Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 543


Nói cô ta là người hống hách nhất trong giới nhà giàu cũng chẳng sai!


Nhà họ Tạ ư?


Trần Đức nhíu mày, suy nghĩ về gia tộc này. Giờ đang ở tại thành phố Tần nên đương nhiên là anh có nghe nói và cũng biết đôi chút về địa vị của họ. Như Trương Thiên Dương, đừng thấy thân phận của ông ta rất cao, song ở trước mặt gia chủ nhà họ Tạ, ông ta cũng chỉ xứng là đàn em.


“Thế nào? Biết tao là ai chưa?”, Tạ Lan thấy Trần Đức nhíu mày, nghĩ rằng anh sợ, cười gằn: “Tao nghĩ mày rất cứng cổ, rất trâu bò, ai ngờ chỉ là một thằng ẻo lả. Giờ bà đây đang rất tức giận, theo lý mày đánh tao, tao cũng có thể đánh mày”.


“Nhưng tao lại có một thói quen rất tốt đẹp, sẽ không đánh thú nuôi… hoặc có thể nói là chó. Nếu giờ mày mà biết điều thì quỳ xuống, học chó sủa mấy tiếng, sau đó tự đánh mình đến khi tao hài lòng thì thôi”.


Gương mặt Tạ Lan âm u, yêu cầu cực kỳ quá đáng. Nhưng, thân phận của cô ta cũng bày ra đó, người xung quanh thế mà lại cảm thấy cô ta chẳng có gì sai.


Cho dù có, cũng không dám nói!


“Bát Hoang, đừng!”, Lâm Dao lắc đầu với Trần Đức, sau đó bước lên trước: “Tạ Lan, chẳng phải cô muốn dẫn tôi đi theo mình sao? Tôi đi theo là được, cô bỏ qua cho anh ấy đi!”


“Tôi không hiểu, tên trai bao này có gì tốt mà cô lại bảo vệ cậu ta như thế?”, Tạ Lan cười lạnh: “Vốn nghĩ cô rất trong sáng, hóa ra cũng chẳng khác những người phụ nữ khác, đều là kỹ nữ. Bảo vệ cậu ta như vậy, không biết em trai tôi mà biết sẽ nghĩ thế nào”.


Vèo!


Bỗng, một tiếng xé gió vang lên, Trần Đức bất ngờ giơ tay lên tát một cái lên mặt Tạ Lan, vừa hay ở ngay vị trí lúc nãy. Song lần này, anh lại dùng sức hơn!


“Á!”


Tạ lan hét lên một tiếng, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, một bên má đã hoàn toàn chết lặng, một mùi máu tươi xộc lên miệng, hộc ra một cái răng cửa!


“Đù!”


Không biết ai trong đám đông vây xem không kiềm nổi văng tục.


Cả đám đều trợn to hai mắt nhìn!


Biết thân phận của Tạ Lan rồi còn dám ra tay đánh cô ta?


Tên nhóc kia chán sống rồi à?


Cả đám trợn tròn mắt nhìn, bọn họ còn tưởng sau khi biết được thân phận của Tạ Lan, chàng trai kia sẽ sợ hãi, nghĩ cách tránh thoát một kiếp này.


Ai ngờ, anh lại tàn nhẫn và quyết đoán như vậy?


Anh là thằng ngu hả?


Mọi người hoảng sợ, giờ chỉ muốn rời khỏi tiệm quần áo.


Khỏi nghĩ cũng biết sau đó Tạ Lan sẽ tức giận, hơn nữa còn là nổi khùng. Đến lúc đó, chưa biết chừng họ còn bị liên lụy ấy chứ!


Tạ Lan bụm mặt, khóe miệng run rẩy, cực kỳ khó chịu, đau đến nỗi chảy nước mắt.


Cô ta hoàn toàn không ngờ chàng trai kia sẽ đánh mình, nên không phòng bị. Một cái tát ấy đánh cho cô ta chết lặng, ngồi xổm trên mặt đất, hoa mắt chóng mặt.


“Dao Dao, chúng ta đi thôi”, Trần Đức không để ý đến Tạ Lan, khẽ nói với Lâm Dao.


Lâm Dao vẫn còn ngơ ngác, nghe thấy tiếng Trần Đức truyền đến, cô mới giật mình tỉnh lại: “Đúng vậy, đi, Bát Hoang, chúng ta đi thôi!”


Nếu giờ không đi sẽ không còn kịp rồi, đừng thấy nơi này không có người của Tạ Lan, nhưng chắc chắc sẽ có người báo tình hình nơi này cho nhà họ Tạ.


Đến lúc đó, nhà họ Tạ sẽ hành động, vậy Trần Đức chắc chắn sẽ gặp rắc rối.


Giờ, phải đi ngay!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK