứ?"

Trịnh Mỹ Duyên mắt hướng đến nội, môi cô mỉm nụ cười với bà. Trong khi người ngồi đối diện thả cái thìa vô chén, sắc mặt tối lại, nãy giờ anh ta nhìn cô như keo dán thế mà cô phớt lờ, một chút ý lên tiếng giải thích cũng không có.

"Duyên này! Con...đang có thật hả?" Bà Trúc Anh cất giọng hỏi.

Trịnh Mỹ Duyên vui vẻ quay sang mẹ chồng: "Mẹ vui không ạ?"

Không chỉ vậy cô còn nhìn chồng và nói: "Anh thích con trai hay con gái?"

Cái mặt của Dương Chấn Phong đã tối sầm rồi mà cô ấy còn khiến anh ta bị sốc nữa. Cổ họng của Dương Chấn Phong trôi xuống tuyến nước bọt, ánh mắt anh lộ rõ vẻ bàng hoàng, kỳ này thì thấy bà anh rồi! Dính thật sao? Thuốc anh mua chẳng lẽ là thuốc dỏm hả? Hay nó là thuốc thật mà ác nữ này uống vô cũng không si nhê.

Bà nội cười khúc khích: "Nó thích con trai, nhưng sanh con gái đi! Bà thích con gái cơ!"

Mẹ Dương Chấn Phong ngỡ ngàng, bà nhìn con trai, kiểu này thì xong, ly hôn gì nữa đây.

Trịnh Mỹ Duyên cười với thần thái rất đá đểu tới Dương Chấn Phong. Cả nhà ai cũng nghĩ cô đang mang thai. Tuy nhiên, hãy xem sắc mắt của cha đứa bé, anh ta chẳng hề vui còn mẹ chồng cô thì chỉ thấy một sự bất ngờ. Nếu thật sự con đến với cô và cô mang nó đến thế gian này thì đứa bé sẽ được hạnh phúc sao?

Trong lúc bà nội vẫn đang vui cười thì Trịnh Mỹ Duyên mở lên cửa miệng của mình, cô nói: "Con chỉ hỏi anh Phong vậy thôi chứ không có gì đâu ạ."

Bà Trúc Anh liền hỏi: "Vậy là không có bầu hả?"

"Dạ, con xin lỗi nhưng con không có ạ. Vì muốn nội vui nên con thuận theo tâm tình của bà thôi."

Bà nội thì không chịu thế, bà cứ chỉ tay vào bụng của Mỹ Duyên và bảo: "Có, có em bé trong đây này! Nội thấy nó mà!"

Nội cứ em bé, em bé làm tai của thằng cháu đức tôn cứ nóng lên bừng bực.

Dương Chấn Phong đứng dậy, lạnh lùng nói: "Con đi làm đây." Anh bước đi thì bị nội kéo cái thắt lưng lại: "Con sờ em bé đi, sờ nó một cái nó đòi con kìa!"

Dương Chấn Phong chán chường, anh vừa mới thoát cái cảm giác ớn lạnh của việc ác nữ có thai thì bà nội lại muốn anh phải sờ bụng của cô ta.

"Nội à, sờ vô là xui cả ngày đấy!"

"Mẹ thả dây nịt ra cho cháu nó đi làm đi ạ!" Bà Trúc Anh nói, nhưng mẹ chồng của bà vẫn cứ nắm chặt dây, một mực kêu Dương Chấn Phong phải qua sờ bụng của vợ.

Thấy thế bà Trúc Anh mới đánh mắt sang con dâu: "Con nói với nội đi chứ, để Phong nó bị kéo vậy mà im lìm thế?"

Trịnh Mỹ Duyên bị mẹ nhắc nhưng cô cũng không có ý khuyên gì nội cho lắm, cô cũng chỉ nói cho có lệ. Vậy nên bà nội cứ nắm mãi không chịu thả. Dương Chấn Phong bực bội, anh muốn gỡ tay nội ra nhưng sợ anh mạnh làm nội đau, lúc đó nội la lối lên thì mẹ của anh lại than nhức đầu mệt mỏi.

Khổ thân, người già là vậy đấy, khác gì là trẻ nhỏ đâu chứ.

"Thôi được rồi, con sờ một cái thôi đó!"

Bà nội cười kéo giãn hết cỡ miệng, bà thích thú liền bảo: "Ờ đi đi, sờ đi!"

Dương Chấn Phong thở ra, lại cứ phải hành động một cách miễn cưỡng. Anh bước sang, mắt như chứa cả chục cây phi tiêu hướng đến cặp con người thách thức của cô vợ.

Anh cúi xuống, tay đưa tới bụng Trịnh Mỹ Duyên nhưng sau đó anh thục tay lại, không cúi người nữa mà ngồi hẳn xuống. Bà Trúc Anh không biết con trai đang muốn làm gì, bà nội thì chạm tay lên lưng Dương Chấn Phong thúc giục anh sờ đứa bé mà bà tưởng tượng ra.

Trịnh Mỹ Duyên chớp đôi hàng mi, cô cố tình chơi Dương Chấn Phong, từ bà nội bắt anh ta sờ bụng cô. Là anh ta xâm phạm cô, ép cô uống thuốc, cô ép anh ta chút việc giỡn đùa này thì đã có là gì đâu. Thế mà coi cái mặt chồng kìa!

Dương Chấn Phong áp tay vào bụng Trịnh Mỹ Duyên, nhưng không chỉ vậy anh ta còn kê sát đầu tới mặt cô rồi bỗng hôn cô một cái. Trịnh Mỹ Duyên bất ngờ, cô nhướng mắt lên cao, anh ta làm cô giật mình không kịp tiếp nhận hành động này. Nhưng sau ánh mắt kinh ngạc ấy thì hai bên lông mày cô nhíu lại. Trịnh Mỹ Duyên một tay đẩy, còn tay kia đánh lên lưng của Dương Chấn Phong.

Bà Trúc Anh sững sờ, bà nội cũng vậy. Đến khi Dương Chấn Phong chịu dứt môi ra thì mọi người mới hiểu tại sao Mỹ Duyên đánh chồng. Dương Chấn Phong đã hôn mà còn cắn môi cô ấy đến chảy máu.

Lần đầu tiên Trịnh Mỹ Duyên trải qua cảm giác đôi môi mỏng manh của mình bị một ai đó cắn rách, vị mặn mặn tanh tanh của máu thấm trong miệng. Cô phẫn nộ nhìn Dương Chấn Phong nhưng lại không huơ tay tát cho anh ta một phát. Có lẽ vì có nội, có mẹ ở đây nên cô kiềm chế lại chăng.

"Muốn có em bé không? Muốn thì hằng đêm phải đau hơn vầy." - "Nha." Dương Chấn Phong nhướng mắt lên nói. Anh sẽ không nhịn người phụ nữ này đâu. Cô ta thích bỡn cợt phải không? Anh ta cợt cho cô ta thấy. Để coi ai sẽ thắng ai.

"Tổ cha cái thằng, tự dưng cắn người ta à! Hư quá, nội lấy roi nội đánh mới được."

Bà nội đứng dậy lom khom đi kiếm cái roi gì đó của bà. Dương Chấn Phong chẳng ở đấy cho nội hành, anh để lại ánh mắt cảnh cáo với vợ xong thì đã đi ra khỏi nhà.

Cô Mơ giúp việc nhìn thấy cảnh cậu chủ làm vậy với mợ thì thầm cười trong lòng: Ấy da! Cậu cũng bá đạo thật. Ui, mình thích cậu quá cơ!"

Mẹ Dương Chấn Phong lắc đầu, thằng con này của bà cũng thật là. Tuy bà bênh con nhưng đối với bà phụ nữ là một cành hoa, dù ghét cũng không nên mạnh bạo.

"Này con!" Bà đưa cho Mỹ Duyên khăn giấy để cô chặm môi.

"Cám ơn mẹ."

"Chuyện con cái, con đừng có mang ra giỡn với thằng Phong. Nó bực con lắm nó mới vậy đấy."

Mẹ nói với cô như thế, hàm ý khuyên nhủ nhưng cuối cùng mẹ vẫn bảo: "Hôn nhân không hạnh phúc, mùi vị này con đang nếm rất rõ. Buông được thì nên buông."

Trịnh Mỹ Duyên trầm lặng, mùi vị mà mẹ nói có phải là vị mặn tanh của máu không? Hôn cô thì Dương Chấn Phong cắn đến rách vậy còn hôn cô gái kia thì anh ta lại rất trân trọng. Nhiều người thường nói "lấy nhầm chồng thì khổ cả đời" chồng này cô chẳng chọn, nhầm cô đương nhiên chẳng nhầm nhưng nghiệt duyên thì vẫn là nghiệt duyên.

"Anh cứ thử hôn tôi một lần nữa xem, lần nữa sẽ là lần tôi cắn cho anh đau đến nhớ đời."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK