Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Bốn chữ này lọt vào tai, Trần Đức lập tức dừng lại.

Mặc dù ba năm trước, anh đã bị khai trừ, không còn là quân nhân, cũng không muốn trở lại quá khứ.

Nhưng, anh luôn tự hào về khoảng thời gian này và coi đó như một bản lý lịch vinh quang đáng tự hào!
Tình cảm này, anh vẫn luôn cất giấu sâu trong tim mình!
Đối với nghề này, anh luôn tràn đầy sự kính trọng và nể phục!

Quân nhân, không thể bị sỉ nhục!
Anh xoay người, ánh mắt băng giá nhìn chằm chằm Mạc Thiếu Dương: “Một tiếng trước tao đã nhắc nhở mày, lần đầu tao có thể xem như mày là thứ vô tri”.

“Lần thứ hai, tao có thể xem như mày là kẻ ngạo mạn”.

“Nhưng…”
“Đây…đã là lần thứ ba!”
Sau những lời nói ngắt quãng, Trần Đức bước từng bước đi về phía Mạc Thiếu Dương.

Trong nháy mắt, Mạc Thiếu Dương bất giác rùng mình.

Hắn ta cảm thấy như thể mình đang bị một con sói nhìn chằm chằm, có cảm giác sởn gai ốc, cảm giác tính mạng đang bị đe dọa, sắc mặt hắn ta trở nên tái nhợt.

Có điều, vừa nghĩ đến đây là trung tâm Thế Kỷ.


Còn Trần Bát Hoang chỉ là một tên vệ sĩ nhỏ bé ở đây, có thể làm gì hắn ta? có thể làm được gì?
“Trần Bát Hoang, ánh mắt kia của mày là có ý gì, tao nói lần thứ ba đấy, mày có thể làm gì tao?”, Mạc Thiếu Dương trấn định tinh thần, lãnh đạm nói: “Tao cố ý nói lần ba đấy, mày làm gì tao, mày làm gì được tao? Nhìn ánh mắt đó của mày, là muốn ăn tươi nuốt sống tao hay là sao?”
Mạc Thiếu Dương cực kỳ hung hăng ngạo mạn, không kiêng nể gì cả, nói: “Đây là trung tâm Thế Kỷ, Trần Bát Hoang, mày chỉ là một tên vệ sĩ quèn.

Nếu ông đây xảy ra chuyện ở đây thì các nhân vật lớn bên trên sẽ bỏ qua cho mày chắc?”
“Ngoài ra, hôm nay không chỉ có những nhà doanh nhân lớn, mà còn có bố tao và những nhân vật cấp cao khác cũng đến đây đấy”.

“Mày dám động vào tao? Động vào tao một cái thử xem? Chỉ cần mày dám động vào tao thì mày không những mất việc, không chừng còn mất cả mạng đấy”.

Trong lúc Mạc Thiếu Dương nói những lời đó, Trần Đức đã tiến về trước, Lục Tầm Dạ đột nhiên đứng lên chặn đường anh, cơ hội để thể hiện này hắn nhất định sẽ không bỏ qua: “Này nhóc, mày thực sự dám đụng vào cậu chủ Mạc đấy à, trước khi đụng vào cậu ấy thì phải qua được cửa này của tao trước đã”.

Giống như Mạc Thiếu Dương.

Lục Tầm Dạ dám chắc là Trần Đức không dám ra tay!

Dù sao, đây cũng là địa bàn của Trương Thiên Dương!
Hôm nay còn là một ngày rất đặc biệt, đừng nói là một tên vệ sĩ quèn, ngay cả những nhân vật lớn kia cũng tuyệt đối không dám ra tay ở đây.

Một tên vệ sĩ quèn, cho dù cho hắn thêm một ngàn, mười ngàn lá gan thì cũng không dám làm gì!
Rác rưởi mà thôi!
Trần Đức liếc Lục Tầm Dạ một cái, giơ tay đẩy nhẹ: “Cút!”
Trong nháy mắt, trông giống như là đang đẩy nhẹ.

Nhưng, Lục Tầm Dạ lại cảm thấy một luồng sức mạnh khổng lồ mà hắn không thể chống đỡ đang lao tới khiến hắn lảo đảo lùi về phía sau, ngồi bẹp trên mặt đất.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK