• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Diệp Tử Kì!" Âm thanh lớn phát ra tại nhà Diệp Tử Kì.

"Anh hai, có chuyện gì vậy?" Diệp Tử Kì giật mình khi nghe thấy tiếng Diệp Cảnh Huy, vội chạy ra khỏi phòng.

Diệp Cảnh Huy nhìn thấy Diệp Tử Kì liền nắm vai cô xoay đi xoay lại, xác nhận vẫn đủ da đủ thịt không xước chỗ nào mới yên tâm nói: "Con nhóc này!"
"Ơ sao anh mắng em?" Diệp Tử Kì bất mãn khó chịu nói.

"Xin lỗi, anh hơi bực một chút, ngày mai lập tức đi học bơi cho anh!" Diệp Cảnh Huy nói, khi nãy nghe thuộc hạ báo cáo lại chuyện Diệp Tử Kì bị rơi xuống suối, lòng anh dâng lên cảm giác sợ hãi, vì hồi bé Diệp Tử Kì có 1 lần suýt thiệt mạng vì đuối nước.

"Em không đi đâu!!" Diệp Tử Kì lập tức phản đối bắt cô học gì cũng được trừ học bơi, cô tuyệt đối không đi.

"Em muốn sự việc hôm nay tái diễn nữa sao?"
"Không đi, đánh chết cũng không đi! Cùng lắm em không tới mấy chỗ đó nữa!" Diệp Tử Kì một mực nói không.

"Không đi cũng phải đi, anh đích thân chỉ em"
"Em đã nói là không đi rồi!" Diệp Tử Kì tức giận nói xong liền quay người trở về phòng đóng cửa lại.


"Tiểu Kì, mở cửa cho anh!" Diệp Cảnh Huy đứng bên ngoài gõ cửa.

"Không mở!" Diệp Tử Kì đã khoá trái cửa sau đó liền leo lên giường nằm.

Thực mệt mỏi.

Gõ mấy lẫn, Diệp Tử Kì cũng không chịu mở cửa.

Cuối cùng đành đi xuống nhà, căn nhà này chỉ có anh và Diệp Tử Kì ở, à còn có cả một chị giúp việc nữa.

Anh đi xuống nhà, lại nghĩ rằng mình hơi nóng tính, từ nhỏ đã vô cùng cưng chiều cô em gái này, là người quan trọng nhất đối với anh.

Đại khái ngồi suy nghĩ khoảng chừng 1 tiếng sau Diệp Cảnh Huy quyết định lên xin lỗi em gái.

Cầm một cốc sữa nóng đứng trước cửa, gõ cửa gọi: "Tiểu Kì, anh mang sữa tới, mở cửa cho anh đi"
Mãi một lúc sau Diệp Tử Kì mở cửa, Diệp Cảnh Huy đang định nói thì thấy trạng thái Diệp Tử Kì có gì đó không đúng liền nhíu mày đặt ly sữa xuống đất, đưa tay lên trán Diệp Tử Kì.

Quả nhiên là phát sốt rồi.

"Em sốt rồi, đi vào nằm đi, đợi anh chút anh đi lấy thuốc" Diệp Cảnh Huy nhíu mày nói.

"Vâng" Giờ phút này Diệp Tử Kì hoàn toàn chẳng còn sức cãi lại nữa, đành ngoan ngoãn đáp ứng.

- --------------------------
Tập đoàn Lam Thiên cũng coi như là chiếm được thành công lớn, được lọt vào bảng xếp hạng 10 Tập đoàn mới phát triển cao.

Do đó lượng công việc cũng tăng lên không ít, Hàn Bách cũng trực tiếp đi giới thiệu sản phẩm, vì danh tiếng nâng cao nên chắc chắn khách hàng cũng sẽ tăng lên.


Hôm nay Hàn Bách gặp một vị khách trung niên, nhìn vô cùng quen thuộc, nhưng lại không nhận ra là ai.

Lại còn là họ Vân, cô cũng chỉ nghĩ chắc là do trùng hợp thôi.

"Vân Tiên sinh, đây là một trong những loại Sofa phòng ngủ mới ra, chất lượng ngài có thể trực tiếp kiểm tra" Hàn Bách dẫn Vân Thành Tín đi xem Sofa.

"Ừm" Vân Thành Tín khẽ gật đầu, đôi tay lạnh lẽo phủ lên lớp da bên ngoài chiếc ghế.

Giống như đang thật sự thử chất liệu của nó vậy.

"Hàn tiểu thư, tôi có thể làm phiền cô một chút được không?" Vân Thành Tín nhìn Hàn Bách nói.

"Được chứ!" Hàn Bách thoải mái chấp nhận.

"Nếu có thể...Hàn tiểu thư có thể gọi tôi bằng cậu được chứ?"
Hàn Bách nghe xong hơi bất ngờ nhìn Vân Thành Tín.

"À không được cũng không sao, thật xin lỗi" Vân Thành Tín có vẻ thất vọng.

"Tôi có thể biết lý do được chứ?" Hàn Bách nhẹ nhàng hỏi.


"Cũng không có gì, chỉ là tôi cũng có một đứa cháu gái, nếu nó còn sống..thì chắc cũng trạc tuổi Hàn tiểu thư, tôi có chút không nỡ.." Vân Thành Tín nói xong, trong mắt còn ánh lên sự long lanh của nước mắt.

"À...vậy con chuẩn bị hợp đồng cho cậu nhé?" Hàn Bách nghe xong chợt hiểu ra, dù sao thì cô cũng chưa từng có cậu nên cứ gọi như vậy không sao đâu nhỉ.

"...Hàn tiểu thư...cảm ơn!" Tầm mắt Vân Thành Tín đã nhoè đi khi nghe Hàn Bách gọi cậu.

Nếu không phải có chuyện năm đó, thì có lẽ người con gái trước mắt đã sớm được ông công nhận là cháu gái rồi, thật tiếc...!
Hợp đồng cũng đã kí xong, Hàn Bách tiễn Vân Thành Tín ra tới tận cửa.

Một lúc sau cô mới quay vào, cảm giác có cậu chắc cũng không tệ nhỉ?
Vân Thành Tín sau khi lên xe lập tức thu lại vẻ mặt hiền từ kia mà thay vào đó là vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng như thường lệ.

Ông không nói tên thật cho Hàn Bách mà chỉ nói một trong những thân phận giả của mình ra là Vân Liên.

Xin lỗi nhé cháu gái, cháu không ngoan thì cậu phải phạt..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK