Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Hửm?”
Hoa Ban Hổ sững sờ, hắn không ngờ lá gan của Mạc Thiếu Dương lớn như vậy, lại dám nói chuyện với hắn.

Tuy nhiên, chỉ cần nghĩ sơ qua cũng biết, e là tên nhóc này cho rằng lúc nãy ở quán bar, hắn sợ hắn ta nên mới bỏ đi.


“À…”
Hoa Ban Hổ cười lạnh.

Trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn.

Hắn nắm lấy tóc Mạc Thiếu Dương, giật mạnh đầu hắn ta: “Mẹ kiếp, hôm nay ông mày nể mặt mày quá rồi đúng không? Dám nói chuyện với ông mày vậy hả?”
“Hoa Ban Hổ, chẳng lẽ mày không nhận ra tao à?”
Mạc Thiếu Dương đau đến nhe răng trợn mắt, hắn ta hung hăng nói: “Tao là Mạc Thiếu Dương, cậu chủ nhà họ Mạc, mày dàm đụng vào tao, bố tao sẽ không bỏ qua cho mày! Tao ra lệnh mày lập tức buông tay ra!”
“Cậu Mạc? Má nó chứ, tao đụng vào mày đấy!”, Hoa Ban Hổ dùng một tay nắm tóc Mạc Thiếu Dương, tay còn lại thò vào khung cửa sổ, mở cửa xe từ bên trong.

Kế đó, cửa bật mở, hắn lôi Mạc Thiếu Dương ra ngoài.


“Cô em, để tôi ra tay hay cô tự giác?”, liếc nhìn Diêm Mộng trong xe, Hoa Ban Hổ cợt nhả nói.

Diêm Mộng tái mặt, vô cùng hoảng sợ.

Cô ta run rẩy bước xuống xe, đứng sang một bên.

Mạc Thiếu Dương lảo đảo, mất trọng tâm ngã ngồi ra đất, vẻ mặt hắn ta vô cùng khó coi: “Hoa Ban Hổ, mày… mày muốn làm gì? Tao là cậu chủ nhà họ Mạc, mày nể mặt tao chút đi!”
“Ha ha ha ha…”, lão Đầu Trọc đứng bên cạnh ôm bụng cười to: “Các anh em, có nghe thấy gì không, cậu Mạc muốn chúng ta nể mặt cậu ấy đấy!”
“Đúng là ngạo mạn, cậu Mạc, hay cho cậu Mạc!”
“Còn đang mơ à?”
“…”
“Bốp!”

Hoa Ban Hổ vung tay tát thẳng vào mặt Mạc Thiếu Dương, châm chọc nói: “Mày muốn ông mày nể mặt à? Mặt mày là cái khỉ gì hả? Đáng bao nhiêu?”
“Hoa Ban Hổ, mày muốn làm gì?”, Mạc Thiếu Dương ôm lấy mặt, mặt hắn ta đỏ bừng, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Rõ ràng lúc trước trong quán bar, đám người này còn kiêng kị hắn, sao bây giờ lại chẳng sợ gì hết?
Vì sao chứ?
“Hoang mang lắm đúng không?”, Hoa Ban Hổ khom người, nhìn chằm chằm vào mặt Mạc Thiếu Dương: “Có phải cảm thấy rất khó hiểu, vì sao trong quán rượu tao không dám đụng đến mày, mà giờ không chỉ đụng còn đánh mày?”
“Vì sao?”, Mạc Thiếu Dương nghiến răng nghiến lợi nói.

“Muốn biết à? Ông mày không thích nói với mày đấy!”, đương nhiên Hoa Ban Hổ sẽ không nói rằng mình sợ Trần Bát Hoang, nếu bị đồn ra ngoài, hắn còn làm người thế nào nữa?


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK