“Không được, chị còn có mấy vấn đề muốn hỏi đạo diễn một chút, em đi trước đi.” Ánh mắt Tần Duyệt Hàn không được tự nhiên mà nhìn đi nơi khác.
“Sư tỷ, chị đang nói dối.”
Tần Duyệt Hàn: “Hả? Không…”
“Thời điểm chị mỗi lần nói dối đều sẽ nhìn qua chỗ khác, vừa chị đã chột dạ, là không muốn cùng em ăn cơm sao?” - Chử Vũ Trách lúc này khí thế có chút mãnh liệt, căn bản không cho cô có con đường sống nào.
“Không phải như vậy.”
“Vậy cùng nhau ăn cơm.”
Chử Vũ Trạch nói dăm ba câu, Tần Duyệt Hàn cũng không tìm được lý do nào khác, đành phải cùng cậu ta đi ăn cơm.
Giang Thịnh Hoài bị bỏ lại một mình bơ vơ không nơi nương tựa mà ngồi ở nơi đó một mình, sau đó trở về chính phòng nghỉ của mình.
Lê Bách Hằng cơm nước xong liền lại phòng tìm anh.
“Chử Vũ Trạch có phải hay không đối với Tần Duyệt Hàn có suy nghĩ khác?” Lê Bách Hằng hậu tri hậu giác hỏi.
“Ông nói xem?” Đâu chỉ là suy nghĩ, mà quả thực chính là một con sói xám, vừa lơ đãng liền đem tiểu nha đầu của nhà anh lừa đi, hơn nữa anh còn không thể để lộ ra vẻ mặt ghen tuông, nhiều năm như vậy anh cũng chưa bao giờ cảm thấy mắc nghẹn như này..
Buổi chiều nay vẫn là cảnh quay của Tần Duyệt Hàn cùng Chử Vũ Trạch, Giang ảnh đế xem một hồi rồi lại không xem, trong lòng đột nhiên trowrneen rối rắm.
Buổi chiều không có suất diễn của anh, Giang Thịnh Hoài đơn giản liền trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Tần Duyệt Hàn quay xong liền thay đổi trang phục, còn đang đi về liền bị Lê Bách Hằng giữ lại.
“Đạo diễn, còn có chuyện gì sao?” Tần Duyệt Hàn chỉ cần không phải đóng phim, đều sẽ trở nên thập phần ngoan ngoãn.
“Không có việc gì, chính là đợi lát nữa trở về khách sạn nghỉ ngơi, nhớ rõ dỗ cái tên hỗn tiểu tử kia một chút.”
“Ân?”
“Hỗn tiểu tử kia bị ăn dấm của cô cùng Vũ Trạch.”
Tần Duyệt Hàn lập tức hiểu được là đang nói đến cô cùng Giang Thịnh Hoài, cô căn bản còn tưởng rằng đạo diễn không biết.
“Cảm…. cảm ơn đạo diễn.”
Sau khi nói lời cảm ơn Tần Duyệt Hàn chạy nhanh trở về khách sạn, tắm rửa xong liền tính toán đi ra ngoài.
“Chị Duyệt Hàn đã trễ thế này chị tính đi đâu? Có cần em đi cùng chị không?” - Nhan Lạc nhìn thấy Tần Duyệt Hàn đi ra ngoài liền hỏi.
“Không cần, rất nhanh chị sẽ trở về.”
-
“Ân ân, mau đi tắm rửa đi.”
Tần Duyệt Hàn mở cửa ra, sau đó nhìn quanh bốn phía thấy không có người, mới đi gõ gõ cửa phòng Giang Thịnh Hoài.
“Không ăn, đừng gõ.” - Giang Thịnh Hoài làm ra vẻ mặt bực bội mà hướng về phía cửa hô một câu.
“Giang lão sư, là em.”
Tần Duyệt Hàn vừa mới mở miệng, bên kia lập tức nghe thấy được tiếng bước chân, sau đó là ở bên trong vang lên âm thanh mở cửa.
Không đợi cô nói sau, đã bị người khác dùng sức mà kéo đi vào, tấm lưng của cô dựa trên cánh cửa.
Giang Thịnh Hoài cúi đầu nhìn cô, nhìn mấy chục giây, lại buông cô ra, rầu rĩ không vui mà đi về phía giường của chính mình.
“Giang lão sư?” - Tần Duyệt Hàn thử tính kêu anh một tiếng, phát hiện quả nhiên đã sinh khí.
-
“Ừ.”
Giang ảnh đế cũng không biết chính mình ăn dấm cái gì, chỉ là trong lòng suy nghĩ một chút, đều cảm thấy chính mình không thể hiểu được. Chính là vừa nhìn thấy Chử Vũ Trạch tới gần cô, lại cầm lòng không đậu….
“Em kêu phục vụ đem món lên cho anh.”
Giang Thịnh Hoài lập tức ngăn lại, “Không cần.”
Thấy cô đứng ở nơi đó một bộ dáng không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt hơn, trái tim Giang Thịnh Hoài lập tức mềm xuống.
“Đợi lát nữa liền đi ăn.”
“Về sau không thể không ăn cơm!” Thỏ trắng ngoan ngoãn ngày thường lúc này cũng biểu hiện ra một chút nghiêm khắc.
“Ân ân, tiểu nha đầu nhà anh thật sự là biết chăm sóc người khác. Có điều hiện tại, chúng ta trước…..”- Làm chút chuyện gì đó ngượng ngùng đi.
Giang Thịnh Hoài tươi cười rồi dần dần đồi bại, đem Tần Duyệt Hàn lôi kéo hai người lăn lên trên giường.
“Ngô….” Tần Duyệt Hàn đột nhiên không kịp thích ứng.
“Thả lỏng, đừng khẩn trương.”
Tần Duyệt Hàn chậm rãi thả lỏng thân thể của mình, người nào đó liền càng thêm trầm trọng mà khi dễ cô, đem cô làm cho mặt đỏ tai hồng lúc này mới bằng lòng buông tha.
Sau khi thân mật qua đi, Giang Thịnh Hoài tâm tình liền tốt hơn nhiều rồi, đỉnh đầu từ lúc nãy là một mảnh mây đen giờ cũng biến thành trời xanh mây quang.
“Anh ghen tị sao?” Tần Duyệt Hàn dựa vào trong lòng nguc của anh, ngẩng đầy lên hỏi.
Giang Thở dài một tiếng, “Có nha, rất ghen tị, ở phim trường chẳng những không thể cùng cô nói chuyện, lại còn nhìn cô cùng với người khác đi ăn cơm, em nói xem có phải anh rất thảm hay không?”
Vốn dĩ Tần Duyệt Hàn còn có chút đau lòng cho anh, nhưng là khi nghe được anh nói hai chữ ‘tức phụ’ liền có chút bị chọc cười, đột nhiên giống như không còn đau lòng nữa.
*Tức phụ: Đại khái chính là con dâu mọi người ạ.
“Ai là tức phụ, không được nói bừa.” Tần Duyệt Hàn bĩu môi, ngữ khí uy hiếp thế nhưng lại không có một chút tác dụng nào.
“Ngoại trừ em còn có thể là ai nữa, chờ đóng xong bộ này, chúng ta liền kết hồi được không?” - Đột nhiên Giang Thịnh Hoài ngồi xổm xuống dưới, giống như anh đang làm tư thế cầu hôn vậy.