Ngược lại là Chử Vũ Trạch, tuổi còn nhỏ, anh vô cùng hoạt bát cho nên cái gì cũng nói được tuy rằng có chút nội liễm, nhưng là có thể chọc người bên cạnh thực vui vẻ.
Mắt Giang Thịnh Hoài thấy Chử Vũ Trạch ngồi ở bên cạnh Tần Duyệt Hàn chọc cho cô cười vui vẻ, Tần Duyệt Hàn còn phối hợp cười cười, trong lòng Giang ảnh đế giống như là ăn thêm hàng trăm hũ dấm.
Dặn lòng không được nhìn, nhưng lại nhịn không được mà nhìn.
Đến cuối cùng anh nhìn đến nỗi thật sự bực bội, Giang ảnh đế mới xoay người đi đơn độc về phòng nghỉ.
Chử Vũ Trạch tận mắt nhìn thấy người nào đó bị chọc cho sinh khí rời đi, không nhịn được khóe miệng gợi lên đắc ý cười cười.
Còn không có kịp cao hứng thêm vài giây, Tần Duyệt Hàn liền theo anh mà đứng dậy.
“Chị có vài lời thoại muốn đi tìm Giang lão sư thỉnh giáo một chút.”
Sau đó có chút lén lút,đi vào phòng hóa trang của Giang Thịnh Hoài.
“Giang lão sư?”
Giang Thịnh Hoài đang bị ghen cho no bụng, đột nhiên nhìn thấy Tần Duyệt Hàn tới, trong lòng mây đen đều xua tan, tâm tình lập tức sáng sủa lên. Nhưng là nghĩ đến việc cô vừa mới cùng người đàn ông khác ở một chỗ thân cận, vẫn là làm ra hai phần lãnh đạm.
“Ân!”
“Bị quăng ngã, đau.”
Giang Thịnh Hoài trăm triệu năm không nghĩ tới, Tần Duyệt Hàn thế nhưng sẽ mở miệng nói với anh những lời này, tiểu nha đầu đây là đang cùng anh làm nũng sao?
Thật vất vả mới thuyết phục chính mình phải cao lãnh, nhưng vừa nghe cô nói như vậy, người nào đó lập tức liền cao lãnh không được nữa.
Anh lập tức xoay người lại thật cẩn thận mà đem Tần Duyệt Hàn đi tới sô pha, sau đó lại kéo ống quần của cô lên, có chút đau lòng mà nhìn xuống.
“Có phải ngốc hay không, không biết dùng kỹ xảo mà tránh đi sao, lại làm cho bản thân bị thương.” Làm diễn viên, kỳ thật là có rất nhiều kỹ xảo, có thể làm cho chính mình nhìn thoạt rất đau, nhưng thực tế cũng sẽ không thật sự quá đau.
“Chính là như vậy sẽ chân thật một chút.” Tần Duyệt Hàn là được debut chân chính, hơn nữa mấy năm nay có không ít kinh nghiệm, tự nhiên mấy cái này đều có.
-
“Có đau hay không?”
-
“Lần sau đừng như vậy, anh sẽ đau lòng.” Giang Thịnh Hoài chỉ chỉ miệng vết thương rồi nói, trong lòng đều cảm thấy một trận nghẹn muốn chết.
Đột nhiên anh cúi thân người xuống, ngồi xổm bên người cô, tính toán cúi đầu giúp cô thổi miệng vết thương một chút;
Tần Duyệt Hàn phảng phất bị làm cho kinh ngạc, theo bản năng muốn tránh đi.
Kết quả Giang Thịnh Hoài lập tức dùng tay bắt được cổ chân cô, nghiêm túc mà thay cô thổi vài cái, một cỗ cảm giác mát mẻ trực tiếp thổi thẳng vào trong lòng của cô.
“Giang lão sư, Giang Thịnh Hoài.” Lần đầu tiên Tần Duyệt Hàn gọi tên của anh.
“Ừm, anh ở đây.” Giang Thịnh Hoài ngẩng đầu cùng cô liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người cứ như vậy an an tĩnh tĩnh mà nhìn nhau, liền cảm thấy lúc này vô cùng tốt đẹp.
Mà thời gian trôi qua có chút nhanh, mới nghỉ ngơi được một hồi, Lê Bách Hằng liền đem hai người bọn họ gọi ra bên ngoài.
Kế tiếp là một màn Tần Duyệt Hàn ở trong phủ mà nhập tâm.
Chử Vũ Trạch cùng Giang Thịnh Hoài ở bên ngoài nhìn.
“Tôi mặc kệ cậu đối với cô ấy có tâm tư gì, tôi phải cùng cậu nói thêm lần cuối cùng, cách xa cô ấy ra một chút.”
Chử Vũ Trạch bĩnh tĩnh mà cười cười, “Giang lão sư này không khỏi có chút làm khó người khác sao? Tôi so với anh thích cô ấy trước, dựa vào cái gì muốn tôi cách xa cô ấy”
“Chỉ bằng cô ấy không thích cậu.”
Chử Vũ Trạch dùng sức nắm lấy bàn tay, “Phải không? Chuyện về sau, còn không biết trước được điều gì. Tôi thích cô ấy, chỉ cần một ngày cô ấy còn chưa kết hôn, tôi đều sẽ không buông tay.”
“Cậu….” Giang Thịnh Hoài mắt lạnh trừng mắt liếc nhìn Chử Vũ Trạch một cái.
Chử Vũ Trạch không chút hoang mang mà đối với ánh mắt của anh cũng không nới lỏng bàn tay của mình ra.
Sau khi Tần Duyệt Hàn diễn xong, Giang Thịnh Hoài vốn dĩ muốn cùng cô trở về khách sạn, kết quả Tần Duyệt Hàn liền từ chối anh.
“Em có chút việc muốn cùng Vũ Trạch nói chuyện, anh về trước đi.”
Giang Thịnh Hoài nhìn thấy tin nhắn này của cô thiếu chút nữa không kiềm chế được mà đem điện thoại quăng đi.
Nhân viên công tác dần dần đều đi rồi, mà Chử Vũ Trạch lại bị Tần Duyệt Hàn gọi lại.
“Sư tỷ là có cái gì muốn cùng em nói chuyện sao?” Đại khái Chử Vũ Trạch cũng đoán được cô muốn nói cái gì, trong thanh âm lọ ra một chút bất lực.
“Chúng ta đi ra ngoài ăn bữa khuya đi.”
Này vẫn là Tần Duyệt Hàn lần đầu tiên mới cậu đi ra ngoài, Chử Vũ Trạch cười gật gật đầu.
Ở bên ngoài nơi đóng phim có một phố ăn vặt, Tần Duyệt Hàn cùng Chử Vũ Trạch hai người đều đeo mũ cùng khẩu trang, đi tưới quán ở chỗ đó ăn khuya, cả hai đều tìm một nơi hẻo lánh ít người mà ngồi xuống.