"Được! Thanh phi kiếm này kiếm mang ba thước, kiếm thân linh quang lưu
động, chất lượng thượng thừa! Cái này cũng không tệ...."
Nhìn Thập Tam thúc hưng phấn giống như một đứa trẻ, Trần Đạo Huyền
trong lòng cũng cảm thấy cao hứng rồi kiểm tra một phen.
Trần Tiên Hạ ngẩng đầu nói: "Nhưng sao lại có một chút phi kiếm như vậy?
Ta nhớ rõ lúc trước chúng ta mua linh quáng hơn 3000 linh thạch, không phải
sao? Hơn nữa trữ lượng khoáng thạch trong gia tộc hẳn là không chỉ luyện chế
chút phi kiếm này mới đúng?”
Trần Đạo Huyền Nghe nói như vậy, bất động thanh sắc đứng lên, hắn đi đến
trước cửa hàng kiểm tra một phen, đóng kín môn hộ, lập tức lại bố trí một bộ
trận pháp cách âm, tiếp theo mới trở lại chỗ ngồi, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thập
Tam thúc việc này nói rất dài dòng..."
Trần Đạo Huyền kể lại chuyện lần trước trên đường trở về Song Hồ Đảo
ngẫu nhiên gặp được giao nhân tộc, cùng với giao nhân tộc đạt thành hợp tác,
v.v....
Nghe Trần Đạo Huyền kể lại, miệng Trần Tiên Hạ càng lúc càng lớn, y
không nghĩ tới chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, gia tộc lại xảy ra nhiều biến hóa
như vậy, không chỉ đạt được hợp tác với tộc người Giao nhân còn phát hiện ra
một mầm tiên trong tộc.
Khi nghe Trần Đạo Huyền phát hiện một mầm tiên trong tộc, Trần Tiên Hạ
không khỏi thở dài nói: "Với xác suất phàm nhân tu sĩ sinh ra linh căn, nói như
thế nào Trần gia chúng ta cũng có mấy chục mầm tiên ẩn tàng.
Đáng tiếc mấy năm nay, ta đều không có kiểm tra tư chất linh căn của ấu
đồng trong gia tộc, hoàn toàn là do sợ hãi sau khi phát hiện ra mầm tiên lại vô
lực bồi dưỡng, lại càng thêm thống khổ.".
Làm đại diện tộc trưởng một thời gian dài như vậy, Trần Đạo Huyền đối với
lo lắng trong miệng Trần Tiên Hạ không thể rõ ràng hơn, quả thật Trần gia hoàn
toàn có thể sàng lọc, chọn ra tất cả mầm tiên trong tộc và dẫn dắt bọn họ đi trên
con đường tu hành, nhưng sau đó thì sao?
Trần gia chỉ có một ngụm linh nhãn, chỉ đủ cho Trần Đạo Huyền một mình
tu hành, thậm chí Trần Tiên Hạ vì hắn mà phải buông bỏ đạo đồ của mình.
Nhưng những tu sĩ khác của Trần gia có thể vì Trần Đạo Huyền mà buông
tha tu hành sao?
Hiển nhiên là không có khả năng, dù sao thân phận Trần Đạo Huyền cùng
bọn họ giống nhau, dựa vào cái gì để cho bọn họ hy sinh?
Như vậy, vì tài nguyên linh khí, Trần gia tu sĩ tất nhiên sẽ nội đấu, thậm chí
phân liệt!
ề ầ ế ấ ố ấ
Về phần đi tới chiến trường Xuất Vân quốc đánh ra một con đường, rất rõ
ràng là con đường này cũng không đi được, Càn Nguyên Kiếm Tông ngay cả
thu cũng không thu tu sĩ luyện khí một tầng.
Năm đó, Trần Tiên Hạ là dựa vào chiến công của Trần gia tiên tự bối tu sĩ
trong quân đội, mở cửa sau cho Trần Tiên Hạ đi tới chiến trường.
Nếu không, lấy tu vi luyện khí tầng ba của Trần Tiên Hạ làm sao có tư cách
đặt chân vào chiến trường Xuất Vân quốc.
Đây cũng là nguyên nhân mà Trần Tiên Hạ bỏ bao công sức cũng muốn vì
gia tộc bồi dưỡng ra một linh mạch.
Sự thống khổ khi nhìn thấy mầm tiên trong gia tộc bởi vì thiếu linh khí mà
không cách nào tu hành, thật sự khó có thể nói thành lời.
Trần Đạo Huyền cũng không quá đồng ý với phương thức quản lý gia tộc
của Trần Tiên Hạ.
Hắn cho rằng Trần Tiên Hạ có chút lẫn lộn đầu đuôi.
Trong mắt Trần Đạo Huyền, tu sĩ gia tộc hoặc là số lượng tộc nhân mới là
căn cơ quan trọng nhất của một gia tộc, kỳ thật Trần gia hoàn toàn có thể tuyển
chọn ra tất cả mầm tiên và dẫn dắt bọn họ đi trên con đường tu hành.
Cho dù tu vi của những tu sĩ này chỉ có luyện khí một tầng nhưng Trần gia
có thể để cho bọn họ khai phá hoang đảo ở phụ cận Song Hồ Đảo.
Trần gia chỉ cần lấy linh thạch trong tộc khố mua nô lệ, khai phá đảo hoang
làm ruộng, nói thế nào cũng tuyệt đối so với ôm linh thạch trong tộc khố rồi
ngồi chờ chết!
Như vậy, chỉ cần trải qua mấy thế hệ cày cấy, Trần gia nhất định sẽ chậm rãi
thoát khỏi khốn cảnh.
Mà không giống như trong tay Trần Tiên Hạ, bộ dáng của gia tộc mang tử
khí nặng nề.
Từ góc độ này mà nói, Trần Tiên Hạ là tộc trưởng gia tộc, đương nhiên lại
không đủ tư cách, kỳ thật cũng là bất đắc dĩ, dù sao năm đó Trần Tiên Hạ cũng
không phải là tộc trưởng chân chính của Trần thị.
Sở dĩ hắn làm tộc trưởng hoàn toàn là do tu sĩ trong gia tộc chết trận hầu như
không còn, lâm nguy nhận mệnh mà thôi.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Trần Tiên Hạ chậm rãi biến mất, trở nên chua xót
một lần nữa, Trần Đạo Huyền bất động thanh sắc, đưa qua một cái túi trữ vật.
"Đây là?"
Trần Tiên Hạ nghi hoặc nhìn Trần Đạo Huyền một cái.
"Thập Tam thúc mở ra xem một chút.".
Trần Tiên Hạ Nghe vậy, đem thần thức dò xét vào túi trữ vật.
Một giây sau, hắn bất ngờ từ chỗ ngồi đứng vọt lên, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về
phía Trần Đạo Huyền, hạ thấp giọng nói: "Đạo Huyền, ngươi đây là chặn giết tu
sĩ đi tới Quảng An phủ sao? "
Danh Sách Chương: