Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 562


Cuộc tàn sát vẫn chưa kết thúc.


Con dao găm trong tay Trần Đức bỗng nhiên lao thẳng về phía trước.


Con dao như một mũi tên, xé gió phóng đi, trong nháy mắt đâm thẳng vào giữa hai chân mày của một võ giả.


Còn lại một người, sắc mặt đầy vẻ kinh hoàng, không kịp suy nghĩ chỉ biết xoay người bỏ chạy vắt giò lên cổ, hòng chạy thoát kiếp nạn.


Sau đó…


Chưa được mấy bước.


Một tia sáng trắng lóe lên, xé gió vút tới, giết hắn trong nháy mắt!


Chỉ trong tích tắc,13 tên võ giả chết sạch, chỉ còn lại một mình Độc Nhãn Tiết.


Trần Đức quét mắt nhìn một vòng, con ngươi sâu thẳm không dò nổi, hệt như đầm lầy không thấy đáy, đôi đồng tử phản chiếu nét mặt già nua sợ hãi của Độc Nhãn Tiết.


Độc Nhãn Tiết thấp thỏm lo âu, ánh mắt của Trần Đức khiến hắn liên tưởng tới thần chết, đám mây đen chết chóc bao phủ đầu hắn, khiến hắn run rẩy, bất an!


Thần sắc Trần Đức vẫn trước sau như một, anh nhấc chân bước từng bước đến chỗ Độc Nhãn Tiết, vừa đi vừa nói:


“Vừa rồi, có phải ông cho rằng đã nắm được sơ hở của tôi? Cho rằng khả năng giết được tôi là 100%, hửm?”


“Không sai, nếu như ông mạnh hơn một chút may ra còn có cơ hội, góc độ mà ông túm được rất xảo quyệt, quái dị, nắm chặt sơ hở”.


“Chỉ tiếc là, ông và đám lính của ông quá yếu kém!”


“Ông nói đúng, người có nhiều đi nữa, vẫn là vô ích!”


Chỉ bốn bước chân, Trần Đức đã đứng trước mặt Độc Nhãn Tiết, một chưởng giáng xuống!


Bốp!


Ngoài mặt, Độc Nhãn Tiết không hề có bất cứ tổn thương nào, nhưng mà một chương vừa rồi đã đập nát tiểu não của ông ta!


Độc Nhãn Tiết đổ rầm xuống đất, thứ duy nhất còn lại chính là đôi mắt mở trừng trừng tràn ngập kinh hoàng và tuyệt vọng.


Giờ phút này, toàn bộ 14 võ giả đều mất mạng.


Nhìn 14 thi thể nằm la liệt trên mặt đất, đám doanh nhân tinh anh trên quảng trường nổi gai ốc khắp người, hồn vía thất kinh, bọn họ trước đó đã cười nhạo Trần Bát Hoang, lúc này một chữ cũng không dám nói, chỉ hận không thể kiếm kẽ đất nào nó chui vào, biến mất cho rồi.


Trên người Trần Bát Hoang đầy máu, mùi máu tươi gay mũi tràn ngập trong không khí, nhưng dường như anh không hề để ý, gương mặt vẫn thản nhiên, điềm tĩnh.


Có vẻ như, giết chết 14 võ giả một lúc chỉ là chuyện vặt.


Tạ Lan không thở được, mặt mày tái mét, sợ hãi tột cùng!


Trong màn hình máy tính, Tạ Cường Đông miệng ngậm xì gà, mặt dại ra, ông ta đích thân xem đoạn băng ghi hình quá trình giết chóc của Trần Đức, khuôn mặt già nua co giật, run rẩy không ngừng.


Vài giây sau, Trần Đức bước đến trước mặt Tạ Lan, chụp lấy cổ cô ta, nhấc cô ta lên cao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK