Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Không có gì bất ngờ xảy ra thì ông ta chính là chưởng môn đời tiếp theo của phái Không Đồng!
Tuy Hàn Vân Sơn không cho rằng Trần Bát Hoang có thể đánh thắng hơn 100 vệ sĩ của mình, nhưng để đảm bảo, vẫn mời Giang Hồ Hải đến.

Hai người còn lại chính là đệ tử của ông ta, tên là Tống Bình và Mã Viễn, nghe nói là dẫn họ ra rèn luyện.
“Nào, Giang đại sư, cậu Tống, cậu Mã, tôi mời mọi người một ly.


Nếu đêm nay có xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì dựa vào ba người hết đó!”, Hàn Vân Sơn đứng dậy, kính cẩn mời rượu cả ba.
Bất kể đêm nay có cần tới họ hay không thì họ cũng là một sự giúp đỡ quan trọng đối với nhà họ Hàn!
Nhà họ Hàn có thể đi đến ngày hôm nay vì lão tổ của họ là một võ giả.

Giờ lão tổ bế quan chưa ra nên mọi công việc đều do Giang Hồ Hải xử lý.
“Giang đại sư, đêm nay ông nhất định phải bắt tên nhóc kia lại, để cháu trai có cơ hội chà đạp, làm nhục cậu ta!”, Hàn Tùng cũng âm u nói.
Đối mặt với việc Hàn Vân Sơn mời rượu, hai đệ tử của Giang Hồ Hải cũng đứng lên cụng ly, mà ông ta thì tuy có nâng ly lên, nhưng lại không đứng dậy, vẫn bình tĩnh ngồi yên tại chỗ:
“Một thanh niên hai mươi mấy tuổi đã có thể giết chết cháu trai ông thì đúng là khá thú vị đó.

Có điều, ông yên tâm, nếu dám đến nhà họ Hàn, Giang Hồ Hải ta sẽ khiến cậu ta có đi mà không có về”.
“Không cần sư phụ ra tay đâu”, Tống Bình nịnh: “Một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch thôi, cứ giao cho con là được.

Thậm chí ngay cả sư huynh cũng có thể ngồi cạnh xem thôi.


Con đảm bảo sẽ dạy cho cậu ta một bài học! Hàn Tùng, đến lúc đó, tôi giải quyết cậu ta xong sẽ giao cho cậu, cậu muốn làm gì thì làm”.
“Đúng thế, sư phụ chỉ cần ngồi xem trò hay là được”, Mã Viễn hùa theo: “Chưa biết chừng còn không tới lượt chúng ta ra tay nữa là”.
“Vậy thì cảm ơn anh Tống nhiều!”, Hàn Tùng như sắp thấy được cơ hội trả thù, mặt mày kích động, cả người cũng hơi run run.
Vừa nhớ tới sự tủi nhục, đả kích do Trần Đức mang lại, hắn bèn hận không thể chặt anh ra làm tám khúc rồi nghiền xương thành tro!
Bốn người uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Cách đó không xa là một màn hình tinh thể lỏng rất to, bên trong là mọi hoạt động trong trang viên nhà họ Hàn.

Bọn họ chỉ cần ngồi ở đây là có thể thấy rõ hết mọi thứ.

Dưới màn đêm.
Đám người Trần Đức thong thả bước đi, cách cả trăm mét, anh đã có thể thấy được trang viên to lớn, nguy nga tráng lệ, đèn đuốc sáng trưng kia.

Nó trông như một hoàng cung cổ đại, tràn ngập phong cách cổ xưa, hào hùng và trang nghiêm.
Mà bên ngoài trang viên là hai pho tượng sư tử đá, trông có chút đáng sợ.

Dựa theo tài liệu mà Trương Thiên Dương đã cung cấp thì đây là trang viên của nhà họ Hàn.
Trần Đức hơi dừng một chút, rồi bước tiếp.
2 phút sau, anh đã đi đến trước cổng trang viên, trước mặt là cánh cổng bằng sắt cao 3m, cao ngất.

Riêng cánh cổng thôi, e rằng cũng là một con số kếch xù.
Trần Đức nhìn cánh cổng ấy im lặng không nói gì.
Sau đó… Anh giơ chân đá một phát!
Ầm!
Một cước ấy như có được sức mạnh dời non lấp biển, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn như sấm vang lên, cánh cổng sắt đồ sộ, cứng rắn, đủ để chống đạn bỗng dưng biến hình.
Rồi bất ngờ ầm ầm đổ xuống, bắn lên một lớp bụi bặm.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK