Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Tôi… Chúng ta không cần chờ anh ta!”, Diêm Mộng cắn môi, Trần Bát Hoang không xứng để cô ta phải đợi, cô ta cũng không thể vì tên vệ sĩ kia mà bỏ mặc những người bạn thân thiết lâu năm của mình.
“Đi thôi…!”
Đám nam nữ trẻ tuổi uống quá nhiều, cả bọn tỉnh tỉnh mê mê rời khỏi quán bar ồn ào, náo động.

Diêm Mộng đi sau cùng, vừa đến cửa thì thấy Trần Đức từ bên trong đi ra, anh bước thẳng về phía bọn họ.

“Trần Bát Hoang, mày đừng có lẽo đẽo theo tụi tao được không? Một thằng lính quèn như mày mà cũng xứng đi chung với tụi tao à?”, thấy Trần Đức, Dương Hoan lè nhè nói: “Tao biết mày thích Tiểu Mộng, nhưng Tiểu Mộng không có thích mày, đừng có mơ mộng hão huyền nữa được không?”
“Đúng đó… mày tính hay thật!”, Mạnh Đức Long cũng uống không ít, bước chân loạng choạng, bạn gái hắn vội chạy đến đỡ thì bị hắn hất sang một bên: “Đừng có cản đường tao!”
Trần Đức nhíu mày, nhưng không nói gì.
Đám người này cũng chỉ gặp anh đêm nay, ngày mai mỗi người một hướng, không cần phải vì mấy tên nhóc say sỉn không biết trời cao đất dày mà tức giận, vì thế, anh liền lui về sau mấy bước.
“Ha ha, đúng là thằng hề…”
“Đúng đó, nhìn dáng vẻ của hắn kìa, hệt như một con chó!”
Mấy cô gái cũng uống quá chén, nên không chút kiêng kỵ liếc nhìn Trần Đức, buông lời châm chọc.
“Về nhà với hắn hay để anh đưa em về, em chọn đi!”, Mạc Thiếu Dương cũng uống không ít, vừa thấy Trần Đức, hắn ta liền nổi giận, bèn quay sang Diêm Mộng, lạnh lùng nói.
“Trần Bát Hoang, anh đừng có đi theo tôi nữa!”, do dự vài giây, cuối cùng Diêm Mộng cũng đưa ra lựa chọn.

Sao cô ta có thể vì một tên khách trọ mà cãi nhau với Mạc Thiếu Dương được chứ?

“Đêm nay anh khiến tôi cảm thấy rất mất mặt, có biết không hả? Mẹ của tôi để anh theo tôi chính là một sai lầm!”
“Rõ ràng là anh quen biết Hạ Thiên Tuyết, sao không nói sớm, còn khiến cậu Mạc xấu hổ như vậy? Khiến bọn tôi phải xấu mặt trước tất cả mọi người?”
Diêm Mộng cũng uống không ít rượu, lúc hỏi mấy câu này, trông cô ta rất uất ức, thoạt nhìn, dường như sắp khóc đến nơi.
“Được rồi… Anh không đi theo em nữa là được!”, Trần Đức hờ hững đáp.

Dù tính tình anh có tốt cỡ nào thì cũng cảm thấy có hơi khó chịu.
Lúc đó anh muốn giải thích, nhưng có ai cho anh cơ hội?
“Hừ!”, Diêm Mộng hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người đuổi theo đám người Lục Tầm Dạ.
“Ha ha, Trần Bát Hoang, tao biết mày thích Diêm Mộng, thế nhưng… mày lấy gì so với tao.

Thôi thì mày đợi tao chơi chán rồi hãy từ từ gặm nhắm rác của bản thiếu gia đi nhé!”, Mạc Thiếu Dương cười đắc ý, không đợi Trần Đức đáp lại, hắn ta đã xoay người, ung dung bỏ đi.

“Mẹ kiếp, đám… ngu này, vậy mà bỏ lại Trần Bát Hoang?”, cách đó không xa, trên một chiếc xe van, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cơ mặt Hoa Ban Hổ không khỏi co giật, kế đó, hắn nhếch mép cười âm u, quay sang nói với lão Đầu Trọc đang cầm lái: “Đến từng tuổi này còn chưa thấy ai ngu ngốc như chúng.

Đầu Trọc, mau đuổi theo đám khốn kiếp kia!”
Mấy người Mạc Thiếu Dương chia nhau ngồi vào những chiếc xe khác nhau.

Diêm Mộng đi cùng Mạc Thiếu Dương, tài xế do hắn ta thuê từ từ lái xe rời đi.
Bọn họ vừa đi, đám người Hoa Ban Hổ lập tức đuổi theo sau.
Trước cửa quán bar Thiên Tuyết, Trần Đức dõi mắt nhìn theo mấy chiếc xe kia, có chút bất đắc dĩ nói: “Nể mặt dì Diêm, tôi giúp em một lần!”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK