Ngay lúc bắt đầu, Giang Thịnh Hoài vẫn có chút khó có thể tập trung tinh thần. Nhưng đến sau lại, có lẽ là quá lo lắng cho Tần Duyệt Hàn.
Cho nên chỉ có thể buộc chính mình quên hết thảy mọi thứ, thoát khỏi mọi trói buộc, anh chính là tướng quân, mà tướng quân chính là anh.
“Nhiệm nhi, thực xin lỗi, ta đã trở về. Mấy năm nay, nàng có khỏe không?” Ảo não, tự trách, áy náy, không tha, những cảm xúc phức tạp nhất tất cả đều biểu hiện ở trên gương mặt đẹp trai của anh.
Triệu Vân như đứng hình, nhân viên công tác cũng đứng hình, đạo diễn khó khăn lắm mới bảo trì được vẻ bình tĩnh.
Đã từng Giang Thịnh Hoài, Giang Thịnh Hoài của trước kia đã quay trở lại chỉ cần một ánh mắt có thể chinh phục được mọi người, cuối cùng cũng đã quay trở lại.
“Triệu Vân ngẩn người làm gì, tập trung.” - Sắc mặt đạo diễn cũng đã tốt lên không ít.
“A, thực xin lỗi đạo diễn, tôi lập tức..”
Sau khi điều chỉnh cảm xúc một chút Triệu Vân lập tức tiến vào trong tâm trạng nhân vật.
“Tướng quân chưa bao giờ từng xin lỗi Niệm nhi, nhờ có sự yêu thương của tướng quân, Niệm nhi mới có ngày hôm nay. Hiện giờ Niệm nhi đã tìm được bến đỗ của chính mình, Thái Tử điện hạ đối xử với Niệm nhi vô cùng tốt, cũng mong ước tướng quân sớm ngày tìm được nửa kia của chính mình. Từ hôm nay trở về sau, thỉnh cầu tướng quân gọi ta một tiếng Thái Tử Phi, để tránh bị người khác bàn tán.”
“Niệm nhi!”
Triệu Vân không chút lưu tình nào liền đi về phía trước, bóng dáng mềm mại cũng biến mất ở phía sau bức tường màu đỏ.
“Tốt, hôm nay rất tốt. Được rồi hôm nay liền dừng ở đây, mọi người trở về nghỉ ngơi đi.” - Vài giờ cuối cùng, cũng có thể quay chụp được nhưng phân đoạn ưng ý.
“Chờ đã!” Giang Thịnh Hoài mở miệng nói: “Đạo diễn, chúng ta có thể tiếp tục quay những cảnh tiếp theo được hay không?”
Đạo diễn ngây cả người - “Chính là hiện tại đã khuya, mọi người cũng cần nghỉ ngơi.”
Giang Thịnh Hoài không phải là mới xuất đạo, anh biết mọi người đều rất mệt, cũng ngượng ngùng mà không cưỡng cầu nữa. Thần sắc ảm ảm, lời nói đến bên miệng đành phải nuốt xuống.
Thời điểm nhân viên công tác dọn dẹp đạo cụ, Giang Thịnh Hoài liền đi tìm đạo diễn,
“Đạo diễn, xuất diễn của tôi không nhiều lắm, có thể hay không đem suất diễn của tôi đẩy lên trước có được hay không?”
Đổi lại nếu là những người khác yêu cầu như vậy, đạo diễn sẽ trực tiếp mà từ chối.
Nhưng là Giang Thịnh Hoài, ông tuy rằng có chút không vui, nhưng vẫn là đồng ý.
Mấy ngày kế tiếp, Giang Thịnh Hoài liền nhanh chóng hoàn thành phân cảnh của mình.
-
Ba ngày tăng ca thêm giờ rồi lại gấp gáp hoàn thành cảnh quay, rốt cuộc mới đem suất diễn của Giang Thịnh Hoài hoàn thành.
Thời điểm Giang Thịnh Hoài rời đi, Triệu Vân chạy tới tìm anh.
“Cậu nóng vội như vậy, có phải hay không…. Có phải hay không vì đi gặp bạn gái nhỏ?” Triệu Vân bát quái đến mức giống như bà mối thời cổ đại sau khi mai mối thành công, thời khắc này cùng với lúc đóng phim quả thực chính là hai còn người hoàn toàn khác nhau.
Quả nhiên, nhìn người không thể nhìn mặt.
“Chắc chắn là như vậy, như thế nào, muốn thưởng bao lì xì cho tôi hay là mời tôi đi ăn cơm?’ - Giang Thịnh Hoài nghĩ đến việc có thể nhìn thấy Tần Duyệt Hàn, trong lòng của chính mình cũng tốt hơn không ít, cho nên mới hào phòng mà nói với Triệu Vân vài câu.
“Giang Thịnh Hoài cậu có xấu hổ hay không vậy, tôi bồi cậu liều sống liều ch3t mà đóng phim, cậu còn không mời tôi đi ăn cơm, thế nhưng còn muốn hố tôi, chưa thấy qua người nào có lòng dạ hiểm độc như vậy.” - Thanh âm của Triệu Vân thực thanh thúy, nhưng mang theo vẻ hoạt bát của chính mình.
Nhưng là ngày thường vì giả bộ ưu nhã, cho nên đều đè nén âm thanh xuống rất thấp, mà cô ở trước mặt Giang Thịnh Hoài một chút che giấu cũng không có.
“Được rồi, trở về mời cô đi ăn cơm, mang theo bạn trai bảo bối nhà cô đi.” - Tâm tình Giang ảnh đế đang tốt cho nên dễ dàng mà thỏa hiệp.
Triệu Vân còn mang theo vẻ ngạo kiều mà nói.
“Sai, không phải là bạn trai bảo bối, mà là lão công bảo bối.”
Giang Thịnh Hoài:.....
Đúng là người này không biết xấu hổ có thể khoe ân ái bất cứ lúc nào, anh thật không biết người đại diện của Triệu Vân làm cách nào có thể chịu đựng được.
Giang ảnh đế cũng không nghĩ tới nữa, mà không lâu sau anh cũng rất nhanh bị vả mặt.
“Được rồi, tôi đi rời, không cần tặng, cũng đừng nhớ tới tôi.”
“Phi, ai thèm nhớ anh, thay tôi hỏi thăm Tần Duyệt Hàn một chút.”
Sau khi hai người tách ra, Giang Thịnh Hoài liền nói trợ lý trở mình ra sân bay. Tới thành phố T rồi lại vội vàng thuê một chiếc xe khác, một khắc cũng không ngừng lại mà lái xe đi.
Tuy rằng mệt, nhưng cũng không thể thắng được tâm tình đang vui sướng của anh.
Giang Thịnh Hoài hết ngồi máy bay lại lái xe, trên máy bay cũng không kịp nghỉ ngơi, chính mình lại tự lái xe thêm mấy tiếng đồng hồi.
Anh cũng không rảnh mà nghỉ ngơi, liền trước tiếp đi vào trong viện.
Thời điểm đến đây còn có hướng dẫn, kết quả đến nơi rồi, thì hướng dẫn cũng không dùng được nữa.
-