• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hai ngày sau Tôn Mặc Thiên về nước, trong nhà lại không thấy bóng dáng Hàn Bách đâu, lòng anh chợt rung lên, không phải đã có chuyện gì rồi chứ, lo lắng đi hỏi dì Trương thì biết hai ngày trước vì sợ Hàn Bách ở nhà cô đơn nên Lý Cẩm Nhạc đã đón Hàn Bách về Tôn gia ở vài ngày.

Lúc này Tôn Mặc Thiên mới nhẹ nhàng thở ra.

Liền lái xe trở về Tôn gia.

Vừa vào đã thấy bóng dáng anh tìm kiếm đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ với Tôn lão thái bên cạnh hồ nước.

Anh cất chìa khóa tiến lại hỏi: "Hai bà cháu nói gì mà vui thế"
"A anh về bao giờ vậy?" Hàn Bách nghe thấy giọng nói của Tôn Mặc Thiên liền quay lại nói.

"Anh vừa về, bà nội" Tôn Mặc Thiên đi lại ngồi cạnh Hàn Bách ôm lấy bả vai cô, rồi chào bà nội.

"Ừm mọi chuyện ổn cả chứ?" Tôn lão thái gật đầu hỏi, bà cụ nhìn thấy Hàn Bách cùng Tôn Mặc Thiên thân mật liền vui vẻ.

"Vâng" Tôn Mặc Thiên trả lời.


"Thôi được rồi ta không ở đây làm bóng đèn nữa" Tôn lão thái cười tủm tỉm rồi được người làm bên cạnh dìu vào nhà.

"Sao lại ngồi ngoài này" Tôn Mặc Thiên lúc này ôm lấy cả người Hàn Bách vào lòng.

"Ngồi bên hồ nước ấm nói chuyện chẳng phải tốt sao" Hàn Bách chỉ vào bên hồ vẫn đang bốc hơi.

Tôn Mặc Thiên lúc này mới để ý đến hồ nước, nhà anh thường có thói quen cứ vào mùa đông là chỉnh lại nhiệt độ nước của hồ thành nước ấm nóng, vì hồ này là hồ cảm ứng.

Lại nhìn Hàn Bách nói: "Nhớ anh không?"
"Tất nhiên là nhớ rồi, em ở nhà buồn muốn chết" Hàn Bách tựa cả người vào ngực Tôn Mặc Thiên nói.

"Anh cũng nhớ em" Tôn Mặc Thiên nở nụ cười ấm áp nói.

"Anh đi lần này có bị thương không?" Hàn Bách đột nhiên nhớ tới lý do anh tới Mĩ liền hỏi.

"Không, anh làm sao có thể kém cỏi như vậy" Tôn Mặc Thiên nói xong không đợi Hàn Bách trả lời đã cúi người ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của Hàn Bách, mang theo hơi thở lành lạnh hoà vào cô.

Bên trong nhà qua một tấm kính lớn, Tôn lão thái cùng Lý Cẩm Nhạc đứng xem nhìn nhau cười.

Đẩy nhanh tiến độ đón con/cháu dâu được rồi.

Ăn cơm xong, mọi người ngồi lại nói chuyện với nhau, Lý Cẩm Nhạc kéo con trai qua một bên nói nhỏ: "Hôm trước mẹ đã hỏi tiểu Bách rồi, con bé nói cần suy nghĩ có nghĩa là con chưa đủ thành ý đấy, mau cầu hôn con dâu của mẹ đi chứ"
"Con cũng đang muốn hỏi ý kiến của mẹ đây, con chưa lần nào cầu hôn người khác cả" Tôn Mặc Thiên bất đắc dĩ nói.

"Ôi trời con gặp đúng thầy rồi, trước tiên con cần tạo bất ngờ cho con bé, sau đó thì cầu hôn, nhưng con phải làm thật đặc biệt không được phép sơ sài, ngày mai con đi chọn nhẫn cưới đi" Lý Cẩm Nhạc hưng phấn nói.

Bà chỉ mong hai đứa cưới nhanh một chút để còn được bồng cháu sớm.


...!
"Bé con này! Bà nghe nói cháu mới thành lập công ty hả?" Tôn lão thái ngồi nói chuyện với Hàn Bách.

"Dạ vâng, công ty nội thất ạ" Hàn Bách trả lời.

.

ngôn tình hài
"Còn trẻ như vậy mà đã thành lập được công ty rồi, ta nói cháu nghe đừng có làm việc bán mạng như thằng nhóc kia nhà bà, trước kia không có cháu nó gần như không chịu về thăm bà già này" Tôn lão thái cười nói
"Anh ấy đã cố gắng rất nhiều để có được hôm nay" Ánh mắt Hàn Bách dịu dàng như nước nhìn tới Tôn Mặc Thiên.

"Tuổi trẻ các cháu có sung sức thì cũng phải biết lo cho sức khoẻ, con thấy đấy tuổi tác ta cũng đã cao rồi, trước khi lâm chung ta cũng muốn có chắt để bồng bế..mà thằng nhóc kia chỉ có cháu.." Tôn lão thái trách móc nhưng cũng không quên công việc chính là gán ghép Hàn Bách lại với Tôn Mặc Thiên.

"Vâng cháu hiểu rồi ạ" Hàn Bách cười gật đầu, mấy ngày nay người bên này không ngừng nói tới chuyện kết hôn của hai người bọn họ.

"Hiểu rồi là tốt, ta cũng chỉ mong các con hạnh phúc, chỉ cần các con hạnh phúc thì ta cũng sẽ hạnh phúc" Tôn lão thái nói.

"Vâng ạ, bà yên tâm con sẽ làm cho bà hạnh phúc hết quãng đời còn lại" Hàn Bách thấy rất hạnh phúc, cô có cảm giác như đây là bà của mình vậy, khi còn bé cô đã không được nhìn thấy bà nội của mình, chỉ được nghe mọi người kể lại về bà.

Đêm đến Hàn Bách nằm gọn trong lòng Tôn Mặc Thiên: "Anh này, hôm qua đi dạo em mới biết phía sau nhà có một khu rừng nhỏ, vì là mùa đông nên cây cối đã rụng hết lá, nhưng vào mùa xuân chắc sẽ đẹp lắm nhỉ?"

"Ừm, sâu vào phía trong còn có một rừng cẩm tú cầu" Tôn Mặc Thiên ôm lấy thân thể mềm mại không mở mắt ra nói.

"Thật sao?" Hàn Bách không khỏi bất ngờ, mặc dù cô đã tới đây không ít lần, đi dạo xung quanh cũng rất nhiều, thậm chí cô đã đi vào khu rừng đó thử nhưng không hề biết có cẩm tú cầu ở sâu bên trong.

"Thật, hôm sau dẫn em đi xem" Tôn Mặc Thiên thấp giọng nói.

"Liệu giờ này hoa có còn nở không?" Hàn Bách lo lắng hỏi, dù sao cũng là mùa đông lạnh.

"Loài hoa này nở rộ từ tháng 5 cho tới tận cuối năm, dù bây giờ không đẹp bằng mùa hè nhưng cũng không phải không có" Tôn Mặc Thiên nhẹ nhàng giải thích.

"Anh...còn có cái gì anh không biết không?" Hàn Bách không hiểu hỏi, bất kể cô hỏi về cái gì anh cũng đều giải đáp thắc mắc cho cô cực nhanh.

"Có! anh không biết sinh con, không biết làm thủ công..." Tôn Mặc Thiên nghiêm túc suy nghĩ rồi nói.

"..." Hàn Bách khoé môi giật giật, thật muốn đánh người..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK