Là Dương Chấn Phong đã nhấn nút mở. Anh nhìn Trịnh Mỹ Duyên vẫn bằng ánh mắt lạnh nhạt, nhưng cái hành động này lại mang đến cho cô ấy một sự ngạc nhiên.
"Vô nhanh lên!" Dương Chấn Phong khó chịu nói.
Trịnh Mỹ Duyên chạy xe lăn vào, cô vào xong thì Dương Chấn Phong cũng nhấn nút xuống tầng trệt.
Đứng cùng Trịnh Mỹ Duyên sắc mặt của Dương Chấn Phong chẳng hề niềm nở chút nào, nhìn qua cô một cái là liền cau mày. Trịnh Mỹ Duyên cũng chẳng mấy quan tâm đến biểu cảm này của chồng, anh ta thích trưng ra bộ mặt như vậy thì cứ kệ thôi. Nhưng cô lại nghĩ đến cái hành động vừa rồi, là hành động vừa lơ vừa chờ cô.
Đang suy nghĩ thì thang máy đã đến tầng trệt. Cửa thang mở thì Dương Chấn Phong liền bước ra mà không hề ngoảnh lại xem người đằng sau mình như thế nào.
Trịnh Mỹ Duyên điềm tĩnh lái xe lăn đi theo. Xe cô đi một cách từ từ không hấp tấp cũng không vội vã. Phong thái của mợ chủ Trịnh rất là điềm đạm và nhã nhặn. Có vài người ở tầng trệt nhìn thấy cô thì đều khen cô xinh! Người tuy tàn tật nhưng được cái nhan sắc hơn người, nét đẹp mong manh tựa như một cánh hoa.
"Cô à! Cô muốn đi ra ngoài sao?" Một anh thanh niên bỗng đi theo và cất giọng hỏi.
"Vâng."
Anh thanh niên nghe vậy liền hào sảng nói: "Ngoài kia là bậc thang, để tôi giúp cô đi xuống nhé!"
Trịnh Mỹ Duyên nhìn về hướng của Dương Chấn Phong, cô suy nghĩ rồi trả lời với anh thanh niên này: "Cám ơn anh nhiều!"
Đang đi thì đứng lại, Dương Chấn Phong quay ra sau. Đôi mắt khó chịu liền hướng đến thằng đàn ông khác đang muốn bế vợ của mình.
Thấy cảnh này trong lòng liền dội đến cơn tức tối, cô ta và thằng đó đang tính làm cái trò gì trước mắt của anh đây?
"Ê! Làm cái gì đấy?" Dương Chấn Phong chỉ tay nói và chân thì tiến lại gần Trịnh Mỹ Duyên.
Anh thanh niên đang chuẩn bị nâng Trịnh Mỹ Duyên lên thì phải thả cô ấy xuống, anh nhìn thẳng về cái người đang chỉ tay về phía của mình.
"Anh là ai?"
"Tôi là ai ư? Là bố cô ta có được không?" Dương Chấn Phong hách mặt lên nói.
Anh thanh niên thấy hàm hồ nên cười nhạt, anh quay sang nhìn Trịnh Mỹ Duyên và hỏi đùa một câu: "Bố dượng cô à?"
Trịnh Mỹ Duyên không nhịn được liền hé cái miệng mà cười. Cô ấy cười càng làm cho Dương Chấn Phong thêm tức: "Cô còn cười được hả? Thân gái có chồng mà giữa thanh thiên bạch nhật để cho thằng khác nó đụng chạm sao? Có biết xấu hổ không hả?"
Anh thanh niên nghe qua thì lên tiếng nói: "Này anh! Anh nói đụng chạm là có hơi quá rồi đó. Tôi chẳng qua là chỉ muốn giúp một phụ nữ đi đứng gặp khó khăn mà thôi."
Dương Chấn Phong không nhân nhượng anh thanh niên dù chỉ một chút mà lên tiếng bắt bẻ: "Giúp hay là lợi dụng?"
"Tôi không có lợi dụng, anh ăn nói cho cẩn thận."
"Cẩn cái gì, tôi thấy rõ ràng là anh có ý đồ xấu với vợ của tôi."
Anh thanh niên dần không kìm chế được tức giận: "Nếu anh sợ người khác có ý đồ thì tại sao anh không đi cạnh vợ của anh đi! Anh đã bỏ cô ấy ở đằng sau, còn bản thân thì đi ung dung một mình không phải sao?"
Dương Chấn Phong bị nói trúng tim đen nên mặt liền tối sầm: "Chuyện của tôi không cần người khác quản."
Anh kia nghiêng đầu rồi nhúng vai, thái độ rất là trêu tức sau đó khom xuống nói với Trịnh Mỹ Duyên: "Tôi đi trước đây! Mà hình như cô đã chọn sai chồng rồi đó."
Anh ta đứng thẳng người rồi đi ngang qua Dương Chấn Phong liếc mắt một cái.
Dương Chấn Phong rất tức giận, anh muốn đi tới túm cái tên xấc xược kia lại để nói chuyện cho ra lẽ thì Trịnh Mỹ Duyên kéo tay anh nói: "Anh thôi đi! Anh tính làm gì người ta nữa?"
"Cô giỏi nhỉ? Giờ còn đi bênh vực cho thắng đàn ông khác trước mặt của tôi." Hai bên chân mày của Dương Chấn Phong nhíu sâu.
Cảm thấy anh ta thật vô lý nên Trịnh Mỹ Duyên có phần khó chịu, bình thường anh ta hờ hững với cô lắm kia mà sao nay lại đùng đùng lên giận dỗi vời người lạ như vậy? Còn hỏi tội cô như kiểu cô đã gây ra cái tội gì lớn với anh ta. Uống nhầm thuốc rồi chăng?
"Anh để tâm sao?"
"Không để tâm thì để cho cô làm bẻ mặt tôi à?"
Nghe xong câu này Trịnh Mỹ Duyên đã hiểu tâm ý của chồng, cô thả tay của anh rồi nói: "À, thì ra là anh sợ mất mặt! Vậy mà tôi cứ tưởng là anh ghen cơ đấy!"
Nói hết câu cô ấy còn nhìn anh mà cười với một đôi mắt mỉa mai, nét mặt châm chọc.
"Ha...cô lại đang nằm mơ rồi phải không? Vợ à! Vợ mơ cao quá rồi đó, coi chừng rớt từ chính tầng mây thì không có ai đỡ đâu nha."
Nói rồi Dương Chấn Phong đi tới quay cái xe lăn của Trịnh Mỹ Duyên lại, đẩy cô đi o o o một mạch. Anh ta đang trút giận lên cô đây mà! Đúng là tính khí trẻ con.
"Từ từ thôi hư xe của vợ bây giờ?" Trịnh Mỹ Duyên đã vậy còn rưới thêm muối tức cho Dương Chấn Phong.
"Nói nữa tôi đập cho nát luôn chứ ở đó mà hư."
Trịnh Mỹ Duyên mím môi cười, sao anh ta quạu mà cô lại thấy vui thế nhỉ? Cái tính của cô cũng lạ lùng đời thật.
"Ấy bậc thang kìa! Té vợ đó!"
Dương Chấn Phong dừng xe lăn lại, bực mình chửi: "Đã tới thang đâu, té cái gì mà té? Cô mà còn lôi thôi nữa tôi đẩy cho phát ngã dập mặt thì ráng chịu đấy."
Trịnh Mỹ Duyên bị chửi mà miệng vẫn cứ muốn bật lên cười. Nhưng chọc ghẹo anh ta như thế là đủ rồi, chọc nữa là vứt cô thật ấy chứ. Trịnh Mỹ Duyên không ngốc như vậy, cô luôn biết cách để dừng lại đúng thời điểm.
"Anh sẽ làm gì để đưa tôi xuống bậc thang?"
"Ném!" Dương Chấn Phong thốt lên đúng một chữ.
"Anh ác vậy sao?"
Dương Chấn Phong xoay cái xe của Trịnh Mỹ Duyên qua phải, anh bước chân lên một bước cúi người xuống. Đôi mắt hai mí to của anh nóng nảy dán thẳng vào nét mặt kiêu kỳ của cô vợ trời đánh: "Với cô thì tôi hiền không có nổi đâu."
Nói xong anh liền nhấc bỗng Trịnh Mỹ Duyên lên trêи tay rồi sốc lên một cái, mái tóc của Mỹ Duyên cũng bị tung lên theo lực sốc. Gương mặt xinh đẹp của cô bất giác trở nên ủy mị khi có vài sợi tóc phủ lên.
Dương Chấn Phong nhìn cô ấy cũng chợt ngẩng ra giây lát, nhưng sau đó rất nhanh anh liền cảnh tỉnh bản thân. Xinh đẹp thì đã sao, lòng dạ mưu mô xảo quyết thì cũng giết chết cái đẹp mà thôi.
Dương Chấn Phong thu lại ánh nhìn, anh bế Trịnh Mỹ Duyên bước xuống từng bậc thang. Mọi người ở đây chứng kiến thì thầm ngưỡng mộ hai người, ngưỡng mộ chàng trai chu đáo với cô gái. Dương Chấn Phong và Trịnh Mỹ Duyên không hề có tình cảm gì với nhau, nhưng lại mang được cảm xúc đến cho những người đang nhìn họ. Một cô gái còn nói với chồng của mình rằng sau này em như thế, thì anh có như anh kia, bế em trêи tay cẩn thận đi xuống từng bậc thang hay không?
Trịnh Mỹ Duyên nghe thấy thì thầm cười nhạt trong lòng, cô nâng mắt nhìn gương mặt của Dương Chấn Phong. Anh ta vô tình trở thành một người đàn ông rất hoàn hảo trong cái nhìn của người khác, còn cô thì lại vô tình trở thành một người vợ rất hạnh phúc. Có thể giải thích đây là một sự trớ trêu hay không? Cõi lòng của Trịnh Mỹ Duyên bất giác rơi nhẹ.
Bước hết bậc thang Dương Chấn Phong vẫn chưa dừng lại, anh bước đi tiếp một đoạn nữa mới đặt Trịnh Mỹ Duyên xuống chiếc ghế đá. Sau đó thì quay lại đi lấy xe của cô đến.
Trịnh Mỹ Duyên nhìn theo Dương Chấn Phong, cô nhận ra lúc anh ta tử tế trông thật bảnh bao, chồng cô đẹp trai nhất là khi thế này ư?
Dương Chấn Phong đẩy xe đến, cái mặt thì miễn cưỡng lắm nhưng không còn cách nào khác. Mọi người đang nhìn nếu bỏ mặc cô ta thì anh lại mang cái tiếng xấu xa.
Bởi thế mà Dương Chấn Phong lại phải giúp Trịnh Mỹ Duyên leo lên xe, dù sao cũng đã lỡ đóng vai chồng tốt rồi nên đóng luôn cho hết phim vậy.
"Cám ơn chồng nhé!" Trịnh Mỹ Duyên cất tiếng nói.
Dương Chấn Phong nghe mà chẳng hề xúc động tí nào ngược lại anh còn nói: "Tôi không muốn bị cảm cúm nên đừng có mà cám ơn tôi."
Trịnh Mỹ Duyên không phản hồi gì lại, cô chỉ cười anh ta, không thích cám ơn thì thôi vậy.
Chiếc xe lăn được Dương Chấn Phong đẩy đi. Có lẽ đây là lần đầu anh đẩy xe cho Trịnh Mỹ Duyên. Cảm giác khi được chồng đẩy đi thật là khác, không cần phải nhìn đường cũng không cần phải sợ xe bị ngã nghiêng. Một chút bình yên này thật khiến lòng người phải xao xuyến. Chỉ tiếc là điều này chỉ như cơn gió thoáng qua, không phải là một sự bền vững.