Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 753

“Mày trăm lần không nên triệu lần không nên, không nên giết Tạ Phương Kiệt!”

“Đó là đứa con trai duy nhất của tao!”

Vân Huyền Thương Không hai mắt vằn tia máu đỏ ngầu, đã từng tuổi này, ông ta chẳng thể có con được nữa, Tạ Phương Kiệt chết đi, huyết mạch của ông ta cũng coi như đứt đoạn!

“Đỡ được một kiếm của tao, nhưng tao không tin mày có thể đỡ được kiếm thứ hai!”, Vân Huyền Thương Không trầm giọng dữ tợn, mắt nhìn chằm chằm Trần Bát Hoang, hệt như một con sư tử đang điên giận, đầu tóc bạc trắng dựng lên tua tủa.

“Ha ha…”

Đột nhiên…

Trần Đức mặt mày đang nhợt nhạt bỗng nhếch mép cười, nụ cười kỳ quái nhưng lại rất đẹp, anh cũng nhìn lại Vân Huyền Thương Không chằm chằm: “Kiếm thứ hai hả ông già? Ông tưởng ông còn ra tay được sao?”

“Cái gì?”

Vân Huyền Thương Không không hiểu ý Trần Đức, vô thức giơ kiếm lên hươ huơ.

Nhưng mà…

Ngay chính lúc đó.

Tay ông ta run lên bần bật.

Trong một tích tắc, linh khí trong cơ thể trở nên cực kỳ hỗn loạn, cả cánh tay ông ta hoàn toàn mất khống chế, mất cảm giác, năm ngón tay nhũn ra.

Thanh kiếm vốn đang cầm rất chặt, thoáng cái rơi xuống.

Rơi xuống đất, nghe một tiếng ‘keng’.

Vân Huyền Thương Không ngơ ngác, thảng thốt nhìn hai tay mình: “Chuyện… chuyện gì thế này?”

Vân Huyền Thương Không vô cùng kinh ngạc, sau khi đánh rơi kiếm, tay ông ta mới hồi phục tri giác, nhưng giờ này phút này, hai tay ông ta lại có máu bầm đen lan ra một cách đáng sợ.

Ông ta phát hiện mình không thể nào vận linh khí trong người được nữa, chỉ vừa mới đề khí một chút, hai tay ông ta đã bủn rủn, không kiểm soát được.

“Gia chủ, mặt…”, Vân Trần Tùng mặt mày tái ngắt sợ hãi, nhìn Vân Huyền Thương Không trừng trừng.

Lúc này, mặt của ông ta cũng giống như cánh tay, máu bầm đen kịt lan rộng, nhìn còn khó coi hơn cả xác chết, đồng thời, Vân Huyền Thương Không cũng cảm thấy buồn nôn trong lồng ngực, khạc mạnh ra một vũng máu đen.

“Độc, trúng độc rồi!”, Vân Huyền Thương Không sống sáu bảy chục năm, nhìn máu đen đầy đất, ông ta rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng mà…

Ông ta hoàn toàn không biết Trần Đức hạ độc mình lúc nào!

“Rắc rắc!”

Trần Đức nhổ chân ra khỏi nền đất, tay phải của anh đã gãy đến biến dạng, tay trái vẫn đang cầm Long Ngâm, chăm chú nhìn Vân Huyền Thương Không: “Ông già, không phải ông muốn bồi thêm một kiếm à? Đâu thử tôi xem nào!”

Trần Bát Hoang bước từng bước đến gần Vân Huyền Thương Không.

Vân Huyền Thương Không hoảng sợ, không ngừng thối lui, trong mắt đầy kinh hoàng, khiếp hãi, lần đầu tiên trong đời ông ta cảm thấy mình đến gần cái chết đến thế.

Ông ta không hiểu, ông ta thắc mắc, ông ta ngơ ngác.

Mắt nhìn Trần Đức không chớp, sợ hãi cực độ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK