Lần trước hai người ngủ chung một giường vì khi đó trong phòng ký túc xá chỉ có một cái giường, vậy còn hôm nay thì sao?
Vân Hân kéo Giản Dịch trực tiếp đi lên lầu hai rồi đẩy ra cửa phòng mình
"Em ngủ ở đây."
"Chúng ta ngủ chung một phòng?"
Vấn đề mặc dù Giản Dịch đã biết rõ nhưng vẫn cố hỏi lại một lần.
"Chị sợ lạnh, em quên rồi?" Vân Hân cảm thấy trên thế giới này phỏng chừng là tìm không ra người thứ hai giống như Giản Dịch, xem như bản thân nhặt được bảo vật đi.
Giản Dịch đương nhiên nhớ rõ, khi hai người mới xác định quan hệ thì Vân Hân liền luôn lấy lý do sợ lạnh để mình chủ động ôm lấy nàng. Thế cho nên sau mấy tháng ở chung, Giản Dịch chỉ cần nghe được Vân Hân nói chữ "lạnh" thì liền biết là Vân Hân đang ngại bản thân không có tình thú, không đủ chủ động.
Nhưng đối với Giản Dịch, người luôn có thói quen ở trạng thái bị động thì lại thấy chính mình đối với Vân Hân đã chủ động hơn rất nhiều rồi.
Giản Dịch tắm rửa trước, rồi mặc áo ngủ của Vân Hân nhưng bởi vì khung xương quá nhỏ, cho nên nhìn có chút rộng thùng thình. Phong cách quần áo của Vân Hân đều rất thành thục, ngày thường Giản Dịch nhìn thấy cô mặc đồ đặc biệt ưu nhã nhưng đến khi mình mặc vào như thế nào đều cảm thấy có chút buồn cười.
Khí chất rất là quan trọng nha.
Giản Dịch chui vào trong chăn, mỗi người đều có mùi hương riêng của chính mình và chăn chính là nơi hay lưu mùi của cơ thể nhất cho nên khi Giản Dịch nằm xuống, liền có cảm giác giống như là được Vân Hân ôm lấy. Giản Dịch vẫn luôn cho rằng trên người Vân Hân là mùi nước hoa nhưng sau này mới phát hiện, mùi hương kia so nước hoa còn thơm hơn, đó chính là hơi thở riêng biệt.
Nghe thấy hương vị này liền đặc biệt an tâm, Giản Dịch dựa trên đầu giường, rất nhanh mi mắt liền sụp xuống. Ban ngày chạy hoạt động ở hiện trường kỳ thật rất mệt, từ giữa trưa đến buổi tối cũng không được ngồi xuống nghỉ ngơi, chân thật rất mỏi. Vừa rồi lúc xem phim còn hưng phấn, nhưng hiện tại sau khi Giản Dịch tắm rồi người dính vào giường, mệt mỏi liền nổi lên......
Vân Hân từ phòng tắm ra tới, liền nhìn thấy Giản Dịch dựa vào đầu giường, nghẹo cổ ngủ gà ngủ gật. Mặt Giản Dịch rất nhỏ nhưng cũng không phải cái loại mặt trái xoan thon gầy mà rất đàn hồi, Vân Hân mỗi lần sờ mặt nàng, liền hâm mộ không thôi.
Hàng lông mi dài của Giản Dịch rũ xuống, khi ngủ còn chu chu miệng. Vân Hân ngồi xuống bên cạnh, nhìn chằm chằm nhan sắc nàng khi ngủ một hồi lâu. Dù là lúc tỉnh hay khi ngủ, vẫn là bộ dạng sạch sẽ, đơn giản, Vân Hân ở trên đôi môi đang chu kia đặt xuống một nụ hôn.
Giản Dịch vốn là chưa ngủ sâu, nên trong chốc lát đã bị Vân Hân hôn tỉnh, ánh mắt mông lung, thanh âm mơ hồ không rõ mà ngược lại như là nhõng nhẽo "Chị tắm xong......"
"Ngủ cũng không ngủ cho tốt, ngủ như vậy cổ sẽ khó chịu." Vân Hân vừa nói vừa duỗi tay xoa xoa cổ cho nàng.
"Ừm " Vân Hân xoa đúng chỗ đau, Giản Dịch thoải mái mà gật gật đầu
"Chờ chị cùng ngủ."
"Hôm nay mệt không?" Vân Hân cũng xốc lên chăn, nằm xuống bên cạnh.
"Không mệt." Giản Dịch đưa đầu gối lên vai Vân Hân, có thể vẫn luôn như vậy thì tốt rồi "Vân Hân, mọi người khi nào xuất ngoại......"
"Cuối tuần sau." Vân Hân sờ mái tóc đen nhánh mềm mượt của Giản dịch, tóc nàng chưa từng nhuộm qua cho nên chất tóc rất tốt.
"Vậy đi chơi trong bao lâu......"
Vân Hân duỗi tay ôm chầm lấy bả vai nhỏ gầy của Giản Dịch "Khoảng một tuần, em muốn đi sao?"
"Muốn a ~ em sẽ nỗ lực, tranh thủ sang năm đi cùng với chị!" Giản Dịch thật sự rất muốn cùng Vân Hân đi du lịch, ngủ cũng mơ đến trên danh sách kia có tên của mình, nhưng chẳng qua cũng chỉ là nằm mơ mà thôi. Giản Dịch lại cọ cọ vào người Vân Hân, một bàn tay ôm lấy vai cô, ngước mắt nói
"Em sẽ nhớ chị......"
"Tiểu Dịch, ở bên chị rất thiệt thòi phải không?" Đừng nói các loại hẹn hò, ngay cả việc đơn giản như ăn cơm mà số lần cũng còn ít đến đáng thương.
Giản Dịch một mực lắc đầu, tuy rằng không thể mỗi ngày đều ở bên nhau, nhưng chỉ cần nghĩ đến trong lòng Vân Hân có mình, liền rất vui vẻ. Nếu có thể dính lấy Vân Hân giống đêm nay như vậy, liền càng vui vẻ hơn.
"Vậy chị có thấy em ấu trĩ không?"
Giản Dịch kém Vân Hân vài tuổi, thật lo lắng nhất là bản thân không thành thục như Vân Hân.
"Ấu trĩ, nhưng là chị thích......" Vân Hân dùng mu bàn tay cảm nhận làn da tinh tế của Giản Dịch "Lúc em ghen chị cũng thích."
"Em...... em nào có ghen......" Mấy chữ này Giản Dịch nói càng ngày càng nhẹ, cuối cùng chính mình còn nghe không rõ lắm vậy mà Vân Hân lại nghe tới rồi.
"Hôm nay ở sân tổ chức hoạt động, chị từ xa đã ngửi thấy được mùi dấm chua trên người em a."
"Vân Hân! Chị lại chế giễu em......" Hóa ra chính mình làm cái gì, Vân Hân đều thấy được.
"Không cười em nữa." Dứt lời, Vân Hân nâng cằm Giản Dịch lên, ngọt ngào mà hôn một lát "Ngủ đi."
"Ừ ~" Tắt đèn, hai người giống như lần trước, ôm nhau mà ngủ. Giản Dịch dựa vào trong lòng ngực Vân Hân cũng không có ngủ, nghĩ một chút chuyện lung tung rối loạn...... Vân Hân hẳn là rất thích hôn môi đi? Nếu không sẽ không luôn hôn nàng như vậy. Thật sự rất muốn hỏi Trì Gia một chút, có phải tần suất hôn môi của nàng cùng Vân Hân rất cao hay không? Càng nghĩ, đủ loại vấn đề kỳ quái lại hiện lên......
Lại qua mười phút, Giản Dịch giật giật thân mình chuẩn bị ngủ, nhưng mới vừa nhắm mắt lại...... trong đêm tối yên tĩnh, cảm giác lại đặc biệt mẫn cảm.
Vân Hân nhẹ nhàng hôn ở trên trán, đôi mắt, cái mũi, gương mặt của Giản Dịch, làm Giản Dịch trái tim đập so với lúc bị hôn sâu còn mạnh hơn. Hình ảnh lúc trước vừa xem qua lần lượt lại hiện lên trước mắt, Giản Dịch có trực giác, Vân Hân cũng đang có suy nghĩ giống mình.
Giản Dịch thật khẩn trương......
Vân Hân hôn thái dương Giản Dịch, lại hôn lỗ tai, cùng nàng thì thầm
"Như thế nào còn không ngủ?"
Thanh âm nhỏ nhẹ tê dại đến trong xương cốt, nhất định là bị nhịp tim cùng hơi thở bán đứng. Giản Dịch hô hấp mạnh mẽ trở lại, nhưng khi há mồm nói chuyện, vẫn là có điểm ý loạn tình mê "Vân Hân......"
"Ừ~." Trong bóng tối, Vân Hân hừ nhẹ một tiếng đáp lời, dùng chóp mũi quét nhẹ qua gương mặt Giản Dịch.
Môi Giản Dịch khẽ mở vừa định nói chuyện thì đã bị lấp kín. Có thể là từng có quá nhiều lần ăn ý nên khi hai làn môi vừa tiếp xúc, liền không biết của ai, không kiêng nể mà tiến nhập hôn sâu.
"Ha ~~ a ~~"
Giữa môi tràn ra tiếng than nhẹ kìm nén mà thỏa mãn, thanh âm này đủ để chứng minh hai người đều động tình. Vân Hân hôn nàng, chậm rãi lật người, đem Giản Dịch đặt ở dưới thân......
Giản Dịch biết không thể tiếp tục, nhưng lại không biết phải làm sao, chính mình như là hoàn toàn mất đi khống chế, trong lòng nghĩ chờ một lát, liền lại hôn nhiều hơn một lát.
Nàng ôm lấy Vân Hân, xòe tay vỗ nhẹ vào lưng, hai đôi môi càng hôn càng chặt, hai phiến mềm mại ở bên nhau chơi đùa quấn quít, chỉ cần tiết tấu chậm lại một chút, cảm giác khát vọng không được thỏa mãn liền tích tụ lại trong ruột gan.
Giản Dịch dùng sức mút môi Vân Hân, tự nhủ bản thân chỉ hôn một chút, hôn thêm một chút liền dừng lại nhưng lại không biết tiếp tục dung túng như vậy, dục vọng chỉ có càng ngày càng nghiêm trọng.
Thẳng đến khi Giản Dịch cảm giác tay phải của Vân Hân, đang muốn cởi đi áo ngủ trên người mình....
"Tiểu Dịch......"
"Ừm...... Vân Hân......" Giản Dịch không ngừng thở phì phò, cho dù là cái gì thì lần đầu tiên đều có chút căng thẳng, hạ thân ấm áp mà chất lỏng vẫn luôn chảy giống như là vỡ đê "Vân Hân...... em......"
"Đồ ngốc ~" Vân Hân cảm nhận được nàng trước ngực phập phồng, dùng cái trán chạm vào trán Giản Dịch, thấp giọng nói "Thả lỏng một chút --"
"Em......" Giản Dịch ấp a ấp úng, nàng không có cách thả lỏng, tuy rằng ngượng ngùng nói, nhưng lại không thể không nói "Em... cái kia còn chưa hết......"
Nhất thời, động tác của hai người đều cứng lại, bầu không khí chợt hạ xuống. Một câu nói của Giản Dịch, không thể nghi ngờ là một bồn nước đá dội xuống.
Vân Hân dời xuống khỏi người Giản Dịch, cho dù lúc này cảm xúc đang dâng trào cũng đã bị áp xuống, Vân Hân đêm nay là có điểm xúc động "Là chị không tốt, quên mất chuyện này."
"Vân Hân......" Giản Dịch không muốn nhìn người yêu mất mát, hơn nữa, trên người không còn độ ấm, Giản Dịch cũng cảm thấy mất mát.
"Không có việc gì." Vân Hân vén tóc Giản Dịch, ôm nàng "Không đau sao? Sao hôm nay không xin nghỉ, còn đứng lâu như vậy?"
"Không đau......" Giản Dịch nắm lấy tay Vân Hân, đem sườn mặt dán ở ngực cô, lòng tràn đầy cảm động "Chị đừng luôn đối xử tốt với em như vậy, em sợ lúc không thấy được chị sẽ đặc biệt, đặc biệt, đặc biệt nhớ chị......"
Vân Hân dán cái trán của mình lên trán Giản Dịch rồi đặt lên một cái hôn ngủ ngon "Đừng nói mấy lời ngốc như vậy, đi ngủ sớm một chút."
Giản Dịch muốn cùng Vân Hân ở một chỗ. Đặc biệt là sáng sớm tỉnh lại, phát hiện chính mình lúc này được Vân Hân ôm vào trong ngực, loại cảm giác này rất rất mãnh liệt, đều muốn mỗi ngày có thể dựa gần Vân Hân như vậy......
Hôm nay được nghỉ bù, Giản Dịch cũng không tính thức dậy mà muốn cùng Vân Hân ngủ tiếp. Đã nhiều năm như vậy, Giản Dịch mới cảm thấy nằm ì trên giường cũng là một chuyện hạnh phúc. Bảy giờ tỉnh dậy, sau đó nhắm mắt lại rồi lại ngủ tiếp.
Vân Hân buổi sáng còn có việc bận, tám giờ liền nhận được điện thoại của Berry. Nhẹ nhàng xuống giường, đi đến ban công mới nghe điện thoại, thanh âm thực nhẹ. Cô quay đầu lại nhìn Giản Dịch đang ngủ trên giường, sợ đem nàng đánh thức.
"...... Ừ, đã biết."
Giản Dịch sờ sờ nửa bên kia giường thấy trống không, vì thế liền tỉnh, ngồi dậy xoa xoa đôi mắt "Vân Hân......"
Vân Hân ngồi vào bên cạnh, đưa tay vào chăn, ở trên bụng nhỏ của Giản Dịch sờ sờ "Không khó chịu đi?"
"Không khó chịu......" Mới vừa tỉnh, Giản Dịch ngây ngô lắc lắc đầu.
Vân Hân vuốt đầu Giản Dịch rồi đỡ nàng nằm xuống, lại đắp kín chăn
"Em ngủ tiếp đi, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt."
Có thể tới kỳ sinh lý, lại thêm ngày hôm qua có chút mệt nhọc quá độ, Giản Dịch cũng đặc biệt buồn ngủ
"Vậy còn chị?"
"Chị phải đi làm." Vân Hân xoay người lấy ra một chùm chìa khóa trong ngăn kéo, sau đó đặt ở trên tủ đầu giường
"Đây là chìa khóa dự phòng nhà chị, em giữ lấy."
"Vân Hân......"
"Về sau em muốn đến, liền trực tiếp lại đây
Mới một ngày Giản Dịch không đến công ty đi làm, ngày hôm sau vừa đến, trong phút chốc liền trở thành tiêu điểm của toàn văn phòng.
"Em rốt cuộc tới rồi....."
"Em gây ra chuyện lớn a!"
Mới sáng sớm, Giản Dịch đã bị nhóm người này kêu kêu quát quát hù "Hả? Mọi người đừng làm em sợ...''