Đảo Song Hồ.
Trước một tòa nhà cổ xưa.
Một lão già tóc bạc đang nằm trên ghế dài nhàn nhã phơi nắng.
- Thập Tam thúc.
Nghe thấy tiếng gọi này, Trần Tiên Hạ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nếp
nhăn lộ ra một nụ cười.
- Đến rồi.
- Ừ.
Trần Đạo Huyền nhìn như không thấy gì, tùy ý tìm một cái ghế thấp ngồi
xuống, đưa tay cầm lấy một quả linh quả trong đĩa trái cây bên cạnh ghế dài, bỏ
vào miệng.
Linh quả màu đỏ rực bị hắn nhai nuốt, nhất thời miệng lưỡi thơm ngát.
- A, hương vị của Hỏa Tinh Quả của Trường Bình phủ này thật sự không tệ.
Nhìn Trần Đạo Huyền một bộ dáng thèm thuồng, Trần Tiên Hạ cười nói:
- Hỏa Tinh Quả chính là bảo vật nổi danh cùng với Thủy Linh Châu của
Trần gia ta, ăn lâu dài sẽ có chỗ tốt rất lớn cho tu sĩ đê giai.
Nói đến đây, Trần Tiên Hạ cảm thán nói:
- Trần gia chúng ta quả nhiên là không còn như xưa nữa rồi, ta nhớ năm đó
vất vả tích góp một chút trà dưỡng thần, lại giấu diếm không nỡ uống, mặc dù
muốn uống, cũng là đếm từng mảnh trà để uống. Nào giống như hôm nay, dùng
Hỏa Tinh Quả có giá trị gấp mười lần này làm món tráng miệng để ăn bình
thường. Hỏa Tinh Quả, Thủy Linh Châu, Uẩn Thần Trà, mấy loại bảo vật này
đều có hiệu quả kỳ diệu đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ, mấy năm nay ta ăn không
ít, cũng dùng không ít, đáng tiếc...
Trần Tiên Hạ mệt mỏi lắc đầu.
- Thập Tam thúc....
Sắc mặt của Trần Đạo Huyền có chút nặng nề.
- Ngươi không cần an ủi ta, kỳ thật ta có thể sống đến hôm nay, có thể tận
mắt nhìn thấy thịnh cảnh của Trần gia lúc này, đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Trần Tiên Hạ dừng một chút, lấy một lọ nguyên khí tinh hoa chưa dùng hết
ra từ trong túi trữ vật,
- Đạo Huyền, xin lỗi, sau này gia tộc chúng ta phải dựa vào ngươi rồi.
Trần Đạo Huyền run rẩy tiếp nhận nguyên khí tinh hoa Trần Tiên Hạ đưa tới.
Mặc dù hắn cũng không có hy vọng quá lớn đối với việc Trần Tiên Hạ sử
dụng nguyên khí tinh hoa để Trúc Cơ, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh tượng tàn
ố ẫ ấ ắ
khốc này vẫn cảm thấy đau đớn lo lắng.
Đối với hắn mà nói, Thập Tam thúc ngoại trừ là người dẫn đường trên con
đường tu hành, còn đóng vai trò giống như phụ thân.
Lúc hắn còn nhỏ yếu, che mưa che gió cho hắn.
Khi hắn chấn hưng gia tộc, thì tận lực giúp đỡ hắn.
Mặc dù năng lực của Trần Tiên Hạ có hạn, nhưng về vấn đề phát triển gia
tộc, từ đầu đến cuối, Trần Tiên Hạ đều không cản trở Trần Đạo Huyền.
Sự tin tưởng này.
Phóng mắt nhìn bất kỳ một gia tộc hoặc tông môn nào của Tu Tiên giới đều
vô cùng hiếm thấy.
Dù sao, ai lại có thể giao phó gia tộc cho một thiếu niên mười sáu tuổi ngay
khi mà họ vẫn còn sống.
Chỉ có Trần Tiên Hạ.
- Thập Tam thúc, ta nhất định sẽ tìm bảo vật nghịch chuyển thần hồn mục
nát cho ngươi!
Lần này, Trần Tiên Hạ không khuyên can nữa.
Hắn biết, chuyện hắn tọa hóa, trong lòng Trần Đạo Huyền cực kỳ không cam
lòng.
Rõ ràng lấy tài lực hiện tại của Trần gia, để cho một tu sĩ Luyện Khí kỳ Trúc
Cơ, chính là chuyện thoải mái như ăn cơm uống nước.
Nhưng đối với vị lão tộc trưởng của Trần gia này, bất lực.
Loại cảm giác này giống như một tỷ phú trơ mắt nhìn người thân vốn chỉ cần
bỏ ra một chút tiền nhỏ là có thể chữa khỏi, lại bởi vì lúc trước hắn thiếu tiền
không thể trị liệu kịp thời mà bệnh trở nặng, cuối cùng chỉ có thể nằm liệt
giường chờ chết.
Nỗi đau này, những người chưa từng trải qua, chỉ đơn giản là không thể cảm
thấu được.
Trần Tiên Hạ sở dĩ không khuyên can Trần Đạo Huyền là bởi vì Trần Tiên
Hạ biết, giờ phút này Trần Đạo Huyền tất nhiên vô cùng thống khổ.
Loại thống khổ trơ mắt nhìn thân nhân chết đi này, cũng là một trong những
kiếp nạn mà tu sĩ nhất định phải trải qua.
Rất nhiều tu sĩ sở dĩ trở nên lạnh lùng, chính là bởi vì thời gian tu hành dài
đằng đẵng, trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt, sau đó biểu hiện tê liệt tình cảm.
Trần Đạo Huyền cảm thấy thống khổ là bởi vì hắn còn trẻ, là lần đầu tiên
nếm trải loại cảm giác này.
Đón ánh mắt ôn hòa của Trần Tiên Hạ, tín niệm của Trần Đạo Huyền trở nên
càng thêm kiên định.
Bảo vật trị liệu thần hồn, hắn nhất định sẽ tìm được cho Trần Tiên Hạ!
ắ ấ ầ
Hắn nhất định phải làm cho Trần Tiên Hạ Trúc Cơ thành công!
Nghĩ về điều này.
Vẻ sương mù trên mặt Trần Đạo Huyền đều tản hết, một lần nữa lộ ra tươi
cười nói:
-Thập Tam thúc, ta muốn đem Thương Châu đặt vào trong tầm khống chế
của Trần gia.
Nếp gấp trên mặt của Trần Tiên Hạ cũng lộ ra một tia tươi cười:
- Ta tin rằng ngươi có thể làm được.
Tựa hồ nhìn ra vẻ mặt của Trần Tiên Hạ có chút mệt mỏi.
Trần Đạo Huyền chắp tay nói:
- Thập Tam thúc, ngài cứ nghỉ ngơi, ta sẽ quay lại gặp ngài sau.
- Ừm...
Trần Tiên Hạ ngoài miệng đáp ứng, ánh mắt lại hơi khép lại, phát ra tiếng
ngáy rất nhỏ.
Hóa ra là hắn ngủ thiếp đi.
Trần Đạo Huyền đứng lên, đi vào trong phòng, lấy ra một cái chăn, nhẹ
nhàng đắp lên người của Trần Tiên Hạ.
Làm xong tất cả những điều này, hắn nhỏ giọng dặn dò thị nữ phụ trách hầu
hạ Trần Tiên Hạ đứng ở bên cạnh:
- Chăm sóc thật tốt cho lão tộc trưởng.
- Vâng, thiếu tộc trưởng.
Thị nữ sợ hãi đáp lời.
Thị nữ này cũng không phải tu sĩ, mà chỉ là một vị tộc nhân bình thường của
Trần gia.
Trần Đạo Huyền không chỉ nắm quyền lớn, tu vi bản thân lại càng là đạt tới
Tử Phủ tầng chín.
Cho dù hắn thu liễm tất cả khí thế trên người, khi người bình thường đối mặt
với hắn, vẫn sẽ có loại sợ hãi phát ra từ nội tâm.
Về cơ bản.
Đây là một loại linh hồn uy áp của sinh mệnh cao cấp đối với sinh mệnh cấp
thấp, căn bản không thể dựa vào việc thu liễm khí thế là có thể tiêu trừ.
Danh Sách Chương: