Mục lục
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thương Châu.
Đảo Linh Bối, Chu gia.
Quần thể cung điện liên miên phân bố ở linh mạch cấp bốn của Chu gia,
quần thể kiến trúc như ẩn như hiện trong mây mù mờ ảo.
Trong cung điện trên linh sơn cao nhất trong tộc, hai đạo nhân trẻ tuổi đang
ngồi ngay ngắn trước bàn cờ đánh cờ.
Đây chính là hai vị chưởng quyền giả cao nhất Chu gia phủ Quảng An, Chu
gia lão tổ Chu Minh Hạo cùng Quảng An kiếm tiên Chu Mộ Bạch.
Chu Minh Hạo tay cầm quân đen “ba" một tiếng, quân đen rơi xuống.
Trên bàn cờ, thế đại long của Chu Mộ Bạch đã bị tàn sát.
- Mộ Bạch, ngươi thua.
Chu Minh Hạo thu tay lại vào trong tay áo, cười nói.
Chu Mộ Bạch nhìn bàn cờ rậm rạp chằng chịt, bất đắc dĩ cười, chắp tay nói.
- Lực cờ của tộc trưởng còn hơn ta, Mộ Bạch tâm phục khẩu phục.
Nghe vậy, mắt Chu Minh Hạo hàm thâm ý nhìn Chu Mộ Bạch một cái, nói.
- Không phải là tài đánh cờ của ta tốt hơn ngươi nhiều, nhưng trái tim của
ngươi không chắc chắn.
Hắn vừa thu hồi quân cờ màu đen trên bàn cờ, vừa nói.
- Gần đây ở Quảng An phủ tiên thành lưu thông linh thạch tệ, ngươi nghe
nói chưa?
Nghe tộc trưởng nói đến chính sự, sắc mặt Chu Mộ Bạch nghiêm nghị nói.
- Đã nghe nói qua.
- Vị Thiên Kiêu của Trần gia này, tài tình quyết đoán quả thực kinh người,
không chỉ tuổi còn trẻ đã lĩnh ngộ kiếm ý, bước vào cảnh giới hữu hình tầng
hai, ánh mắt càng là vô cùng nhìn xa trông rộng. Một khi linh thạch tệ lưu
truyền ra Quảng An phủ ta, sau này tất cả hoạt động thương mại của Quảng An
phủ ta, đều sẽ bị Trần gia bóp nghẹt cổ họng, đến lúc đó, Trần gia nhất định sẽ
trở thành một ông vua không cần ngai vàng của Quảng An phủ ta.
Theo quân cờ màu đen cuối cùng rơi vào trong hũ, Chu Minh Hạo ngẩng
đầu, bình tĩnh nhìn Chu Mộ Bạch, nói.
- Mộ Bạch, ta biết ngươi và Trần Đạo Huyền có tình thủ túc, nhưng ngươi
không thể quên, ngươi là Thiên kiêu của Chu gia ta, càng là hy vọng của Chu
gia ta!
Dứt lời.

Chu Minh Hạo đứng lên, nhìn về phía mây khói mênh mông bên ngoài cung
điện.
- Mộ Bạch không dám quên!
- Cái Chu gia ta phải làm, là trở thành đệ nhất đại tộc Thương Châu, Mộ
Bạch, những gì ngươi phải làm, không chỉ khôi phục vinh quang tiên tổ Chu gia
ta, ta hy vọng ngươi có thể tiến thêm một bước, dẫn dắt Chu gia chúng ta trở
thành gia tộc như Khương gia Thái Châu, Cơ gia Cảnh Châu.
Chu Minh Hạo quay đầu lại, nhìn về phía Chu Mộ Bạch.
- Ngươi, hiểu chưa?
Sắc mặt Chu Mộ Bạch hơi ảm đạm, chợt ánh mắt lại kiên định.
- Mộ Bạch hiểu rõ.
- Được.
Chu Minh Hạo vui mừng gật đầu.
- Trần Đạo Huyền sử dụng phương pháp nấu ếch trong nồi, muốn dùng linh
thạch tệ khống chế thương mại và kinh tế của Quảng An phủ, nhưng hắn lại
quên, chúng ta là tu sĩ, mà tu sĩ... Cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực để nói
chuyện!
- Lão tổ, chẳng lẽ ngài muốn...
Chu Minh Hạo lắc đầu, cười nói.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không phá hư minh ước của các tộc Thương Châu, ta
chỉ muốn trước khi đột phá Kim Đan, đem Tu sĩ Thương Châu hoàn toàn tích
hợp lại một chỗ, tựa như Thái Châu, Cảnh Châu vậy.
- Tộc trưởng, ngài định làm gì?
- Tất cả dựa vào thực lực chuyện đi,
Chu Minh Hạo thở dài nói.
- Từ khi Diệp gia thất thế tới nay, đã mấy chục năm Thương Châu như quần
long vô thủ, đã đến lúc chấm dứt thời đại hỗn loạn này, ta nghĩ, đây không chỉ là
tầm nhìn của Chu gia ta, cũng là tầm nhìn chung của các đại tộc phủ Thương
Châu.
- Dùng thực lực nói chuyện....
Chu Mộ Bạch lẩm bẩm.
Giữa các thế lực tu hành, cách nói chuyện bằng sức mạnh không có gì ngoài,
loại đầu tiên là nổ ra chiến tranh, loại chiến tranh này có thể được chia thành
chiến tranh toàn diện và chiến tranh cục bộ có thể khống chế.
Hiển nhiên, phương pháp này không phù hợp với tình thế Thương Châu,
Càn Nguyên Kiếm Tông cũng sẽ không cho phép.
Một phương pháp khác, đó là các thế lực tu hành phái cao thủ "luận bàn" lẫn
nhau.
ế ề
Phương pháp này so với chiến tranh giữa các lực lượng tu hành, mềm mại
hơn nhiều.
Cũng tương đối phù hợp với tình hình hiện tại của Thương Châu.
- Tộc trưởng, nhưng lúc trước ngài không phải muốn đẩy Trần gia đến trước
màn, lại để Chu gia ta âm thầm khống chế thế cục Thương Châu sao?
- Đúng! Nhưng ta phát hiện ra, ta đã đánh giá sai một người.
- Ngài nói Trần huynh?
Chu Minh Hạo im lặng, thật lâu sau, hắn thổn thức nói.
- Từ đủ loại hành động của hắn, không khó phát hiện, Trần Đạo Huyền tuyệt
đối không muốn ở dưới người. Muốn khống chế loại người này, đó chính là nằm
mơ giữa ban ngày.
- Cuối cùng... Vẫn là đi tới bước này sao??
- Mộ Bạch!
Chu Minh Hạo hơi nhíu mày.
- Tộc trưởng, ngươi yên tâm, ta biết phải làm gì.
Chu Mộ Bạch cười cười,
- Lại nói, chỉ là quyết ra người đứng đầu Thương Châu, cũng không phải là
phá diệt các tộc khác.
- Ngươi hiểu là tốt rồi,
Chu Minh Hạo gật đầu.
- Việc này chấm dứt, ta sẽ từ chức vị trí tộc trưởng, toàn lực trùng kích cảnh
giới Kim Đan!
- Tộc trưởng!
Chu Mộ Bạch bất ngờ đứng lên.
- Nhưng cảnh giới đại đạo của ngài mới vừa mới thăng cấp không lâu, hiện
tại đột phá có thể hay không...
- Ta biết,
Chu Minh Hạo thở dài.
- Nhưng, ta không thể chờ đợi, nếu chờ đợi, ta sợ mình mất đi nhuệ khí tiến
thủ, đến lúc đó, tiền đồ chỉ sợ càng xa vời.
Nghe vậy, Chu Mộ Bạch không khỏi nắm chặt hai tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK