Đặc biệt là trong đó có một nhiệm vụ là nhà trai ôm nhà gái 60s, Tần Duyệt Hàn cảm thấy không khí tựa hồ có điểm không đúng lắm.
Lúc Giang Thịnh Hoài nhìn chăm chú cô, Tần Duyệt Hàn vẫn là ấn đồng ý ‘yêu cầu ôm của đối phương.’
Cô vẫn luôn tập trung tinh thần mà nhìn chằm chằm vào trò chơi, căn bản là không dám liếc nhìn về phía Giang Thịnh Hoài một cái nào.
Kết quả không chú ý một cái, đột nhiên Giang Thịnh Hoài xoay người, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: “Anh cũng muốn ôm em.”
Một cái ôm thật dài qua đi, hai người một lần nữa trở về trong trò chơi.
Cái nhiệm vụ kia bởi vì không có làm ra hành động tiếp theo, cho nên đã bị hủy, hai người phải làm lại thêm một lần nữa.
Thời điểm hai nhân vật ở trong game ôm nhau một lần nữa, Tần Duyệt Hàn cảnh giác mà nhìn người bên cạnh, phòng ngừa Giang lão sư lại làm ra hành động giống như vừa này, bằng không cô thật sự sẽ thẹn thùng.
-
Đột nhiên không kịp phòng ngừa mà được thổ lộ, Tần Duyệt Hàn ấp a ấp úng nửa ngày, mới nói ra được câu “Em cũng thích anh.”
Giang ảnh đế nhếch miệng cười, hai người dong dong dài dài không sai biệt lắm cũng đã tới 12 giờ, anh mới mở miệng hỏi, “Mệt mỏi sao?”
Tần Duyệt Hàn ẩn ẩn bắt đầu buồn ngủ, cho nên gật gật đầu.
“Vậy ngủ đi, ngủ ngon, ngày mai gặp lại.” Giang Thịnh Hoài ở trên trán của cô hôn một chút.
“Vâng, ngủ ngon!”
Một giấc ngủ này cũng không được an ổn, thời điểm rạng sáng lúc hai giờ, đột nhiên bên ngoài đánh tia sét đùng đùng chớp mắt một cái cô liền bừng tỉnh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Trong lòng đột nhiên một trận khủng hoảng, rất muốn đi qua tìm anh, nhưng lại sợ quấy rầy đến anh.
Đang lúc rối rắm, Giang Thịnh Hoài đột nhiên mở cửa đi vào.
Hai người hai mặt nhìn nhau thoáng qua.
-
“Em……”
“Bên ngoài thấy sét đánh tia chớp, anh sợ em sẽ bị dọa sợ mà tỉnh, cho nên liền đến đây xem thử.” -Bộ đồ ngủ tơ lụa nhung ở trên người anh vô cùng lỏng lẻo.
“Vừa mới gặp phải ác mộng, cho nên liền tỉnh.” - Thanh âm Tần Duyệt Hàn còn có chút khàn khàn.
“Ngoan, không có việc gì, có anh ở đây.” - Giang Thịnh Hoài ở trên mép giường cô ngồi xuống, đem cô ôm vào trong nguc.
“Về sau mặc kệ có xảy ra chuyện gì, anh đều vẫn sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ em, đừng sợ.”
Tần Duyệt Hàn bởi vì những lời này liền cảm thấy yên tâm, những sợ hãi ban nãy cũng đã biến mất hơn một nửa.
“Giang lão sư, cảm ơn anh.”
“Đồ ngốc!”
Tần Duyệt Hàn không biết chính mình khi nào lại ngủ rồi, thời điểm ngày hôm sau tỉnh lại, bên ngoài trời đã quang một mảnh, ánh mắt trời xuyên thấu qua khung cửa sổ sát đất chiếu tia nắng ấm áo lên giường, phảng phất giống như đang đặt mình vào cảnh trong mơ.
Cô tay chân nhẹ nhàng đặt xuống, mở tủ lạnh ra nhìn nhìn, bên trong tủ lạnh đầy đủ thức ăn, cái gì cũng có.
Cầm hai túi đùi gà cùng chân giò hun khói, lại cầm vài miếng sushi, làm hai cái sandwich, sau đó lại đun nóng hai ly sữa bò.
Thời điểm vừa chuẩn bị xong cũng không sai biệt lắm, Giang Thịnh Hoài đúng lúc từ trên lầu đi xuống dưới.
“Giang lão sư, buổi sáng tốt lành!”
“Buổi sáng tốt lành, như thế nào lại không ngủ nhiều thêm một chút?”- Giang Thịnh Hoài vẫn mặc bộ quần áo ngủ ngày hôm qua, Tần Duyệt Hàn cũng không có đổi.
Hai người nhìn qua giống như một đôi đi hưởng tuần trăng mật, giống như một cặp đôi.
“Vui vẻ đến ngủ không được.” Hơn nữa ngày hôm qua ban ngày cũng ngủ lâu như vậy, hôm nay sáng sớm liền đã tỉnh.
Tần Duyệt Hàn liền đem thức ăn đi ra bàn, hai người mặt đối mặt ngồi xuoongs.
“Giang lão sư, thức ăn trong tủ lạnh là do anh chuẩn bị sao?” Thời điểm buổi sáng Tần Duyệt Hàn mở tủ lạnh ra, cũng có chút kinh sợ.
“Không phải, có điều mỗi ngày đều có người mang thức ăn mới đến đây.”
Này là hải đảo biệt thự là Giang Thịnh Hoài tạm thời mượn của bạn bè, yêu cầu đồ vật cũng sẽ có người tự mình đưa tới.
Cơm nước xong, hai người liền đi thay quần áo, Giang Thịnh Hoài tính toán mang cô đi ra bờ biến đi một chút.
Những cơn gió từ biển thổi đến khiến làn váy của cô cũng theo đó mà bay theo, lúc đầu Tần Duyệt Hàn còn đi giày, nhưng sau đó những hạt cát cũng cơn gió luôn vào giày. Cô liền trực tiếp cởi giày ra cầm trên tay, để chân trần đạp lên trên bờ cát, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười vui vẻ.
“Giang lão sư, nơi này thật thoải mái.” Cô đi xa xa ở phía đằng trước, xoay người lại đối mặt với Giang Thịnh Hoài ở phía sau lớn tiếng nói.
Giang Thịnh Hoài tươi cười, trong mắt cũng chỉ còn lại có mỗi một thân ảnh của cô.
Tần Duyệt Hàn chạy mệt rồi, hai người liền tìm một nơi bán đồ uống lạnh mà ngồi xuống.
Bên cạnh là một đôi lão nhân, nhìn qua mang vài phân bộ dáng ân ái. Tần Duyệt Hàn trộm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó phát hiện đối phương cũng đang nhìn cô.
Lúc sau bị phát hiện, vị bà lão kia rất hào phóng mà lộ ra một gương mặt hiền lành tươi cười.
Cô có chút ngượng ngùng mà cười cười, sắc mặt đỏ ửng.
Giang Thịnh Hoài thấy cô đột nhiên có biểu tình không đúng lắm, hướng về phía sau nhìn thoáng qua, cũng gặp được hai vị lão nhân kia đang nói nói cười cười.