Dương San nghe Vân Trạch nói, Tô Tịnh Nhiên rất thân thiết với Vân Hân, cho nên hôm nay mới đặc biệt lôi kéo Tô Tịnh Nhiên đến, muốn nàng khuyên nhủ Vân Hân vài lời, nào ngờ Vân Hân ngay cả một chút mặt mũi cũng không cho nàng.
Tô Tịnh Nhiên có chút thất thần, "Có lẽ lâu ngày không gặp nên tình cảm dần phai nhạt đi......"
"Nó sẽ nghe theo con", năm chữ này đối với Tô Tịnh Nhiên mà nói, quả thực là lời châm chọc sắc bén nhất. Lẽ nào phải chờ tới lúc thật sự mất đi thì con người ta mới biết quý trọng những gì mình đã từng có hay sao.
Bốn năm, đối với Vân Hân, tâm trí của nàng vẫn còn ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi, dù sao Vân Hân đã từng thích nàng như vậy, cô luôn bao dung, nhân nhượng nàng,...... Nhưng dây dưa đến cuối cùng nàng chỉ nhận được một câu trả lời mang tính vũ nhục. Tô Tịnh Nhiên vĩnh viễn nhớ rõ ngày hôm đó, ánh mắt uy hiếp cùng đe dọa của Vân Hân, tình cảnh ấy đã đạt tới mức không còn vương vấn lại một chút cảm xúc gì. Tô Tịnh Nhiên không thể tin nổi Vân Hân có thể vì nữ nhân khác mà đến nhục mạ nàng. Một khắc kia, Tô Tịnh Nhiên mới hiểu được cái gì gọi là hoàn toàn cắt đứt quan hệ.
Hiện giờ, nàng không thể quên được quá khứ tốt đẹp của mình và Vân Hân, cũng không thoát khỏi được sự ỷ lại đối với Mục Hàm. Nếu cả cá cùng tay gấu ngươi đều muốn có thì đã định sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Cho nên kết quả chính là, trong lòng Vân Hân sẽ mãi mãi cũng không tha thứ cho nàng. Về phần Mục Hàm, Tô Tịnh Nhiên càng không chiếm được tình yêu của cô, mối quan hệ giữa các nàng bất quá cũng chỉ dừng lại ở hai từ bạn giường.
Hiện tại Vân Hân đã có cuộc sống cho riêng mình, còn Mục Hàm vẫn cứ trầm mê với trò chơi quyền lực như cũ, cũng chỉ có Tô Tịnh Nhiên là hai bàn tay trắng.
Mục Hàm nói tất cả mọi thứ hiện tại đều là do nàng tự tìm lấy, nàng nhận.
"Quan hệ giữa Tiểu Hân và Tiểu Hàm từ nhỏ đã không tốt, hai người có cái gì cũng phải tranh giành nhau, hai mươi mấy năm qua đi, vẫn là như vậy...... Theo lý thuyết, Tiểu Hân không phải là người hồ đồ và cố chấp nhưng tại sao lại không thể bỏ qua chuyện này chứ?''
Mối quan hệ của Vân Hân và Mục Hàm vĩnh viễn sẽ không hoà hợp, điểm này Tô Tịnh Nhiên là người rõ ràng nhất.
"Di động của ta để ở chỗ Tiểu Hân, ta quên lấy rồi."
"Con giúp dì đi lấy, bên ngoài gió lớn lắm." Tô Tịnh Nhiên mở cửa xe, một cơn gió lạnh ập tới, nàng nắm khăn choàng cổ thật chặt, đi về phía trước.
Chuông cửa vang lên, Vân Hân bước tới mở cửa, là Tô Tịnh Nhiên.
Một trận xấu hổ trầm mặc, "Dì quên cầm theo di động nên em......"
Vân Hân xoay người, di động nằm ở trên ghế sô pha. Cô khom lưng cầm lên, đi qua, đưa cho Tô Tịnh Nhiên.
Cuộc trò chuyện giữa các nàng ít ỏi đến đáng thương, một lần nữa cánh cửa bị đóng lại. Tô Tịnh Nhiên đối mặt với cánh cửa đã đóng chặt lạnh như băng, nàng giằng co vài giây rồi mới xoay người rời đi.
Giản Dịch không nói cho Vân Hân biết nàng đã sửa vé máy bay, không phải vì muốn cấp cho Vân Hân kinh hỉ, mà là không muốn cô trong ngày đầy tuyết lại phải chạy đến sân bay đón mình. Bình thường Vân Hân đi làm đã rất vất vả rồi nên Giản Dịch chỉ muốn trong kỳ nghỉ ngắn ngủi này Vân Hân có thể nghỉ ngơi thêm một chút.
Từ xa, Giản Dịch thấy một chiếc xe ô tô màu đen ngừng ở trước cửa nhà Vân Hân, sau đó lại nhìn thấy một nữ nhân tóc ngắn từ trong nhà Vân Hân đi ra, chui vào bên trong xe. Chỉ chốc lát ô tô liền chạy đi để lại một làn khói trắng.
Người vừa đi khỏi hình như là Tô Tịnh Nhiên nhưng cũng có thể không phải, bởi vì Giản Dịch không nhìn rõ được mặt của người đó. Nhưng từ lần trước Vân Hân ở cuộc họp hội đồng quản trị công khai cho Tô Tịnh Nhiên một cái tát, hiện tại toàn công ty đều biết trong công việc Vân tổng và Tô tổng luôn đối nghịch nhau, làm sao Tô Tịnh Nhiên có thể tới nhà của Vân Hân được?
Không để tâm đến người đó nữa, Giản Dịch mang bộ trang phục cồng kềnh bằng bông trên người cùng với hành lý trên tay đi thẳng đến cửa nhà. Buổi sáng hôm nay vào thời điểm chuẩn bị rời đi, Giản mẹ vừa nghe được nhiệt độ ở thành phố S dưới âm 5-6 độ, cứ mãi dặn dò sau đó trực tiếp đem Giản Dịch bọc lại giống như cái bánh chưng, thậm chí có thể lăn lộn trên mặt đất. Chờ lát nữa Vân Hân nhìn thấy bộ dạng này, phỏng chừng lại muốn trêu chọc mình.
Vân Hân hẳn là ở nhà đi, Giản Dịch gấp đến không chờ nổi mà ấn chuông cửa, nhưng ấn một lúc lâu vẫn không có ai ra mở cửa. Trong nhà giống như không có ai, Giản Dịch chờ không kịp, nhanh nhẹn lấy đôi găng tay xuống, lục lọi trong túi tìm kiếm chìa khóa.
Tiếng chuông cửa lại vang lên, ồn ào khiến cho Vân Hân phiền lòng. Cô từ trên ghế sô pha đứng dậy, cho rằng lại là mẹ mình, không nghĩ tới vừa đi đến cửa thì thấy...... "Tiểu Dịch?"
Giản Dịch còn đang cúi đầu tìm chìa khóa. Mặc dù thông qua màn hình, Vân Hân chỉ có thể nhìn thấy một cái "bánh chưng" tròn trịa béo ú nhưng cô chỉ cầb liếc mắt một cái liền nhận ra đây là Giản Dịch, bộ dạng nàng tìm chìa khóa vừa đáng yêu lại vừa ngốc nghếch.
Tìm nửa ngày cũng không tìm thấy được cái chìa khóa, đúng lúc này, tách một tiếng, cửa mở ra.
"Vân Hân! Em đã trở về ~"
"Sao hôm nay em đã trở lại rồi?!" Vân Hân nhanh chóng nắm tay Giản Dịch, đem nàng kéo vào phòng. Mũ Giản Dịch che cái trán, khăn choàng cổ bưng kín miệng mũi, chỉ lộ ra cặp mắt đen nhánh to tròn.
Giản Dịch nhìn xung quanh, "Chị ở nhà một mình sao?"
"Chỉ có một mình chị......" Vân Hân còn chưa nói xong, Giản Dịch đã nhào tới ôm lấy cô. Vân Hân cảm giác giống như đang ôm một cục bông mềm mại.
Giản Dịch vừa nhìn thấy Vân Hân liền cười một cách thật ngốc nghếch nhưng cũng rất ngọt ngào, chẳng qua khăn choàng cổ đã che đi nụ cười ấy chỉ để lại một đôi mắt cười đầy ấm áp của nàng.
"Cười ngây ngô cái gì, còn chưa có trả lời câu hỏi của chị......" Vân Hân tháo mũ nàng xuống. Vừa thấy mặt nàng cũng không khỏi mỉm cười, duỗi tay vuốt ve mái tóc của nàng, nhẹ giọng hỏi, "Vì sao hôm nay đã trở về rồi?"
Hiện tại người cũng đã gặp, giọng nói cũng đều đã nghe nhưng Giản Dịch vẫn không cảm thấy thỏa mãn, lại muốn thân mật với Vân Hân. Không thèm để ý đến việc tháo khăn choàng cổ xuống, ngẩng đầu hôn lên đôi môi của Vân Hân một chút, sau đó mới nói, tuy rằng trong điện thoại đã nói rất nhiều lần, "Em nhớ chị......"
Các nàng đã hơn mười ngày không gặp nhau, trong lòng Giản Dịch mỗi ngày đều nghĩ đến Vân Hân, càng nghĩ càng ủy khuất.
"Vậy sao em không sớm gọi báo cho chị biết?" Vân Hân thay nàng cởi khăn choàng cổ xuống, từng vòng từng vòng một. Giản Dịch ngoan ngoãn đứng ở tại chỗ, để cho Vân Hân đem trang phục bằng bông cởi ra.
Quả nhiên sau khi cởi quần áo ôm mới có cảm giác, "Hiện tại nói cũng giống nhau --"
"Tới đây, để cho chị nhìn kĩ nào......" Vân Hân xoa mặt Giản Dịch, lại cười nhéo nhéo, "Về nhà liền tròn trịa lên."
"Có sao?" Từ sân bay chạy về, làm cho toàn thân Giản Dịch đều nóng hầm hập, trong phòng nhiệt độ lại cao làm khuôn mặt nàng đỏ hơn bình thường, "Em sẽ bắt đầu giảm béo......"
"Chị thích em mập mạp một chút." Vân Hân hướng nàng cúi thấp xuống, tiến tới bên tai nàng, "Như vậy...... Sờ lên càng thoải mái."
"Vân Hân!" Trong nháy mắt, lại là một cổ khí nóng bốc lên sau ót Giản Dịch. Ngày thường Vân Hân ở trên giường nói những lời này, Giản Dịch cảm thấy còn tốt, nhưng hiện tại là ban ngày ban mặt lại nói những lời này, cực kỳ ngượng ngùng.
"Đừng......"
Vân Hân che lại đôi môi khẽ nhếch lên của nàng, ôn nhu trêu đùa, một lát sau, "Đồ ngốc, đùa với em."
"Ưm ~ Vân Hân ~~" Lần này được nếm một chút vị ngọt ngào, Giản Dịch liền không thể nhịn được. Thấy Vân Hân không tiếp tục hôn nàng, liền ngây ngốc nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Vân Hân, sau đó lại chủ động hôn lên môi cô, chiêu này quả nhiên dùng được. Vân Hân lập tức đáp lại, còn càng ngày càng sâu.
"Đủ rồi sao?"
Vân Hân đều đã hỏi như vậy, dù Giản Dịch cảm thấy không đủ cũng phải gật đầu, "Ừm --"
"Ngày mai là giao thừa, vì sao không về muộn hai ngày, cùng người nhà trải qua năm mới rồi trở về?"
"Em......" Chẳng lẽ Vân Hân không biết hôm nay là Lễ Tình Nhân sao, Giản Dịch gãi gãi đầu, "......Em muốn được cùng chị trôi qua đêm nay."
Ngay cả Giản Dịch đều nhớ rõ ngày lễ thì Vân Hân càng không cần phải nói, "Em muốn như thế nào? Chị đều bồi em."
Kỳ thật trôi qua như thế nào cũng không sao cả, chỉ cần có thể cùng người mình yêu trải qua là tốt rồi.