• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nghê Kiều, tôi muốn đi diễn, cô sắp xếp cho tôi một chút.”

Người đã từng không biết đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn như Nghê Kiều, ngay vừa khi tin tức này liền khiếp sợ đến mức cằm cũng sắp rơi ra ngoài, hơn nữa ngày cũng không có khôi phục lại trạng thái thường ngày.

“Nhãi ranh, cậu nghiêm túc?” Nghê Kiều lại xác nhận một lần nữa.

“Thật, tôi khi nào lại cùng cô vui đùa quá trớn đâu chứ.”

Nghê Kiều khinh thường mà hừ hừ hai tiếng, chuyện nói giỡn còn thiếu sao, có điều ở phương diện đóng phim đúng là không đùa vui quá trớn được.

“Được rồi, tôi lập tức sắp xếp cho cậu.:

Nghê tỷ mà đã ra tay, thì chỉ có thể là đỉnh.

Nghê Kiều dùng hết công suất của bản thân, chưa đến hai ngày, liền đưa vài bộ bản thảo để cho Giang Thịnh Hoài chọn.

“Nhìn xem, có thích cái nào hay không.”

Nghê Kiều đem toàn bộ bản thảo ném về phía người Giang Thịnh Hoài, sau đó tự chính mình ngồi xuống, trong tay cũng không có ngừng lại, liền đọc nhưng tin tức gần đây.

Giang Thịnh Hoài sớm đã quen với tính cách của Nghê Kiều, nhìn cô một cái, sau đó anh liền nghiêm túc mà đọc bản thảo.

Đối với bản thảo tốt hay xấu, Giang ảnh đế một chút lo lắng cũng không có. Với lại những bản thảo đã qua tay của Nghê Kiều, sau đó mới đưa đến tay anh, thì tuyệt đối không có một bản thảo nào không hay.

Trong đó có ba kịch bản là vai chính, còn có một cái kịch bản vai phụ.

Đơn giản nhìn thoáng qua một chút, Giang Thịnh Hoài liền giữ lại cái kịch bản vai phụ kia. Suất diễn không nhiều lắm, lời thoại cũng không nhiều, là cái rong ruổi sa trường tướng quân. Nhân vật thiết kế vô cùng tỉ mỉ, đạo diễn gánh hát cũng không toi.

Thời điểm Giang Thịnh Hoài đem kịch bản đặt lên tay Nghê Kiều, Nghê Kiều liền lộ ra một ý cười đắc ý.

“Liền biết cậu sẽ chọn cái này.” Cô sớm đã đoán được.

Thật vất vả Giang Thịnh Hoài mới chịu đóng phim, lại nói mới quay lại liền đóng vai chính khẳng định sẽ có áp lực không ít, cho nên để tìm được một kịch bản phù hợp Nghê Kiều đã phải tiêu tốn không ít tâm tư.

Sau khi chọn được kịch bản, Nghê Kiều cũng không có yêu cầu gì với anh cho nên cũng không cần tiếp tục ở lại nơi này.

Thời điểm rời đi, Nghê Kiều đột nhiên nói một câu: “Hình như hôm nay Tần Duyệt Hàn trở lại.”

Giang Thịnh Hoài vừa muốn mở miệng hỏi cô có ý tứ gì, Nghê Kiều ngược lại ra vẻ thần bí mà rời đi.

Đương nhiên Giang Thịnh Hoài biết hôm nay Tần Duyệt Hàn trở về, có điều chuyện này cùng anh có quan hệ gì sao? Không có!

-

Ba ngày quay kết thúc, Tần Duyệt Hàn cùng Nhan Lạc hai người vốn muốn đi xe của đoàn phim để trở về, nhưng là đột nhiên Chử Vũ Trạch xuất hiện làm rối loạn kế hoạch của hai người.

“Sư tỷ, em đưa chị trở về.” Chử Vũ Trạch một mình ở trên xe bảo mẫu, phía bên trong chỉ có anh cùng trợ lý của mình, hai người ngồi còn dư rất nhiều chỗ.

“Không có việc gì, tôi chính mình có thể về được.” Tần Duyệt Hàn biết Chử Vũ Trạch là có ý tốt, nhưng là ba ngày làm cộng sự, cô biết trên mạng khẳng định có rất nhiều người tò mì, cho nên vẫn là bảo trì khoảng cách sẽ tốt hơn.

“Sư tỷ đây là đang trốn tránh tôi?” Chử Vũ Trạch vốn dĩ chính là một bộ dáng đơn thuần cộng khôi hài, lúc này lại thoáng hiện ra một tia ủy khuất, hoàn toàn khiến người ra không chống đỡ được, Nhan Lạc ở một bên cũng bắt đầu mềm lòng.

“Chị Duyệt Hàn, nếu không chúng ta cùng nhau đi.” Người ở trước mặt không khác gì khách quý, hơn nữa Chử Vũ Trạch lớn lên đẹp trai như vậy, tính cách vô cùng tốt, nói chuyện vẫn luôn là khách khí, hơn nữa, đối xử với các cô vô cùng ôn nhu.

Chử Vũ Trạch vô tội mà nhìn vào hai mắt Tần Duyệt Hàn, hơn nữa Nhan Lạc ở một bên phụ họa, Tần Duyệt Hàn cũng không đủ tự tin để từ chối, cuối cùng vẫn là đi vào trong xe ngồi lên.

Nhan Lạc liền thức thời mà ngồi vào ghế phụ, ở phía đằng sau chỉ còn lại chị Duyệt Hàn nhà mình cùng tiểu Chử thịt tươi.

“Sư tỷ sau khi trở về có kế hoạch gì sao?” Chử Vũ Trạch chủ động tìm đề tài để nói chuyện.

“Tạm thời nghỉ ngơi một tuần, lức sau sẽ tiến vào tổ đóng phim.” Cái này vẫn là sau khi quay xong chương trình Trương Lam nói cho cô.

“Vậy một tuần kia, tôi có thể mời sư tỷ đi ăn cơm cùng xem phim điện ảnh được không?”

Cũng không biết Chử Vũ Trạch đang là khách sáo hay là nói sự thật, Tần Duyệt Hàn không biết từ chối như nào cho tốt, cho nên khách khí đáp một câu: “Có thể.”

Tiếp thèo liền thấy bộ dáng cười vô cùng vui vẻ của Chử Vũ Trạch.

Nhan Lạc ở ở phía trước nhìn thấu tất cả nhưng cũng không có nói ra, trong lòng của cô đang vô cùng mãn nguyện, nếu Chử thịt tươi có thể bắt được chị Duyệt hàn, cô nằm mơ cũng có thể cười thành tiếng.

Chử Vũ Tạch trở Tần Duyệt Hàn đến phía dưới chung cư, chờ đến khi Tần Duyệt Hàn đi vào thang máy, anh mới kêu trợ lý khởi động xe rời đi.

-

“Đừng nói bừa, chỉ là hiệu ứng của chương trình mà thôi.” Tần Duyệt Hàn đối với Chử Vũ Trạch không có ý định khác, hơn nữa cô cùng Chử Vũ Trạch thời điểm ở chung với nhau vô cùng thoải mái, mà cô cũng không suy nghĩ thêm cái gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK