Người luôn ngay thẳng như Giản Dịch bị đám người "chuyên đùa giỡn" này làm cho sợ tới mức chết khiếp, tưởng rằng mình đã làm sai chuyện gì. Cuối cùng cẩn thận hỏi rõ, thì ra là...... Bất quá việc này quả thật là một chuyện lớn a, kinh hỉ đột nhiên tới không kịp chuẩn bị.
"Vì...... Vì cái gì?"
Giản Dịch nghe bọn họ nói mình có tên trong danh sách được đi du lịch nước ngoài. Nàng nhìn lên trên danh sách đó, ở cuối trong danh sách quả thật là có tên mình, cái này không phải mình hoa mắt đi? Phản ứng đầu tiên của nàng là nghĩ Vân Hân thêm mình vào nhưng Vân Hân bận rộn như vậy, làm sao có thể quản những việc nhỏ như vậy.
"Em nên đến cảm ơn lão đại của chúng ta cùng Vương tổng ở bộ kế hoạch nha, bọn họ đã giúp em tranh thủ một vị trí trong danh sách, hoạt động ngày hôm qua em không biết......"
"...Này có thể hoạt động thành công nhất năm nay."
"...... Nghe nói Vân tổng tại chỗ liền ký được vài hợp đồng lớn."
"......"
Giản Dịch như lọt vào trong sương mù mà nghe bọn họ mồm năm miệng mười giảng giải, cũng hiểu được đại khái ý tứ là bởi vì hoạt động ký kết ngày hôm qua thành công chưa từng có. Nhờ có hạng mục đó mà kéo về không ít vốn đầu tư cho nên lần du lịch nước ngoài này xem như là khen thưởng cho mình, nhưng mà Giản Dịch cảm thấy chuyện này như thế nào cũng không tới lượt mình
"Này chẳng lẽ...... Không nên khen thưởng cho đồng nghiệp ở bộ phận kế hoạch sao?"
"Nếu không phải ngày cuối cùng em liên hệ được với chỗ địa điểm, hoạt động ngoại tuyến này cũng đã bị bỏ, lại nói tiếp, em vẫn là số một công thần." Người đứng đầu bộ phận đi đến giữa văn phòng, vỗ tay hấp dẫn mọi người ngẩng đầu rồi lại tiếp tục nói:
"Bạn học Tiểu Giản chuyện này đã nói đủ rõ rồi, tăng ca quan trọng! Chỉ cần công tác làm tốt, khẳng định không thể thiếu phúc lợi."
Vừa nghe đến hai chữ "tăng ca", một đống người đồng thanh nói "Cắt", sau đó oán giận quay về văn phòng thường ngày hỗ trợ lẫn nhau.
Giản Dịch nghe xong, thì ra... không phải do Vân Hân nói, mà là dựa vào "vận phân chó" của mình mà tranh thủ được? Nàng gãi gãi đầu, bất tri bất giác mà cười rộ lên, mọi thứ sao có thể trùng hợp như vậy, nàng vẫn cảm thấy vấn đề này sẽ không đơn giản như vậy. Nếu việc có tên trong danh sách này là dựa vào quan hệ giữa mình và Vân Hân mới có được, Giản Dịch dù có muốn đi cùng với Vân Hân thì nàng cũng sẽ không đi, bởi vì nàng cảm thấy đây là thứ mình không nên có được.
Suy nghĩ thật lâu, Giản Dịch quyết định buổi tối gọi điện thoại hỏi Vân Hân một chút.
"Nhớ chị a?"
Vân Hân vừa mở miệng đã nói ra ba chữ ái muội như thế, Giản Dịch liền cười trả lời
"Ừm!"
Từ sau khi Vân Hân cho nàng "dãy số dành riêng cho mình" này, Giản Dịch luôn có thể liên hệ được với cô.
"Vân Hân, về việc du lịch nước ngoài kia......"
Giản Dịch còn chưa có hỏi xong, Vân Hân đã mở miệng trả lời
"Chỉ đi một tuần, em không nỡ bỏ chị sao?"
"Em......" Vân Hân trả lời bằng giọng điệu này, cũng không giống như đã biết việc bản thân nàng cũng có tên trong danh sách được đi du lịch nước ngoài lần này.
"Tiểu Dịch, chị cho em một cơ hội." Vân Hân mới vừa tắm rửa xong ngồi ở trên giường, nhớ đến Giản Dịch ngày hôm qua ngủ trên chiếc giường này, đêm nay lại trống rỗng. Bất quá đã ôm nàng ngủ được hơn hai đêm, giờ ngủ một mình có chút không quen. Mà thay vì nói không quen, chi bằng nói đúng hơn là không thích. Vân Hân đem chân trái gác lên trên chân phải, thay đổi cái tư thế, tiếp tục nói
"Chỉ cần em nói một câu... em không nỡ bỏ chị, chị đây liền không đi."
Lần trước, Vân Hân cũng nói qua những lời này, đó là khi cô phải rời khỏi thành phố L tới thành phố S.
"Em muốn chị ở lại sao?" Hiện tại nhớ lại, Giản Dịch cảm nhận được cảm xúc không giống nhau.
"Không liên quan! Chị chơi đến vui vẻ một chút, không cần lo lắng cho em......" Nếu Vân Hân không biết, Giản Dịch nghĩ hay là chính mình dứt khoát gạt Vân Hân, đến lúc đó lại cho cô một bất ngờ lớn.
"Thật sự? Không hối hận?" Vân Hân hỏi lại nàng.
Giản Dịch cố nén cười, kiên quyết nói "Ừm, em không phải là một đứa trẻ......"
"Chị đã biết." Vân Hân chấm dứt của trò chuyện, nghĩ đến vẻ mặt Giản Dịch cứng rắn nói, lại cảm thấy buồn cười. Tâm tư gì cũng viết hết trên mặt, không tự nhiên mà ăn dấm chua lại còn muốn người khác không biết.
Du lịch ở ba nước u Châu bảy ngày, suốt bảy ngày đấy. Bảy ngày đều có thể cùng Vân Hân ngây ngốc ở cạnh nhau, hiện tại Giản Dịch nằm mơ cũng có thể cười tỉnh. Lúc trước chưa bao giờ mong chờ đến ngày đó, hiện tại lại trông ngóng đến ngày đó.
Chỉ còn lại có năm ngày, Giản Dịch mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào ngày trên lịch điện tử, thật có cảm giác một ngày bằng một năm.
Văn phòng, Vân Hân nhìn vào lịch trình trong một tháng "Berry, đem chuyện du lịch nước ngoài hủy bỏ đi."
"Hủy bỏ? Vé máy bay đã đặt vào ngày mai......"
"Mấy ngày nay có hai khách hàng quan trọng về nước, tôi không phân thân được."
Tuy rằng nói du lịch để thả lỏng, nhưng liên tục nghỉ ngơi bảy ngày đối Vân Hân mà nói là quá xa xỉ, huống hồ cô vốn dĩ không có bao nhiêu thời gian để bồi Giản Dịch. Đặc biệt nhìn thấy bộ dạng ủy khuất buổi tối hôm đó của nàng, kỳ thật Vân Hân cũng rất luyến tiếc, cô giao cho Berry "Danh sách đi du lịch lần này em cũng đừng lãng phí, em thay thế tôi đi chơi vui, trong khoảng thời gian này đã vất vả rồi."
Cứ như vậy, Giản Dịch tỉ mỉ chuẩn bị một hồi kinh hỉ, không nghĩ tới lại là một chuyện ngớ ngẩn.
Buổi chiều 4 giờ, đoàn người đi đến sân bay quốc tế thành phố S tụ họp, 5 giờ cất cánh.
Giản Dịch đều ở phòng chờ chờ rất lâu, nhìn thấy mọi người đã lục đục đến nhưng không thấy Vân Hân. Cuối cùng Vân Trạch cũng đã tới, còn không không thấy Vân Hân đâu, vì thế nàng cầm di động nhắn tin cho Vân Hân.
Cùng lúc đó, Vân Hân cũng gửi cho nàng một cái tin nhắn.
- - Giản Dịch: Chị như thế nào còn chưa tới sân bay? Em chờ chị đã lâu.
- - Vân Hân: Chờ lát nữa chị đến đón em, buổi tối em muốn đi chơi chỗ nào?
Nhìn đến thấy tin nhắn này của Vân Hân, Giản Dịch ngây ngốc một lúc lâu, vừa vặn lúc này Berry lôi kéo rương hành lý chạy đến, hướng mọi người cười xin lỗi "Ngượng ngùng a, trên đường có chút kẹt xe."
Vân Trạch không thấy được Vân Hân, lại chỉ thấy trợ lý của cô, liền hỏi "Vân tổng đâu, không đi cùng sao?"
"Vân tổng hiện tại có việc, không thể cùng mọi người đi cùng, để cho mọi người có thể chơi đến vui vẻ.''
"Như thế nào nói có việc liền có việc." Vân Trạch đã lâu cũng chưa cùng chị đi chơi nên cũng cảm thấy mất hứng, lúc này di động rung lên, Vân Hân gọi điện thoại cho hắn.
"Chị, chị làm cái gì a?" Vân Trạch đến chỗ vắng người để nhận điện thoại.
"Tiểu Dịch có phải hay không đang ở cùng mọi người?"
Vân Trạch nhìn một đám người bên trong mà tìm kiếm, quả nhiên thấy được Giản Dịch, hiện tại cảm thấy chị không tới quả thật là thiên ký khó dung
"Đúng vậy, bạn gái chị đã tới, chị còn chưa tới!"
"Em giúp chị chiếu cố nàng thật tốt......"
Vân Trạch nghe xong lời Vân Hân giải thích: "Chị, hai người quả thật là khôi hài đi?"
Tuy rằng hôm nay là cuối tuần nhưng Vân Hân ở công ty tăng ca, đến hơn bốn giờ chiều cảm thấy có chút đói, liền nhắn tin cho Giản Dịch, chuẩn bị buổi tối hẹn nàng cùng đi ăn cơm. Sau đó, đồng thời nhận được tin nhắn Giản Dịch gửi tới......
- - Vân Hân: Vì sao em đi lại không nói với chị?
- - Giản Dịch: Em muốn cho chị một cái bất ngờ lớn a......
- - Vân Hân: Đồ ngốc, em làm chị không biết nói gì......
Giản Dịch cứ ngớ ngẩn như vậy khiến cho Vân Hân một mình ở trong văn phòng cười một lúc lâu. Thì ra buổi tối ngày hôm đó chính mình lại xuyên tạc ý tứ của nàng, cô nhịn cười một chút nhưng nhớ tới lại cảm thấy rất buồn cười, sau đó liền gọi điện cho Vân Trạch.
"Tiểu Dịch em đi đâu? Mau đăng ký......"
"Tôi...... Tôi......" Giản Dịch ở trong lòng tìm không ra được lý do, cuối cùng rốt cuộc nhớ tới một cái. Nàng trong tay cầm hộ chiếu, sau đó vẫn luôn tìm cái gì ở trên người.
"Hình như tôi không có mang theo hộ chiếu! Khẳng định không còn kịp rồi, mọi người đi đi......"
"Em đang cầm hộ chiếu ở trong tay a......"
Phát điên, nàng quả nhiên không biết nói dối, đặc biệt là trước mặt người khác mà nói dối như thế này. Hơn nữa, khi nàng nói dối chưa từng có kết quả tốt, tựa như lần này quả thực là phải trả một cái giá quá đắt. Sớm biết vậy đã nói thật với Vân Hân, cũng không đến mức như vậy.
"Giản Dịch." Vân Trạch tiến lên ngăn lại nàng.
"Vân tổng...... Tôi......"
Vân Trạch thấy mặt nàng hơi phiếm hồng, trong lòng cân nhắc. Thì ra chị hắn thích kiểu người này, cực kì hiểu chuyện lại còn rất ngoan ngoãn. Thấy Vân Hân không có tới, dù đang ở sân bay còn muốn quay về bồi bên cạnh chị hắn.
"Một hồi liền cất cánh rồi, đừng làm mọi người mất hứng."
Điểm này Giản Dịch cũng không có cách nào, không được tự nhiên mà theo mọi người lên máy bay. Thời điểm không ai chú ý, Vân Trạch đi đến bên cạnh nàng, nói.
"Chị của tôi muốn cô đi chơi vui vẻ, còn có...... Không cần quá nhớ chị ấy."
Vân Hân chỉ nói nửa câu trước, nửa câu sau là do Vân Trạch vì xen vào việc người khác mà thêm vào.
Giản Dịch lại đỏ mặt, Vân Hân đã đem mối quan hệ giữa các nàng nói cho Vân Trạch biết sao? Nàng vừa khẩn trương vừa thất thần gật đầu.
"Ừm..."
Vân Trạch cười đi ra ngoài.
Trên phi cơ, bọn họ hứng thú dạt dào mà nhìn lộ tuyến du lịch, Giản Dịch trừ bỏ ngây ngốc, vẫn là ngây ngốc. Bay hơn mười mấy giờ, bước đầu của lịch trình là đến Italy sau đó là La Mã, sau khi hạ cánh liền đến khách sạn nghỉ ngơi nửa ngày, màn đêm đã buông xuống, bắt đầu kế hoạch du lịch.
Điểm đến đầu tiên chính là đấu trường cổ La Mã, Giản Dịch yên lặng đi theo đoàn người. Bọn họ một đám kích giống như được tiêm máu gà, ảnh chụp hận không thể đầy hết 256G, hơn 20 bức hình mỗi ngày còn chê không đủ. Chỉ là trừ bỏ Giản Dịch, nàng một chút hứng thú cũng không có.
Nhìn một đôi tình nhân tay trong tay, đi trên con đường ở phố cổ La Mã, Giản Dịch cũng muốn cùng với Vân Hân đi xung quanh đây, nhưng cũng biết dù Vân Hân có đang ở đây, các nàng cũng không thể mười ngón tay đan vào nhau. Nhưng có đôi khi, chỉ cần có một ánh mắt từ người đối diện nhìn đến cũng được rồi.
Một tòa thành lãng mạn, nếu không có người ở bên cạnh cùng nhau cảm thụ thì những điều lãng mạn kia vĩnh viễn là thuộc về người khác. Khi đi đến hồ ước nguyện ở quảng trường Tây Ban Nha, cảm giác này của Giản Dịch càng thêm mãnh liệt. Ấn tượng của nàng đối với hồ ước nguyện vẫn còn nguyên vẹn trong bộ phim hơn 60 năm trước 《 Roman holiday》. Bước qua những bậc thang to lớn ngồi ăn kem, tuy rằng tâm tình Giản Dịch không rực rỡ như vậy nhưng đối với việc những hình ảnh trắng đen trong trí nhớ lột xác thành những hình ảnh đầy màu sắc, vẫn là có chút cảm xúc.
Lại nói tiếp, tình yêu giữa nàng và Vân Hân, nhìn vào góc độ nào đó cùng với tình yêu 24 giờ trong 《Roman holiday 》 cũng có chút tương tự. Cho tới nay, nàng cứng nhắc, nàng hiện thực, trước nay không có duyên với lãng mạn. Giản Dịch cảm thấy nàng lựa chọn ở bên Vân Hân, có khả năng đó là một điều lãng mạn nhất mà nàng đã từng làm trong đời.
Không muốn nghĩ loạn thất bát tao nữa, Giản Dịch cầm di động chụp hồ ước nguyện rồi gửi Vân Hân bức ảnh, cùng với dòng tin nhắn.
- - Em đến hồ ước nguyện.
Dừng một chút, đầu ngón tay của nàng lại tiếp tục lướt trên màn hình gõ chữ.
- - Em rất nhớ chị.
Vân Hân cúi đầu cười mà trả lời.
- - Mới qua bao lâu a, đừng quên ước nguyện.
Truyền thuyết kể rằng khi cùng người yêu ném tiền xu vào trong hồ ước nguyện, liền có thể có tình yêu vĩnh hằng.
- - Chị cũng không có ở đây, em làm sao ước nguyện......
- - Lần sau chị lại cùng em đi.
Nhắc tới điểm này Giản Dịch liền ủy khuất, nhưng cũng tự trách bản thân mình ngốc nghếch.
Ngày kế tiếp, mười mấy đồng nghiệp nữ ở Milan liều mạng mua sắm hết một ngày thì Giản Dịch lại chú ý nhất. Nàng vốn dĩ muốn mua quà lưu niệm cho Vân Hân nhưng lại không biết mua cái gì. Ngày thứ ba, bọn họ đi Venice, mùa hè là mùa du lịch ở Venice nhưng mùa đông ở Venice cũng có phong tình riêng, hơn nữa du khách không nhiều lắm, Giản Dịch thích loại cảm giác thanh thản này.
Tuy rằng không thể cùng Vân Hân cùng nhau tới quả thực đáng tiếc, nhưng nếu đã đi đến đây rồi thì cũng đừng luôn nhíu chặt lông mày. Thưởng thức phong cảnh thủy thành, mặt nước gợn sóng lóng lánh cũng khiến cho tâm tình Giản Dịch tốt lên.
Venice là điểm dừng chân cuối cùng ở Italy. Buổi chiều bốn giờ trực tiếp bay đến Thụy Sĩ, Giản Dịch đang ở khách sạn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cho buổi chiều xuất phát, sau đó lại nghe được tiếng có người gõ cửa.
"Vân tổng." Giản Dịch có chút ngoài ý mu0ốn, Vân Trạch như thế nào lại gõ cửa.
Vân Trạch luôn luôn tùy tiện, hơn nữa đã biết quan hệ giữa Giản Dịch và Vân Hân. Khi nghe Giản Dịch gọi mình là Vân tổng cảm giác như thế nào cũng không thoải mái, có người ngoài thì được nhưng hiện tại chỉ có hai người bọn họ còn như vậy
"Đừng gọi tôi là Vân tổng, thời điểm không có ai thì gọi tôi là Vân Trạch."
"Ừm......" Giản Dịch trả lời một câu đơn giản.
"Chiều nay không đi, bọn họ nói muốn nhìn thấy cảnh đêm ở Venice mới đi, đến lúc đó gọi cô."
"Cảm ơn...... Vân tổng." Sau khi nói xong Giản Dịch có chút xấu hổ.
Vân Trạch bất đắc dĩ, cô gái nhỏ này quả thật rất đáng yêu, chỉ là có chút ngây ngô, hắn cười cười.
"Tùy cô muốn gọi như thế nào thì gọi đi."
Không đi bao xa, Vân Trạch cúi đầu nhắn tin: Chị, công việc chị giao phó đã làm xong.
Tối nay đi thì tối nay đi thôi, dù sao Giản Dịch cũng là đi theo sau mọi người, hơn nữa cảnh đêm ở Venice hẳn là rất xinh đẹp đi. Giản Dịch nằm úp sấp trên ban công, nhìn xuống thấy cái kênh đào, trên mặt nước có chiếc thuyền dạo chơi quanh Venice, sau đó...... nàng thấy có cặp tình nhân ở đầu thuyền hôn môi.
Giản Dịch ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng tính toán thời gian. Hôm nay mới là ngày thứ ba, còn phải đợi bốn ngày mới có thể về nước. Ông trời, như thế nào lại khó như vậy a.
Nàng vẫn luôn núp ở sân thượng, vẫn luôn chờ đến bầu trời trở nên tối tăm.
"Leng keng! Leng keng! Leng keng!"
Giản Dịch mới nghe thấy chuông cửa vang lên vài tiếng, chắc là đồng nghiệp tới gọi nàng. Nàng mang dép lê, gục đầu xuống mở cửa...
Giản Dịch ánh mắt trước dừng lại ở một đôi giày cao gót. Vừa ngẩng đầu, trước mắt như thế nào là Vân Hân, hoa mắt sao? Nàng lại chớp chớp mắt, chiếc áo khoác ngoài màu đen bao bọc dáng người gần như hoàn mỹ, Giản Dịch nhìn chằm chằm mặt người nọ, ngẩn người vài giây, đây thật là Vân Hân a......
"Mới hai ngày không gặp, đã không nhận ra chị?" Mới mấy ngày không gặp, Vân Hân cảm thấy nàng càng ngây ngốc.
"Vân Hân?!" Giản Dịch gọi tên cô một tiếng, bất ngờ đến mức muốn khóc. Vân Hân như thế nào luôn như vậy a. Giản Dịch căn bản không quan tâm đến những cái khác, xông lên giống như là lao thẳng vào ngực Vân Hân, gắt gao ôm cô "Vân Hân, chị rất đáng ghét a......"
Vân Hân thấy nàng xông tới, liền cười giang hai tay đem nàng ôm lấy. Số lần hai người ôm nhau từ lâu lắm đã không đếm được, giờ khắc này càng ăn ý vô cùng.