“Phòng cho khách nha, phòng cho khách chưa có kịp dọn dẹp, thu xếp.” Đôi mặt Mẹ Giang không tự giác mà hướng lên trên liếc liếc, đây chính là biểu hiện chột dạ.
“Như thế nào con lại nhớ phòng cho khách vốn dĩ không cần dọn dẹp?”
Mẹ Giang lập tức giải thích nói. “Con lâu lắm không có trở về, nhớ lầm rồi.” Vừa rồi mẹ Giang còn có chút chột dạ, lần này thì đặc biệt thản nhiên như không có chuyện gì.
Cha Giang vừa tắm rửa xong đi ra bên ngoài, liền nhìn thấy con trai của chính mình đang quấn lấy vợ của mình, lập tức giáo huấn nói: “Không quay về mà bồi vợ tương lai của con, tới đây quấn lấy vợ cha làm gì?”
Mẹ Giang phụ họa, “Chính là!”
Giang Thịnh Hoài cũng xem như là lần đầu tiên thấy hai vợ chồng cũng đã qua 50 tuổi, lại vẫn như thuở ban đầu gắn bó keo sơn mà anh một chút biện pháp cũng không có, bị thua mà trở lại phòng của chính mình.
Tần Duyệt Hàn đứng ở trên mép giường, thấy anh đi vào cô lập tức đi đến.
“Thế nào?”
“Mẹ anh nói hôm nay phòng cho khách chưa kịp sắp xếp.” - Ý tứ chính là làm cho hai người bọn họ ngủ chung trong một phòng.
“Em đây…”- Tần Duyệt Hàn nhìn lướt qua căn phòng, thật sự là sạch sẽ, một nơi đều ngủ cũng không có.
“Tiểu nha đầu như vậy là muốn cùng anh ngủ chung trên một chiếc giường?” - Giang Thịnh Hoài tiến về phía trước hai bước, lại tiến một chút, lúc này hai người mũi chạm mũi mà nhìn nhau.
“Được rồi, đi ngủ, anh ngủ ở dưới đất là được rồi.” - Giang Thịnh Hoài mở ngăn tủ, từ bên trong ôm ra một bộ chăn gối xuống dưới nền đất.
Thời tiết cũng đã bắt đầu vào lạnh, bên ngoài còn có thể nghe thấy tiếng gió gào rít lên từng đợt.
Tần Duyệt Hàn vốn là còn có chút buồn ngủ, chính là tưởng tượng đến việc Giang Thịnh Hoài nằm trên mặt đất, lỡ may chỗ ngủ không được tốt dẫn đến cảm mạo, đột nhiên liền không ngủ được.
“Còn không ngủ sao?” - Giang Thịnh Hoài nghe thấy ở phía sau có động tĩnh liền hỏi.
Tần Duyệt Hàn xoay người lại, nhìn vào mặt anh, rõ ràng trong lòng muốn hỏi có muốn hay không cùng nhau ngủ, nhưng lời nói ra đến miệng lại biến thành, “Cục Bông đi đâu rồi?”
“Nhớ nó? Anh giúp em bế nó tới.” - Lúc trước Tần Duyệt Hàn vẫn luôn là cùng Cục Bộng ngủ cùng nhau, đột nhiên hôm nay không ở bên người, Giang Thịnh Hoài tưởng rằng cô cảm thấy không quen khi không có Cục Bông bên canh.
“Không đúng không đúng, em muốn hỏi một chút.”
Giang Thịnh Hoài nhìn ra được trên mặt cô có chuyện khác muốn nói, cho nên anh đơn giản kéo chăn của chính mình ra, đứng dậy ngồi ở bến mép giường cô, “Suy nghĩ chuyện gì? Nói cho anh nghe?”
Tần Duyệt Hàn ấp úng mà nói, “ Sợ, sợ anh bị cảm mạo.”
Người nào đó không có ý tốt mà cười cười, “Em đấy là muốn anh và em ngủ cùng nhau sao?”
Dứt lời thì mặt của Tần Duyệt Hàn lập tức hồng lên giống như được đánh má hồng vậy, mà những lời chuẩn bị nói cũng bị chôn vùi trong cái hôn ôn nhu của anh. Lần này anh hôn hết sức ôn nhu, hết sức triền miên, mà sự ôn nhu trên mặt của Giang Thịnh Hoài phảng phất có thể đem người khác cắn nuốt vào bụng.
Tần Duyệt Hàn phảng phất có thể cảm nhận được thân thể của anh có chút khác thường, chưa kịp phòng ngừa sẽ đột nhiên xảy ra thêm một bước nữa, vẫn là Giang Thịnh Hoài kịp thời ngừng lại, trong miệng nói một câu: “Đồ ngốc!”
Không biết từ khi nào, Giang Thịnh Hoài đã xốc chăn lên cùng cô nằm ở trên giường.
-
Thời điểm ngày hôm sau mẹ Giang gọi bọn họ dậy ăn sáng, còn trộm hỏi: “Thế nào? Ngày hôm qua mẹ còn cố ý chuẩn bị cho hai đứa đồ XX( mất âm thanh).”
Giang Thịnh Hoài sửng sốt, “Chuẩn bị cái gì?”
“Chính là cái đó nha!?” - Mẹ Giang nóng nảy.
“Cái nào?”
Mẹ Giang vốn dĩ chuẩn bị những chuyện này là vì những trẻ tuổi, kết quả phát hiện chính mình cùng con trai nói chuyện, thật sự là nói không nên lời, cho nên bà liền thở phì phò vài cái.
Chờ thời điểm Giang Thịnh Hoài quay trở về phòng, dư quang liếc tới cái hộp không phù hợp với trẻ em, lúc này mới hiểu rõ lúc nãy mẹ Giang nói cái kia là cái nào.
Đang nghĩ ngợi nên làm như thế nào để xử lý tốt những món đồ này, kết quả đột nhiên Tần Duyệt Hàn rửa mặt xong từ phía sau xông ra, tầm mắt dừng lại món đồ ở trên tay anh.
Lúc này thật sự là anh vô cùng xấu hổ nha.
“Cái này…. Không phải là anh chuẩn bị.” - Giang Thịnh Hoài muốn chính mình giải thích một chút, nhưng mà Tần Duyệt Hàn trừng mắt liếc nhìn một cái rồi trực tiếp liền rời đi.
Giang Thịnh Hoài nhìn đồ vặt ở trên tay một cái, rồi cũng trực tiếp ném vào trong ngăn kéo.
Thời điểm ăn bữa sáng, Tần Duyệt Hàn cùng mẹ Giang hai người ta một câu con một câu, tựa như chị em đã thất lạc nhiều năm của nhau.
Chỉ có mỗi Giang ảnh đế là thê thảm, toàn bộ buổi sáng, Tần Duyệt Hàn cũng chưa nói với anh câu nào.
….
-