• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tuần tiếp theo, Giản Dịch xin nghỉ không đi làm, ở cạnh Vân Hân như hình với bóng. Nàng thấy Vân Hân khóc rất nhiều lần, lại còn muốn làm ra vẻ kiên cường mà đi an ủi Dương San. Giản Dịch ngoại trừ ôm Vân Hân, cũng không biết an ủi cô như thế nào.

Ngày cử hành tang lễ, hôm đó Vân Hân không khóc, có thể là do nước mắt đã khóc đến cạn khô, hoặc là do không hy vọng phụ thân trên trời có linh thiêng, nhìn thấy bộ dạng mất tinh thần không phấn chấn của bản thân.

Bởi vì chuyện di chúc, Mục Hàm đã tới Vân gia làm ầm ĩ rất nhiều lần, rốt cuộc Giản Dịch cũng đã biết giữa Vân Hân, Mục Hàm và Tô Tịnh Nhiên đã có những gút mắt như thế nào.

"Hiện tại các người vừa lòng chưa?" Trong tay Mục Hàm nắm di chúc, tài sản phân chia ra cũng không có tên của cô ta. Mục Hàm hung hăng mà đem di chúc ném xuống đất, "Dương San, các người dám đâm sau lưng tôi, tôi liền cùng các người chơi tới cùng!"

"Chị Hàm, di chúc chính là ý của một mình ba, chúng ta cũng không biết... chị cứ như vậy chính là đang ngậm máu phun người!" Vân Trạch đứng ra che chở ở trước mặt Dương San và Vân Hân. Vân Hàn Thăng đi rồi, Mục Hàm liền thay đổi giống như một người khác, mỗi một câu nói nói ra đều là những câu ác độc.

Trong di chúc của Vân Hàn Thăng, ông đem một phần tài sản quyên tặng cho các tổ chức từ thiện, phần còn lại đều để lại dưới danh nghĩa Dương San, đến nỗi Runner, cổ phần đều chuyển cho Vân Hân cùng Vân Trạch, cũng chính là muốn đem Mục Hàm từ Runner đuổi ra khỏi nhà.

"Vân Hàn Thăng từ trước đến nay chưa từng coi tôi là con gái ông ta, tôi không có người ba như vậy." Mục Hàm cười lạnh một tiếng, nói lời đoạn tuyệt.

"Mục Hàm!" Lần thứ hai Dương San cho Mục Hàm một cái tát, chính là bởi vì không thấy được mặt Mục Hàm trước khi đi, Vân Hàn Thăng mới ôm hận mà ra đi, nhưng cuối cùng Mục Hàm lại là nói như vậy, "Đại nghịch bất đạo, thây cốt của ba con còn chưa lạnh......"

"Họ Dương, bà đừng cho là tôi sợ bà!" Mục Hàm giơ lên tay chuẩn bị đánh trả, lại bị Vân Hân giữ chặt cổ tay lại.

Khuôn mặt Vân Hân trầm ngâm, chậm rãi nói, "Thời điểm trước khi ba ra đi người vẫn luôn nhớ đến cô, ba nhờ tôi chuyển lời nói lại cho cô...... Đời này của ông ấy có lỗi với cô......"

Mục Hàm hất tay Vân Hân ra, nhếch môi, chỉ vào di chúc trên mặt đất mà cười trào phúng, "Thực xin lỗi tôi? Cái này gọi thực xin lỗi tôi? Tôi thấy ông ta là bị trúng tà của các người!"

"Câm mồm!" Dương San đánh gãy Mục Hàm, đưa cho cô ta một bức thư, "Đây là thứ ba con để lại cho con, ông ấy nói chỉ cần con nhìn sẽ hiểu rõ hết mọi chuyện."

Mục Hàm coi như không thấy, "Tôi không xem trong lòng tôi cũng hiểu rõ."

Dương San không biết vì sao Vân Hàn Thăng lại muốn chia tài sản như vậy, nhưng trước khi hắn đi ông mong muốn nhất là có thể nhìn thấy hai chị em Vân Hân và Mục Hàm hòa thuận. Nếu như bởi vì việc phân chia tài sản, mà người trong một nhà lại trở mặt với nhau như vậy, Dương San muốn buông tha, "Tiểu Hàm...... Tài sản này một phần mẹ cũng không cần, toàn bộ đều chuyển đến dưới danh nghĩa của con......"

"Dương San, ai muốn bà bố thí? Các người thiếu tôi trả cả đời này cũng không có đủ." Thứ Mục Hàm để ý không phải là tiền nhiều hay tiền ít, mà là cảm thấy từ sau khi Dương San gả vào Vân gia, cái nhà này rốt cuộc cũng không có chỗ dành cho cô, ngay cả khi phân chia tài sản, Vân Hàn Thăng cũng chưa từng suy nghĩ cho cô.

Mục Hàm kéo tay Tô Tịnh Nhiên lôi nàng đến trước mặt Vân Hân, "Vân Hân, tôi đoạt lấy nữ nhân của cô thì như thế nào, mẹ cô năm đó còn không phải cũng giống như vậy mà đoạt nam nhân của mẹ tôi." Mục Hàm tàn bạo nói ra một câu, làm không khí đều đọng lại. Thẳng đến lúc này, Dương San và Vân Trạch mới biết được, Vân Hân cùng với Tô Tịnh Nhiên còn có một đoạn quá khứ như vậy, cũng khó trách chị em các nàng khi gặp nhau, luôn đối chọi gay gắt.

"Tiểu Hân......" Dương San nhìn khuôn mặt tái nhợt của Vân Hân, không nghĩ tới gút mắc của thế hệ bọn họ cuối cùng lại lan ra trên người con gái của mình. Lúc trước khi bà gả vào, Mục Hàm vẫn luôn coi bà là kẻ thứ ba. Sau khi mẹ của Mục Hàm ly hôn không lâu, lại gặp tai nạn xe cộ mà qua đời, chuyện này càng gia tăng chấp niệm của Mục Hàm, thậm chí còn tự đem nguyên nhân mẹ cô mất đổ lên trên người Dương San.

"Mục Hàm! Chị thật quá đáng!" Lại một lần nữa trở thành công cụ để trả thù cho Mục Hàm, Tô Tịnh Nhiên cũng không muốn tiếp tục ngây ngốc nữa, đẩy Mục Hàm ra, trực tiếp đi ra khỏi cửa.

"Tôi không tốt, các người cũng đừng nghĩ đến việc sống tốt." Mục Hàm bỏ lại những lời này, đuổi theo sau Tô Tịnh Nhiên.

Giản Dịch ôm lấy eo Vân Hân, vững vàng mà đỡ lấy cô, vừa nãy nhìn thấy "ân oán nhà giàu", khó trách Vân Hân luôn nói, chỉ có một cuộc sống bình bình đạm đạm cứ thế mà bình thản trôi qua.

"Tiểu Hân, chuyện Mục Hàm nói rốt cuộc là như thế nào? Con cùng......"

"Mẹ, đều đã qua."

Bên kia Mục Hàm đuổi theo Tô Tịnh Nhiên, duỗi tay gắt gao túm lấy cánh tay của nàng, "Cô đi đâu?!"

Tô Tịnh Nhiên ý đồ giãy giụa, "Chị làm đau tôi......"

"Tôi hỏi cô đi đâu!" Mục Hàm hướng tới Tô Tịnh Nhiên rống to.

"Mục Hàm, chúng ta chia tay đi......" Tô Tịnh Nhiên lại một lần nữa đem lời chia tay nói ra. Dục vọng chiếm hữu của Mục Hàm bành trướng cơ hồ giống như đã đạt đến mức biến thái, nàng không chịu nổi khi bản thân mình luôn bị coi là một công cụ bị Mục Hàm lợi dụng.

Bốn năm qua, Tô Tịnh Nhiên đã nhiều lần nói chia tay với Mục Hàm, nhưng không có một lần có thể chạy thoát khỏi vòng luẩn quẩn của cô. Mục Hàm tựa như xiềng xích, trói buộc hết mọi thứ của nàng. Càng đáng sợ chính là, nàng lại từng bước từng bước một quen với việc phải mang theo xiềng xích mà sinh sống, một mặt là dày vò về mặt khác chính là sợ hãi rời đi.

Mục Hàm chưa từng đối xử ôn nhu với nàng, trừ bỏ những ngày đầu khi theo đuổi nàng, nhưng tất cả mọi thứ đó chẳng qua đều là kế hoạch của Mục Hàm đã bày ra.

Năm năm trước, ba của Tô Tịnh Nhiên làm ăn thua lỗ bị phá sản, lại có máu cờ bạc, thiếu một đống nợ, khi đó Tô Tịnh Nhiên không thể không từ nước ngoài bỏ học trở về. Lúc ấy nàng và Vân Hân không chia tay, cũng không dám đem những lời này nói cho Vân Hân, nhưng nào biết...... sau khi về nước tất cả mọi thứ đều thay đổi.

Tô Tịnh Nhiên gặp gỡ một người nữ nhân tên là Mục Hàm, nàng cần tiền Mục Hàm liền cho nàng, vô điều kiện giúp nàng, trăm phương nghìn kế theo đuổi nàng. Thời điểm cha của Tô Tịnh Nhiên vô tù, cũng là Mục Hàm nửa bước không rời mà bên cạnh nàng. Tô Tịnh Nhiên thừa nhận chính mình đã động tâm, cứ như vậy, không đến nửa năm, Mục Hàm đã thay thế được vị trí của Vân Hân. Trước khi về nước nửa năm, Tô Tịnh Nhiên càng ngày càng ít liên hệ với Vân Hân. Thẳng đến đến một ngày, nàng gửi cho Vân Hân một ít ảnh chụp...... chụp cảnh nàng và Mục Hàm cùng nhau ở trên giường. Theo tính cách của Vân Hân, chuyện này khẳng định đã không còn đường trở lại.

Cũng chính năm đó, nàng đã chia tay với Vân Hân.

Sau đó chính miệng Mục Hàm nói cho nàng biết chân tướng mọi chuyện, Mục Hàm là chị cùng cha khác mẹ của Vân Hân. Trước lúc Mục Hàm theo đuổi cũng đã điều tra tư liệu về nàng, biết mối quan hệ của nàng và Vân Hân.

Mục Hàm cho nàng hai lựa chọn, một là ở lại trở thành bạn giường, còn lại là hai bàn tay trắng mà rời đi. Tô Tịnh Nhiên chọn cái thứ nhất, đã đi đến bước này, cuộc đời nàng cũng coi như là vỡ vụn, coi như vò đã mẻ lại sứt, cha của nàng vẫn còn để lại một đống nợ nần cần phải trả.

Cứ như vậy, nàng và Mục Hàm đã trở thành bạn giường hơn bốn năm, kỳ thật hai năm trước nàng cũng đã trả hết nợ nần, nhưng mà nàng vẫn cùng Mục Hàm duy trì mối quan hệ như vậy.

Vân Hân là mối tình đầu của nàng, nàng luôn tự cho rằng bản thân mình rất dơ bẩn, duy chỉ có đoạn tình cảm kia Vân Hân để lại cho nàng là sạch sẽ, nàng thường xuyên vẫn sẽ nhớ tới Vân Hân. Bởi vì Tô Tịnh Nhiên cảm thấy, thế giới này trừ bỏ Vân Hân, sẽ không còn người yêu nàng... Lúc trước nàng vì Mục Hàm mà phản bội Vân Hân, nhưng lại vĩnh viễn cũng không chiếm được tình yêu của Mục Hàm. Mục Hàm chính là chính là một con quái vật máu lạnh không biết đến tình cảm.

Mấy năm nay, thói quen khiến nàng không thể chịu nổi, rất nhiều lần ôm tâm lý may mắn đến tìm Vân Hân, hy vọng xa vời Vân Hân có thể cho bản thân mình một tia thương hại, nhưng đồng thời bản thân cũng có thể dây dưa cùng Mục Hàm. Nàng cảm thấy bản thân rất đê tiện a, có lúc khi Mục Hàm mắng nàng tự làm tự chịu, nàng đều sẽ cười gật đầu.

"Chúng ta chia tay đi......"

"Hiện tại thấy tôi không có tiền, cho nên muốn rời khỏi tôi?"

"Tôi không muốn lại trở thành công cụ của chị... Vân Hân đã không còn tình cảm với tôi, chị giữ tôi lại còn có lợi ích gì?" Tô Tịnh Nhiên ngẩng đầu nhìn Mục Hàm, hốc mắt đã ướt. Mấy năm nay, dù cho Mục Hàm không có một chút thích nàng, nàng đều sẽ yêu Mục Hàm.

"Vân Hân đối với cô không còn cảm giác, vậy cô đối với cô ta thì sao? Có phải thời điểm mỗi lần lên giường cùng tôi, còn nghĩ đến cô ta......" Mục Hàm vĩnh viễn nhớ rõ, đêm đó Tô Tịnh Nhiên uống say, các nàng lăn ở trên giường, khi Tô Tịnh Nhiên đến cao trào lại gọi tên của Vân Hân.

"Tôi nghĩ đến ai chị cũng để ý sao!" Tô Tịnh Nhiên cuồng loạn, "Chị chưa từng để ý...... mặc dù là ở trên giường, chị cũng chỉ xem tôi như một công cụ thỏa mãn dục vọng!"

"Cô là người của tôi, cô nói tôi có quan tâm hay không?" Mục Hàm bóp cằm nàng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt và hàng nước mắt đã rơi lã chã của nàng. Bốn năm nay Tô Tịnh Nhiên đã thay đổi rất nhiều, năm đó khi mới gặp nàng, nàng giống như một cô gái ngây ngô, chỉ cần một lời nói của người khác cũng sẽ thẹn thùng mặt đỏ. Nhưng hiện tại, nàng hút thuốc say rượu không gì là không làm được, bàn về việc tàn nhẫn độc ác, không thua kém gì chính mình.

"Chị cái gì...... Đừng......" Tô Tịnh Nhiên ra sức kháng cự nụ hôn thô bạo của Mục Hàm, "Đồ tâm thần...... Đừng......"

Đang ở trên đường lớn người người đi lại, Mục Hàm ôm nàng, đem nàng đặt ở bên cột đèn điện ven đường, cúi đầu thô bạo hôn.

Giống như lúc trước, một lần nữa Tô Tịnh Nhiên từ phản kháng trở nên thuận theo, chỉ là không có đáp lại, mặc cho môi lưỡi của Mục Hàm không kiêng nể mà công thành đoạt đất.

Nửa phút sau, Mục Hàm buông nàng, cười lạnh, "Ngoan ngoãn ở lại bên tôi, cũng đừng muốn rời đi."

Nếu không nghe lầm, Mục Hàm vừa mới nói để ý chính mình. Tô Tịnh Nhiên chật vật mà duỗi tay vuốt ve sườn mặt của Mục Hàm, một cái tát kia của Dương San cũng không hề nhẹ, trên mặt Mục Hàm vẫn còn hằn lại dấu của năm ngón tay, thậm chí có chút sưng đỏ, "Mục Hàm, chị không có...... không có một chút thích tôi sao?"

"Chuyện này không có quan trọng, cô chỉ cần nhớ kỹ, cô là người của tôi." Hiếu thắng như vậy mới là phong cách của Mục Hàm. Mục Hàm luôn cho người khác thấy một mặt ngoài lạnh băng tàn khốc, nhưng ngày hôm đó Tô Tịnh Nhiên đã nhìn thấy rõ ràng chính xác, đêm Vân Hàn Thăng rời đi, Mục Hàm ngây ngốc mà quỳ trên mặt đất nửa giờ. Nhưng ra phòng bệnh, lại tiếp tục bày ra bộ dạng không buông tha người, chấp nhận hết ánh mắt không thể hiểu nổi của người khác.

Sau khi Tô Tịnh Nhiên nghe xong, nàng dang hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Mục Hàm. Đây là lần đầu tiên thử ôm Mục Hàm như vậy, một câu cũng không nói.

Mục Hàm cứng đờ thân mình đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn Tô Tịnh Nhiên ôm lấy eo mình. Có lẽ động tác này chính là cái gọi là ôn nhu. Mục Hàm là sống một mình trong thế giới của bản thân, xưa nay đều chán ghét người khác dùng cảm xúc cảm hóa chính mình, nhưng đêm nay chính mình lại mềm lòng, mặc cho Tô Tịnh Nhiên vừa đụng vào chỗ uy hiếp kia của mình.

Mục Hàm duỗi tay thử đem Tô Tịnh Nhiên ôm lấy, thử hành động bản thân từ trước đến nay luôn cho là ấu trĩ, một cái ôm đơn giản nhất. Muốn đem Tô Tịnh Nhiên giữ lại bên cạnh, Mục Hàm biết bản thân không chỉ là muốn chiếm nàng làm của riêng để quấy phá, đem nàng vào cái bẫy rập này coi như là một trò chơi, nhưng trò chơi có thể chơi thành tình cảm chân thật sao?

Tô Tịnh Nhiên đem đầu kề lên vai Mục Hàm, có lẽ để cho Mục Hàm thừa nhận đoạn tình cảm này thì so với lên trời còn khó hơn, vậy thì cứ để mọi thứ tự nhiên đi, dù sao bốn năm qua cũng là như thế này.

Năm phút trôi qua, có lẽ là ôm lâu hơn.

"Mục Hàm, chúng ta thu tay lại đi, hiện tại thúc thúc đều đã đi rồi......" ( thỉnh thêm quân dương: Ngũ nhị nhất tam nhị bát bát tứ thất → k biết ý gì luôn, chắc dư:)

Vừa nghe đến cái đề tài này, Mục Hàm liền đẩy Tô Tịnh Nhiên ra, sự ôn nhu trong khoảnh khắc đã biến mất không còn sót lại thứ gì, "Cô đau lòng vì Vân Hân, hay là còn luyến tiếc, có phải hay không?!"

"Chị vẫn có ý tiếp tục như vậy sao?" Từ thời khắc này Tô Tịnh Nhiên thà rằng Mục Hàm táng gia bại sản, không xu dính túi, cũng không muốn Mục Hàm tiếp tục làm ra những hành vi vô vị chấp nhất đó, "Bọn họ cũng là người thân của chị......"

"Cô đừng nhiều lời, chuyện này không tới phiên cô nhúng tay."

Tuy rằng Vân Hàn Thăng không để lại cho Mục Hàm một chút tài sản, nhưng tập đoàn Vân thị đã sớm bị cô đào trống rỗng không. Vân Hân, Vân Trạch có cổ phần thì thế nào? Còn không phải chỉ là một cái cục diện rối rắm thôi sao.

*

Sau khi Vân Hàn Thăng qua đời, ở công ty lại nổi lên một trận gió lớn, hơn nữa hội đồng quản trị chỉnh đốn và cải cách, mà Mục Hàm trực tiếp bị xóa tên ra khỏi hội đồng quản trị. Mục Hàm rời đi, trực tiếp lấy đi một đám nhân viên nòng cốt của công ty. Hiện tại lòng người trong công ty đều hoảng sợ, đều cho rằng công ty sẽ không thể tiếp tục kinh doanh nổi nữa, những nhóm nhân viên nhỏ cũng đã bắt đầu cân nhắc việc tìm công việc mới.

Một tuần sau khi Giản Dịch trở lại công ty làm việc......

"Chính là nữ nhân ở bộ phận Thị Trường kia, bị Vân tổng bao dưỡng."

"Nhớ rõ nhớ rõ, khi đi du lịch nước ngoài, Vân tổng còn cố ý mang nàng theo."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK