• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vân Liên sau đó cải thiện mối quan hệ với Hàn Bách không tồi, có thể xem như là cậu thật rồi, do Vân Liên ngụy tạo quá kín nên không ai có thể nhìn ra khẽ hở, kể cả Tôn Mặc Thiên, điều tra cũng chỉ ra được chút đầu mối nhỏ.

"Ông ấy thật sự tốt với em sao?" Tôn Mặc Thiên hỏi.

"Vâng, có lẽ do tình cảm với đứa cháu gái quá cố, dẫu sao cảm giác có cậu cũng thực không tồi" Hàn Bách nói, dù không phải cậu ruột nhưng cũng mang lại cảm giác vô cùng quen thuộc cho cô.

"Ừm" Tôn Mặc Thiên cảm thấy nếu bây giờ anh nói ra nghi ngờ của mình với Hàn Bách thì sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của cô, chỉ cần cô vui vẻ là được.

"Đúng rồi, cái đó...dạo gần đây công ty đang phát triển rất thuận lợi, cho bên là ngày mai em sẽ đi công tác một chuyến" Hàn Bách nhẹ giọng nói, không biết với cái chân như này Tôn Mặc Thiên liệu có đồng ý không.

"Không được!" Tôn Mặc Thiên không suy nghĩ mà trực tiếp trả lời luôn.

"..." Quả nhiên là không..

"Nhưng là..đây là cơ hội để công ty bật lên.." Hàn Bách vẫn muốn thử lại.

Nếu lần này ra nước ngoài gặp được Lưu Đức Khải thì vô cùng tốt, ông ấy được mệnh danh là ông hoàng của làng thiết kế, có điều gặp mặt vô cùng khó

"Muốn gặp Lưu lão?" Tôn Mặc Thiên nhìn Hàn Bách hỏi.

"Sao anh biết?" Hàn Bách vô cùng bất ngờ trước khả năng đoán mò của Tôn Mặc Thiên.

"Ngoài ông ấy ra em còn có thể tìm ai chỉ giáo được nữa"
"Anh đúng là đi guốc trong bụng em rồi" Hàn Bách trêu chọc nói.

"Vậy nên cho em đi nhá, chân em đã khỏi rồi mà!" Hàn Bách lại sán gần vào người Tôn Mặc Thiên thăm dò.

"Khỏi rồi sao?" Tôn Mặc Thiên nhướng mày hỏi.

"Vâng, bây giờ đi lại không còn đau nữa" Hàn Bách cực tự tin trả lời, còn không quên lấy chân lắc nhẹ cổ chân cho anh thấy.

"Để anh kiểm tra một chút" Tôn Mặc Thiên nói rồi nhấc bổng Hàn Bách lên đi thẳng lên phòng.

Hàn Bách không hiểu chuyện gì cho tới khi mình bị đặt xuống giường, lại nghe thấy "cạch" một cái cửa đã đóng.

Lúc này cô mới ý thức được chuyện gì đang diễn ra, vội lùi lại nói: "Hình như chân em lại bị đau rồi..."
"Không sao anh sẽ không chạm vào chân em, chỉ cần chỗ đó thôi" Tôn Mặc Thiên nhoẻn miệng cười, sau đó chầm chậm cởi chiếc áo ngủ màu đen ở nhà ra.

Cơ ngực săn chắc của Tôn Mặc Thiên dần xuất hiện trước mắt Hàn Bách, cũng không phải là lần đầu nhìn thấy nhưng vẫn bị mê hoặc, ôi mẹ ơi múi nào ra múi đó, cái cơ thể rắn chắc kia...ước gì cô cũng có ha...!
"Nhưng là...chồng ơi chân em bị đau mất rồi" Hàn Bách đáng thương nhìn Tôn Mặc Thiên.

"Không sao, anh chắc chắn sẽ không động tới chân em" Tôn Mặc Thiên nói rồi từ từ tiến lại gần Hàn Bách.

"A...đừng, bây giờ không phải là mùa đông, em không muốn mặc áo cổ cao ra ngoài đâu..." Hàn Bách giữ chặt Tôn Mặc Thiên lại.

Nhưng sức của Hàn Bách thì làm sao có thể so với Tôn Mặc Thiên được, anh chỉ cần dùng lực nhẹ một chút đã có thể khiến cho Hàn Bách nằm trọn dưới thân mình.

"Anh..." Hàn Bách đang tính nói nhưng vừa mở miệng ra đã bị Tôn Mặc Thiên hôn xuống.


"Ưm..bỏ em ra nào.." Hàn Bách khó khăn nói.

"### Nếu em phối hợp, anh có thể suy nghĩ lại việc em nói" Tôn Mặc Thiên nói xong cũng không đợi Hàn Bách trả lời đã đem cô hoà làm một với cơ thể mình.

Sáng hôm sau Hàn Bách tỉnh dậy, nhớ tới việc tối qua, liền lườm Tôn Mặc Thiên một cái rồi há miệng cắn vào ngực anh.

"Xem ra em vẫn còn sức nhỉ, vừa hay anh vẫn chưa mệt" Tôn Mặc Thiên bị cắn nhưng đối với anh vết cắn đó chỉ như kiến cắn, không làm đau anh nhưng lại khiến huyết dịch trong người sôi sục.

"Anh là cầm thú à!" Hàn Bách tức giận trừng mắt với Tôn Mặc Thiên.

Cái tên này hành hạ cô cả một đêm qua mà vẫn chưa mệt, không phải cầm thú thì là gì chứ.

"Làm cầm thú cũng không tồi, có điều chỉ làm với một mình em" Tôn Mặc Thiên chống tay lên đỡ đầu nằm nghiêng nhìn Hàn Bách.

"Vô sỉ!" Hàn Bách nói rồi đá Tôn Mặc Thiên một cái sau đó quấn chăn đi vào nhà tắm.

Tôn Mặc Thiên ở trên giường nhìn Hàn Bách thoả mãn cười.

Trong lúc ăn sáng Hàn Bách vẫn không thèm điếm xỉa gì tới Tôn Mặc Thiên.

Cô bỗng nhớ lại chuyện anh nói đêm qua, do đó đành miễn cưỡng mở miệng: "Việc tối qua anh nói, anh suy nghĩ sao rồi, đồng ý chứ?"
"Việc gì cơ?" Tôn Mặc Thiên thản nhiên nhìn Hàn Bách.


"...thì là việc cho phép em đi gặp Lưu lão đó, anh nói sẽ nghĩ lại mà" Hàn Bách nhắc nhở Tôn Mặc Thiên.

"À, không được, chân em không thể đi xa" Tôn Mặc Thiên nói.

"Tại sao? Anh đã nói rồi mà" Hàn Bách nhíu mày nhìn Tôn Mặc Thiên, bộc lộ rõ vẻ không hài lòng.

"Không cần đi nữa, anh đã mời ông ấy tới một chuyến rồi" Tôn Mặc Thiên cười giải thích.

"Hả?" Hàn Bách ngớ ra, mời tới sao?
"Vì công việc nên có thể mai ông ấy mới tới" Tôn Mặc Thiên nói.

"Anh mời được ông ấy sao? Rất khó mời nha..." Hàn Bách hỏi lại lần nữa, dù sao người ta cũng là nhân vật tầm cỡ, trực tiếp mời về như vậy...!
"Em xem người đàn ông của em là ai"
"A, em yêu anh" Hàn Bách nhướn người hôn lên má Tôn Mặc Thiên một cái chụt.

"Chỉ một cái thôi sao?" Tôn Mặc Thiên dường như chưa thoả mãn, lại kéo gáy Hàn Bách quay lại, trực tiếp hôn lên môi cô..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK