• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"...... Tôi đây dạy Vân tổng là được?"

Tiểu Việt hào hứng mà giảng dạy cho Vân Hân mấu chốt của cách cầm súng xạ kích thỉnh thoảng còn động thủ "chỉ đạo" một vài lần, Vân Hân biết nàng có động tay động chân một chút nên ngoài mặt giống như nghiêm túc nghe giảng nhưng trên thực tế vẫn cùng nàng duy trì một khoảng cách nhất định.

Giản Dịch ngồi ở một bên... rõ ràng Vân Hân nói hôm nay mang mình tới học xạ kích, thì ra...... thì ra chủ yếu là vì gặp khách hàng thế lại làm cho bản thân phí công chờ mong một lúc.

Trước kia nàng không phải là một người dễ dàng tức giận nhưng hiện tại nhìn thấy Vân Hân cùng những người khác gần gũi như vậy, thân mật như thế dù chỉ nhìn một chút thôi mà trong lòng đều cảm thấy buồn bã, nghẹn khuất, hơn nữa, Vân Hân không phải nói sẽ dạy mình chơi sao? Hiện tại vì sao lại muốn người khác dạy, cánh tay của Tiểu Việt đang sờ đến trên eo nàng! Giản Dịch quay mặt đi chỗ khác không muốn nhìn thấy nữa......

Hiện tại nàng cảm thấy bản thân mình dường như giống một người trong suốt.

"Eo có thể thẳng một chút." Tiểu Việt còn muốn dùng tay đỡ eo nàng.

Vân Hân liền bắt lấy cổ tay nàng, "Tôi đã biết."

"Ha ha ha, Vân tổng đang sợ tôi đem cô ăn đi...... hay là sao?" Tiểu Việt cười, cũng nhận thấy được Vân Hân đang cố tình cùng nàng bảo trì khoảng cách, sau đó liền hạ thấp âm lượng từng chút từng chút một đến khi chỉ có hai người các nàng nghe được, nói: "Vân Hân, dáng người của cô thật tốt."

Mặt Vân Hân không biến sắc mà lùi lại một bước xoay người tránh đi không để cho đối phương ôm mình, ánh mắt nàng nhìn về hướng Giản Dịch thấy Giản Dịch đang cúi đầu ngồi trên ghế dài, Vân Hân có chút hối hận, nếu sớm biết rằng '' Nữ hoàng trò chơi điện tử" này sẽ nhiều chuyện như vậy thì hôm nay cũng không mang Giản Dịch cùng đến, hiện tại cái đồ ngốc này một mình ngồi ở kia khẳng định là đã nhàm chán muốn chết.

"Tiểu Việt tiểu thư, có thể bắt đầu rồi sao?" Lúc ban đầu Vân Hân tính toán chỉ qua một giờ đàm phán sẽ ký được cọc hợp đồng này, hiện tại xem ra khả năng đó không lớn, đối phương có suy nghĩ gì... kỳ thật Vân Hân đã đoán được tám phần, tạm thời cứ theo ý nàng mà chơi trước sau đó lại tìm cơ hội nói về chuyện hợp đồng, "Lúc trước đã luyện qua hai lần cũng đã biết được các động tác chủ yếu mà tôi còn chưa thử cảm giác bắn vào bia như thế nào."

Vừa nghe Vân Hân nói như vậy Tiểu Việt liền cảm thấy cơ hội đã tới rồi rất nhanh liền để cho Vân Hân thử bắn trước một chút với cự ly 25 mét, "Nếu như vậy, vậy cô trước tiên thử cự ly 25 m xem."

"Để tôi thử." Vân Hân giơ súng lên, phát súng đầu tiên cố ý bắn trật đi rất nhiều, không có trúng bia, sau khi kết thúc, nàng tháo tai nghe bảo hộ tai mình xuống nhẹ giọng nói với Tiểu Việt, "Khiến cô chê cười."

Tiểu Việt quả nhiên cười đến rất vui vẻ, vừa thấy độ chính xác của động tác này quả nhiên là tay súng mới liền vừa vỗ tay vừa nói, "Đâu có đâu có, lần đầu tiên của Vân tổng có thể như vậy quả thực không tồi."

Vân Hân là lần đầu tiên chơi sao? Vậy tại sao lúc trước nàng lại lừa mình...... Giản Dịch nói không muốn xem các nàng nhưng lại nhịn không được mà nhìn lén, nhịn không được mà nghe nội dung cuộc trò chuyện của các nàng, Giản Dịch không thấy được Vân Hân né tránh chỉ thấy Vân Hân đang cùng nữ nhân khác ôm ôm ấp ấp lại còn vừa cười vừa nói, lâu như vậy cũng không có liếc nhìn mình một cái.

Dù sao Giản Dịch hiện tại đã cười không nổi.

"Vân tổng......" Tiểu Việt cố ý muốn cùng Vân Hân thân cận, thỉnh thoảng còn đưa ra một số hành động ám chỉ nhưng Vân Hân lại không phản ứng nàng, nàng đơn phương chủ động cũng không thú vị, nghĩ như vậy, còn không bằng đơn giản dứt khoát chơi đến tận hứng. Nàng biết Vân Hân rất muốn ký hợp đồng phát ngôn này vì thế liền dùng một chút thủ đoạn.

"Chơi như vậy không thú vị, nếu không chúng ta cùng tham gia một trò chơi, trò chơi này mặc kệ thắng hay thua, sau khi kết thúc tôi đều nguyện ý cùng cô ký hợp đồng." Giọng Tiểu Việt rất lớn tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy, Giản Dịch nghe được càng cảm thấy rất chói tai, "Vân tổng, chơi hay không chơi?"

"Quy tắc trò chơi?"



"Chính là một trận thi đấu nhỏ, rất đơn giản." Tiểu Việt khoanh hai tay đặt trước ngực, bộ dạng tràn đầy tự tin, "Cô nói trước chơi hay không chơi......"

"Mặc kệ thắng thua đều đồng ý ký hợp đồng'' vừa nghe liền biết không phải là trò chơi gì tốt, Giản Dịch nhíu chặt mi nhìn chằm chằm Vân Hân trong lòng thắt chặt lại, đây chính là đào một cái hố chờ Vân Hân nhảy vào đi. Trong lòng nàng thầm cầu nguyện Vân Hân ngàn vạn đừng đáp ứng sau đó lại nghe thấy......

"Nếu Tiểu Việt tiểu thư hứng thú đến vậy tôi đương nhiên không thể làm mất hứng, quy tắc trò chơi là gì?" Thấy Vân Hân kiên quyết đáp ứng trong lòng Giản Dịch đau đớn một trận, mồ hôi lạnh tuôn ra, Vân Hân như thế nào có thể tùy tiện đáp ứng như vậy......

"Vân tổng quả nhiên là người sảng khoái, quy tắc trò chơi rất đơn giản mười phát đạn chỉ cần cô có một phát trúng trên bia liền tính là cô thắng, nếu một phát cũng không trúng thì người thắng là tôi, thế nào, không có làm khó dễ cô đi?"

Giản Dịch nhẹ nhàng thở ra, Vân Hân vừa mới nãy tuy rằng không bắn trúng bia nhưng cũng không sai biệt lắm, mười phát đạn mà nói tỷ lệ hẳn là vẫn rất lớn.

Vân Hân đương nhiên biết trò chơi sẽ không đơn giản như vậy, "Thắng thua đều đáp ứng ký hợp đồng chỉ sợ còn có quy tắc thứ hai đi?"

"Vân tổng không chỉ có xinh đẹp mà còn như vậy thông minh, tôi càng ngày càng thích cô nha."

"Nói một chút đi, chơi như thế nào?"

"Các vị ở đây làm chứng cho tôi nếu tôi thua hôm nay tôi đây liền thống khoái cùng Vân tổng ký hợp đồng; nếu Vân tổng thua, đêm nay liền phải ở lại bồi tôi...... Sau đó ngày mai chúng ta lại thống khoái ký hợp đồng."

Sau khi nói bồi tôi nàng còn bỏ thêm hai chữ "lên giường", chẳng qua là Tiểu Việt đi đến bên người Vân Hân nhỏ giọng kề sát bên lỗ tai nói với nàng, hai người trợ lý đi theo nàng kia hẳn là đã đọc hiểu được ngôn ngữ thông qua khẩu hình của Tiểu Việt vẫn luôn ồn ào nói "Oa ác wow".

Tiểu Việt lại tiếp tục dán sát lỗ tai Vân Hân nhẹ giọng nói, "Vân Hân, nếu cô không chơi chúng ta cũng không có biện pháp hợp tác rồi."

Phương án hạng mục lúc trước Vân Hân có thể đánh bại Tô Tịnh Nhiên, chính là bởi vì nàng nói nàng có mười phần nắm chắc có thể mời Tiểu Việt làm người phát ngôn. Cho nên cái hợp đồng này nhất định phải ký, đây là bước đầu tiên tạo sức ảnh hưởng của nàng ở Runner, nếu nàng đã muốn tranh giành với Mục Hàm, sau lưng nàng nhất định phải có đủ người ủng hộ.

"Buổi tối lưu lại bồi tôi"..... Giản Dịch nghe được câu nói đó cả người đều cảm thấy khó chịu đặc biệt là ngữ khí của Tiểu Việt còn ái muội như vậy, trợ lý của nàng vẫn luôn ồn ào, rất khó để cho người khác không hiểu được ý nghĩa trong đó, Giản Dịch tự nhiên liền nghĩ tới phương diện không tốt mặc dù cho nàng không có nghe được hai chữ "lên giường" nhưng cũng có thể đoán được bảy phần. Hẳn là Vân Hân lúc này sẽ không lại đáp ứng nàng đi......

"Cô nghĩ kỹ lại đi, tôi cũng sẽ không làm khó người khác. Kỳ thật nếu thua Vân tổng được lời càng nhiều không phải sao?" Tiểu Việt tiếp tục da mặt dày "cân nhắc lợi hại".

"Được a, tôi chơi." Vân Hân cười cười, "Giống như cô nói, dù sao tôi thua cũng là có lợi."

"Tôi nói chính bia cách 50 m a~" chờ Vân Hân đáp ứng rồi, Tiểu Việt mới lớn tiếng quay lại nói rõ cho mọi người phía sau nghe sau đó mới lén nói với Vân Hân, "Vân Hân...... Tôi muốn đêm nay chúng ta sẽ thực sự vui vẻ a."

Vân Hân cười lạnh, một chút kỹ xảo nhỏ này của nàng chẳng lẽ bản thân mình không thể nghĩ ra được sao, nhàn nhạt nói: "Vậy bắt đầu đi."

50 m, dù sao tất cả mọi người ở đây trong đó gồm có Giản Dịch đều cảm thấy Vân Hân nhất định thua rồi.

Không thể nhìn được thêm một chút nào nữa Giản Dịch yên lặng đứng lên, muốn đi ra bên ngoài, trong lòng nàng lúc này đặc biệt khổ sở, Vân Hân làm nàng quá thất vọng rồi bất luận thắng thua nàng như thế nào lại có thể dễ dàng đáp ứng việc cùng người khác qua đêm như vậy, chỉ có điểm này, Giản Dịch đã không thể tiếp thu.

Nói cho cùng, Vân Hân vốn chỉ là chơi đùa với mình mà thôi, bây giờ nàng đã gặp người khác nào đâu còn nhớ rõ chính mình, cho nên những kẻ có tiền như bọn họ đều chơi đùa như thế này đi? Ngày đó Vân Hân đột nhiên hôn mình hẳn chỉ là nhất thời hứng thú, Vân Hân vì cái gì lại thích mình đây... mình chỉ là một thứ đồ chơi mới...... Các nàng thoạt nhìn liền không giống như đang sống cùng một thế giới.

Một khi cảm xúc mất khống chế liền suy nghĩ nhiều.

"Chờ tôi một chút."

Vân Hân đã cảm thấy Giản Dịch bất thường, quả thật hôm nay nàng không nên mang Giản Dịch đến đây, vừa nãy Tiểu Việt nói như vậy, Giản Dịch lại hậu tri hậu giác nghe xong nhất định cũng sẽ nghĩ nhiều, "Tiểu Dịch, em chờ chị thêm mười phút nữa liền tốt."

Giản Dịch không để ý tới nàng, thật sự rất muốn đem những suy nghĩ trong lòng mình trực tiếp nói ra hết cho Vân Hân, nói cho nàng, bản thân mình thật sự rất chán ghét bộ dạng này của cô hiện tại. Nhưng trước mắt bao nhiêu người Giản Dịch không có nói, nàng yên lặng đem tất cả sự ủy khuất nuốt vào trong bụng.

"Vân tổng, chuẩn bị xong chưa?"

"Được, bắt đầu đi."

Thấy Vân Hân chơi vui vẻ đến vậy, có lẽ bản thân nàng đã bằng lòng... cũng đúng, bản thân mình đã khó tính, lại không thú vị, thậm chí một trò đùa cũng không thể nói, cái miệng ngu ngốc này ngay cả nói một chút lời ngon tiếng ngọt để hống nàng vui vẻ cũng không làm được, Vân Hân sớm hay muộn gì cũng sẽ không chịu nổi mình rồi đến sau cùng sẽ giống như Trình Tân... suy nghĩ của Giản Dịch càng lúc càng xa.

Phát bắn thứ nhất, Vân Hân sạch sẽ lưu loát mà giơ súng lên không có nửa phần sợ hãi, nàng tập trung tinh thần mà nhắm chuẩn vào hồng tâm của tấm bia cách xa 50 m, không cần nhiều thời gian chuẩn bị trực tiếp bắn, một viên đạn được bắn ra "Vèo", tiếp theo một tiếng "Phanh" vang lên, Vân Hân rất bình tĩnh tự nhiên mà gỡ trang bị xuống, nhìn Tiểu Việt: "Cô thua."



Mọi người còn không có kịp nhìn thấy rõ viên đạn có trúng bia hay không đã nghe thấy Vân Hân đã quay lại nói với Tiểu Việt, "Cô thua."

Nhìn lỗ đạn ở hồng tâm, qua hai giây Tiểu Việt mới phản ứng lại được, "Vân Hân, cô chơi tôi?" Vừa mới nãy động tác một tay nâng súng của Vân Hân rõ ràng không phải là động tác mà tay súng mới có thể làm được, cho nên, tất cả mọi thứ vừa nãy đều là giả bộ......

"Tiểu Việt tiểu thư nói như vậy là không đúng đi, chẳng qua vận khí của tôi rất tốt một phát liền trúng bia."

"Vân Hân, cô......"

Vân Hân quay đầu lại mới phát hiện Giản Dịch đã sớm đi rồi, nói nàng chờ chính mình mười phút liền tốt, đồ ngốc này như thế nào mà một phút cũng không chịu chờ khẳng định là đã giận dỗi rồi.

Chờ đến khi hợp đồng chuẩn bị xong cũng đã là buổi chiều. Trong lúc đó Vân Hân gọi cho Giản Dịch mấy cuộc điện thoại nhưng người này lại bắt đầu không nhận máy, trong lòng Vân Hân cũng rất mệt, ngay cả một cái cơ hội giải thích cũng không có.

Giản Dịch nhìn thấy màn hình điện thoại hiện lên hai chữ "Lão bà" đặc biệt chói mắt liền không muốn nhận. Giản Dịch sẽ không nổi giận nhưng sẽ sinh hờn dỗi, mỗi lần như thế thật sự rất ngột ngạt, khiến cho người khác sốt ruột, ngoài miệng nói không tức giận, không liên quan nhưng trên thực tế sẽ cùng người chiến tranh lạnh đến chết.

Một lát sau Giản Dịch nhận được một cái tin nhắn Vân Hân gửi đến:

【 Lão bà 】 như thế nào lại không nhận điện thoại? Nhìn thấy tin nhắn nhớ rõ gọi điện lại trả lời chị, đừng làm cho chị lo lắng.

Nếu nàng thật sự để ý mình thì hôm nay cũng sẽ không vui đùa kiểu ấy với nữ nhân kia ngay trước mặt mình, nếu thật sự nàng thua thì sao? Chẳng lẽ thật sự muốn bồi người khác cùng nhau...... Giản Dịch không dám nghĩ tiếp nữa, không muốn nhắn tin trả lời nàng, càng không muốn gọi điện thoại cho nàng.

"Tiểu Dịch, em như thế nào liền quay về, Vân Hân đâu?"

Ngày mai chính là sinh nhật Vân Hân, Cảnh Nhuế đang định đêm nay tổ chức cho nàng một bữa tiệc sinh nhật thật lớn để chúc mừng nàng, dù sao hiện tại cũng khó có cơ hội được ở chung một chỗ, Cảnh Nhuế mua một đống đồ trang trí dự định buổi tối tạo một chút không khí ngay lúc này lại nhìn thấy một mình Giản Dịch quay về.

"Chị ấy... Chị ấy có chuyện bận..."

Trong lòng Giản Dịch sinh khí, giờ đây chị ấy có lẽ đang vội vàng bận bồi nữ nhân khác hẹn hò rồi, tối hôm qua còn nói cái gì mà hôm nay muốn mang mình đi chơi, Giản Dịch nghĩ tới chuyện này lại cảm thấy rất ủy khuất.

Nói cùng bạn gái hẹn hò xong, sau đó đem bạn gái buông xuống vội làm chuyện khác, Cảnh Nhuế cảm thấy Vân Hân không đến mức như vậy đi?

"Chị Cảnh Nhuế, hôm nay em muốn đi..."

"Hôm nay đi? Không phải buổi chiều mai mới đi sao?"

"Công ty hiện tại có chút chuyện vội ngày mai em phải có mặt."

"Sao lại nói đi thì đi, Vân Hân đâu? Đã nói cùng nhau ăn sinh nhật a......"

"Chị ấy giống như còn có việc...... Hẳn là sẽ ở lại." Giản Dịch lại nghĩ đến những hình ảnh buổi sáng ở sân bắn.

"Tiểu Dịch em không ở lại ăn sinh nhật nàng sao?" Như thế nào mà Cảnh Nhuế vẫn cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó, buổi sáng khi các nàng cùng nhau ra ngoài hai người còn ân ân ái ái, hiện tại chỉ có một mình Giản Dịch quay về còn nói phải rời đi, "Vân Hân biết hôm nay em phải đi sao?"

"Chị ấy biết......" Ma xui quỷ khiến Giản Dịch lại tiếp tục nói dối, cảm giác bản thân mình bây giờ đã trở nên yêu thích việc nói dối.

Giản Dịch lôi kéo hành lý muốn rời đi, Cảnh Nhuế muốn giữ nàng lại một chút nhưng nàng cứ khăng khăng nói phải đi còn nói có việc vội, nói cho cùng không thể chậm trễ thời gian của nàng, bởi vì hiện tại không mua được vé máy bay cho nên chỉ có thể ngồi xe buýt, Cảnh Nhuế còn cố ý lái xe đưa Giản Dịch đến nhà ga.

"Cảnh Nhuế, tiểu Dịch đã trở về sao?"

Cảnh Nhuế mới vừa đưa Giản Dịch lên xe, liền nhận được điện thoại của Vân Hân, "Đã trở về, mình mới đưa em ấy đến nhà ga."

"Nàng đi đến nhà ga làm gì?"

"Quay về thành phố S a, nàng nói hiện tại có việc gấp, không phải cậu....." Cảnh Nhuế lúc này mới ý thức được gì đó không đúng, nghe ngữ khí của nàng... Vân Hân rõ ràng không biết chuyện này, nhìn tâm trạng của Giản Dịch lúc trở về cũng rất không thích hợp, "Cậu có phải đang làm nàng giận dỗi hay không? Mình thấy tâm tình của nàng không tốt......"



"Mình lập tức rời đi." Thật sự nhìn ngoan ngoãn nhưng khi ghen tuông lại không thể xem thường, tính tình của Giản Dịch so với trong tưởng tượng của Vân Hân còn ngoan cố hơn, nhưng mấu chốt là những khi nàng buồn rầu hay có chuyện gì đó không vui đều không nói ra, tích lũy để khi sinh hờn dỗi liền dùng.

Nhưng Giản Dịch như vậy, nói cho cùng thì sâu trong đáy lòng nàng cũng đã bắt đầu để ý mình, thế nhưng Vân Hân cảm thấy, em ấy thỉnh thoảng thể hiện ra một chút tính tình cũng tốt hơn là đem bản thân mình buồn phiền tích tụ đến sinh bệnh, huống hồ, chuyện hôm nay quả thật là mình không đúng.

"Cậu cũng muốn đi?!" Cảnh Nhuế nhìn thấy Vân Hân vội vội vàng vàng trở về thu thập vài thứ chuẩn bị đi, hoá ra này việc tổ chức tiệc sinh nhật này cũng chỉ là nàng tốn công.

Vẻ mặt Vân Hân bất đắc dĩ nhưng nghĩ đến bộ dạng khi ghen của Giản Dịch lại cảm thấy đáng yêu, tuy rằng không phải cố ý chọc nàng tức giận nhưng lại thích cảm giác được nàng để ý như vậy.

"Hôm nay nàng không vui nếu không dỗ dành phỏng chừng về sau nàng sẽ không để ý đến mình."

"Ai da, nhìn hai người các ngươi chơi đùa...... Đi đi đi, đi tìm bạn gái nhỏ bé của cậu đi, về sau đừng động mình."

Cảnh Nhuế nhìn thân ảnh của các nàng rời đi thở dài một hơi, độc thân đã lâu, hiện tại nhìn thấy các cặp tình nhân đang ầm ĩ vì một cái mâu thuẫn nhỏ nàng cũng cảm thấy rất hâm mộ.

Hai người có thể để ý nhau như vậy, có thể giận dỗi nhau thế, đó quả là một việc rất hạnh phúc.

Bởi vì nhất thời tùy hứng nên Giản Dịch ngồi xe buýt trở lại thành phố S, lúc đến nơi đã là 10 giờ tối, nàng ngơ ngác ngồi ở trên sô pha, Vân Hân gọi cho nàng rất nhiều cuộc điện thoại. Sau khi bình tĩnh lại, Giản Dịch cảm thấy mình có thể là có chút quá đáng, cũng không cho Vân Hân một cơ hội để giải thích.

Nhưng là chuyện này cũng không có gì để giải thích, Vân Hân như vậy nói nàng thật sự giận nàng cũng không cảm thấy mình bụng dạ hẹp hòi, bất luận việc này diễn ra trên người ai thì bao nhiêu người có thể tiếp thu được việc bạn gái của mình cùng với người khác ái muội như vậy?...... Vân Hân biết rõ mình thích nàng, còn thế..... càng nghĩ, nước mắt Giản Dịch từng giọt từng giọt rơi xuống.

Nhìn đồng hồ trên tường, qua hai giờ nữa chính là sinh nhật hai mươi chín tuổi của Vân Hân, lúc đầu Giản Dịch còn muốn là người đầu tiên nói với nàng, chúc nàng sinh nhật vui vẻ nhưng hiện tại thì tốt rồi tiệc sinh nhật cũng đã bị làm cho hỏng bét.

Nàng cứ như thế mà ngồi đó, thẳng đến khi kim đồng hồ qua 12 giờ, đôi mắt đã khóc đến sưng cả lên cái mũi thỉnh thoảng còn hít vào hai cái.

0 giờ thành phố S, nhiệt độ không vượt qua 10℃. Ngồi tám tiếng trên xe buýt, Vân Hân phong trần mệt mỏi mà đứng ở trước kí túc xá dành cho nhân viên, gió lạnh thổi tới khiến người khác nhịn không được mà run bần bật, mùa đông thật sự mau tới.

"Tiểu Dịch, như thế nào lại không nhận điện thoại?"

Giản Dịch nhìn kim đồng hồ, trên mặt còn vương lại những giọt nước mắt long lanh.

"Chị hiện tại đang ở dưới khu ký túc xá của em, em mau xuống dưới." Vân Hân ngẩng đầu nhìn lên đến căn phòng duy nhất còn sáng đèn ở lầu mười một.

"Vân Hân......" Giản Dịch đứng dậy đi đến bên cửa sổ, Vân Hân còn đang mặc kiện áo khoác mỏng ban ngày, vào buổi tối lúc này khẳng định không chống lạnh được a, nàng vừa gọi điện thoại vừa ôm cánh tay bên cạnh còn có cái hành lý.

Lúc này, Vân Hân cũng nhìn thấy Giản Dịch ló cái đầu nhỏ ra, "Giản Dịch, em còn không xuống dưới là muốn chị lạnh chết hay sao......"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK