Bên ngoài gió thổi quá lớn, Giang Thịnh Hoài chỉ đi vài bước mà trên người liền bị lạnh căm căm.
Một lúc sau đi vào đến bên trong nhà, Tần Duyệt Hàn lập tức đem áo khoác ném ở trên mặt đất, chỉ muốn ôm lấy Giang Thịnh Hoài.
Giang Thịnh Hoài không có ôm, Tần Duyệt Hàn lập tức ủy khuất, nước mắt cũng trực muốn rơi ra ngoài.
“Ngoan, ở trên người anh còn hơi lạnh, chờ cho hết liền để cho em ôm.” - Lúc nãy đem áo khoác cho cô, cho nên lúc này Giang Thịnh Hoài vẫn còn lạnh đến có chút phát run.
“Không được muốn ngay bây giờ.” - Tần Duyệt Hàn thực cố chấp mà nói.
Giang Thịnh Hoài vẫn là quyết định trước tiến đi bật điều hòa lên.
Thời điểm trở về sau khi tìm được điều khiển từ xa, Tần Duyệt Hàn một mình ở trên sô pha, bộ dáng nhu nhược có chút đáng thương.
“Giang lão sư, anh có phải hay không, có phải hay không, không thích em?” - Vừa mới dứt lời, Tần Duyệt Hàn giống như tự chính mình đã xác định điều này là thật, sau đó hai giọt nước mắt đột nhiên không kịp phòng ngừa mà rơi xuống.
Đột nhiên tâm tình Giang Thịnh Hoài có chút trầm trọng, vấn đề này, cô hẳn là đã nghĩ tới rất nhiều lần. Cho nên mới sẽ, vừa nói ra liền nhịn không được mà rơi nước mắt.
“Đồ ngốc!” - Lúc này Giang Thịnh Hoài mặc kệ là còn lạnh hay không, đem cô ôm vào trong nguc, ánh mắt thâm tình có thể đem người khác mà hòa tan.
-
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp quen thuộc, đến sau từng chút một thích cô.
Giang Thịnh Hoài thừa nhân chính bản thân ở phương diện tình cảm trước đến nay đều không tính là ổn trọng, khi phát hiện chính mình có hảo cảm hoặc nói đúng hơn là thích, anh lại lập tức tìm đủ loại lý do để có thể xuất hiện ở bên cạnh cô.
“Tiểu nha đầu, anh so với trong tưởng tượng của em, thích em rất nhiều hơn vậy nữa cũng muốn nhiều hơn hiện tại.” - Giang ảnh đế đối với lần uống say của Tần Duyệt Hàn hôm nay có chút bất đắc dĩ cười khổ nói.
Thời điểm Tần Duyệt Hàn tỉnh lại, cô nằm một mình ở trên chiếc giường lớn màu lam.
Mà di chứng sau cơn say rượu vô cùng rõ ràng, ví dụ như đau đầu. Mà tối hôm qua loáng thoáng nhớ rõ hình như gặp được Giang lão sư, nhưng có vẻ là lại giống như những giấc mộng trước kia mà thôi.
Mà cách trang trí ở trong phòng cũng vô cùng xa lạ, từ trước đến này cô cũng chưa có gặp qua bao giờ.
Cô theo bản năng muốn đi tìm điện thoại của chính mình, kết quả tìm cả nửa ngày cũng không thấy.
Cô quét một vòng nhìn phòng ngủ, lúc này Tần Duyệt Hàn thật cẩn thận mà từ trong phòng đi ra ngoài, xuyên qua hành lang đến khi nhìn thấy phòng khach quen thuốc, trong lòng lập tức mới chậm rãi hiểu ra điều gì đó.
“Tỉnh?” - Đúng lúc Giang Thịnh Hoài đang bưng cháo từ trong phòng bếp đi ra ngoài, sau đó anh lại đi lên cầu thang mà chào hỏi cô.
“Giang lão sư, tối hôm qua em không có làm chuyện gì quá đáng chứ?” - Tần Duyệt Hàn muốn hỏi chính mình có hay không làm chuyện gì quá mức.
Khóe môi Giang Thịnh Hoài khẽ gợi lên, cười như không cười.
“Lại đây uống cháo đi, anh cũng vừa trở về, trong nhà cũng không có những thứ khác.”
Có cũng vô dụng, dù sao anh cũng không biết nấu ăn, cháo này vẫn là lần trước Tần Duyệt Hàn sinh bệnh mà Nghê Kiều dạy cho anh làm.
Quả nhiên lần thứ hai so với lần đầu tiên cũng không khác nhau là mấy.
Tần Duyệt Hàn cúi đầu, không rên một tiếng mà tiếp tục uống cháo, dư quang cũng thỉnh thoảng mà liếc nhìn về hướng Giang Thịnh Hoài vài cái, nội tâm một trận dày vò.
“Giang lão sư, tối hôm qua em uống có chút nhiều.”
“Ân, anh biết.” - Giang Thịnh Hoài ưu nhã mà uống một ngụm, thập phần bình tĩnh mà nhìn cô, làm bộ không có nghe hiểu ý tứ trong lời nói của cô.
“Sau khi em uống say, có làm chuyện gì quá mức không?” - Tần Duyệt Hàn cắn môi nhỏ, muốn hỏi vấn đề cho rõ ràng.
-
Giang Thịnh Hoài rất có hứng thú mà nhìn cô, đột nhiên Tần Duyệt Hàn im lặng một chút âm thanh phát ra cũng không có, những chuyện này từ trong miệng Giang Thịnh Hoài nói ra, cô chỉ nghĩ đến việc tìm một lỗ mà chui xuống luôn cho xong.
Cảm thấy, thật sự là quá xấu hổ rồi.
“Tiểu nha đầu, anh có một số việc phải cùng em nói rõ ràng.”
Tần Duyệt Hàn khẩn trương mà ngẩng đầu “Giang lão sư, lần sau nói có được không? Em bây giờ có chút không thoải mái.”
Tần Duyệt Hàn nhấp môi đến khẩn trương, sợ Giang Thịnh Hoài sẽ nói ra “Chúng ta không thích hợp.” nếu những lời như vậy được nói ra, tâm tình của cô ngay lập tức sẽ bị rơi xuống vực thẳm.
Mà Giang Thịnh Hoài cũng không có tính toán sẽ kết thúc chuyện này ở đây.
“Lúc trước em có cùng người khác yêu đương sao?” - Anh tiếp tục truy hỏi, mà đến lúc sau lại phát hiện chính mình thế nhưng lại có chút để ý đến đáp án của câu hỏi này.
Tần Duyệt Hàn lắc lắc đầu, lúc này trong lòng anh mới có chút thoải mái.
“Vậy lúc trước có đóng qua phim truyền hình tình cảm sao?”