Quả nhiên, bên rìa hồ gần đó có bóng dáng Hàn Tiểu Dương đang ngồi im lặng giữa bóng tối.
Tôn Mặc Thiên đỗ xe ở gần đó, Hàn Bách xuống xe nói: "Anh ở đây chờ em một chút nhé!"
"Ừm" Tôn Mặc Thiên gật đầu.
Lại nói: "Cẩn thận!"
Hàn Bách vâng dạ một tiếng rồi đi về phía Hàn Tiểu Dương.
Cô không nói tiếng nào mà ngồi xuống cạnh Hàn Tiểu Dương.
Cả hai không nói câu nào, mặc dù Hàn Tiểu Dương biết Hàn Bách ngồi cạnh cũng không tỏ vẻ bất ngờ mà vẫn lặng im nhìn mặt hồ.
Mãi một lúc sau, Hàn Tiểu Dương bỗng cười lên một tiếng: "Hàn Bách..chị biết không? Tôi bây giờ đang hối hận bởi chính sự lựa chọn của mình.."
Hàn Bách không trả lời mà để Hàn Tiểu Dương nói hết.
"Tại sao những thứ tôi có được nó đều là những thứ đã từng có trong tay chị? Từ ba cho tới người đàn ông duy nhất bên cạnh cũng đã từng thuộc về chị, tôi chẳng giống chị chẳng cần làm gì cũng được mọi người để ý tới, tôi cho dù cố gắng cỡ nào cũng chỉ coi là vật nền cho chị!" Hàn Tiểu Dương thở dài một hơi.
"Tôi đã ước rằng chị có thể biến mất mãi mãi...khi đó mọi hào quang đều thuộc về tôi!!! Nhưng dù chị có biến mất thì thứ mọi người nhớ đến cũng là chị! Tôi rất ghét chị, ghét từ cái lần đầu gặp mặt, tôi và chị cùng rơi nước mắt nhưng mọi người đều qua dỗ chị...đến cả mẹ tôi cũng chỉ nói một câu nín đi!"
Những chuyện như vậy Hàn Bách khi đó quá nhỏ không để ý đến, cũng không nhớ rõ, vậy mà Hàn Tiểu Dương còn nhớ như in, thậm chí Hàn Tiểu Dương còn nhỏ tuổi hơn cô, như vậy phải nhạy cảm tới mức nào...!
"Người đàn ông tôi yêu thương nhất ngày đêm nhớ tới chị! Tất cả là tại chị! Vì chị mà anh ấy không còn như trước nữa!!!" Hàn Tiểu Dương vừa khóc vừa nói, lời nói không nhỏ chút nào khiến Tôn Mặc Thiên cũng nghe thấy, bèn tiến lại gần hơn.
"Tại tôi? Tôi ngăn cản mấy người bên cạnh nhau sao? Hay tôi là người xen vào tình cảm của các người?" Hàn Bách chỉ hỏi lại Hàn Tiểu Dương.
"Phải! Tất cả là tại chị, nếu chị không xuất hiện trước mặt anh ấy làm sao anh ấy có thể nhớ mãi tới chị như vậy chứ"
"Có người phụ nữ của mình rồi còn nhớ tới người khác là do bản chất người đàn ông của cô.
Những chuyện cô làm cho tôi, những cảm giác mà tôi chịu, thì cô cũng phải chịu!" Hàn Bách gằn giọng lạnh nhạt nói, không giữ được tình cảm của bản thân rồi nói nó là lỗi của cô ư? Nực cười.
Sao lúc hợp lại phản bội cô không nghĩ cô cũng đau khổ sao?
"Chị tới là muốn xem tôi thất bại ra sao à?" Hàn Tiểu Dương tức giận nói.
"Cứ cho là như vậy đi, nhưng nên nhớ đây chỉ là bước đầu, tôi không phải người tốt lành gì đâu, càng không phải thánh mẫu" Hàn Bách nói, định bụng ra đây làm một người chị tốt xem ra cô có đứa em không biết điều rồi, quả nhiên ngựa quen đường cũ, tính nết một người không phải nói đổi là đổi được.
"Chị! Em mất kiểm soát, là em sai, thực xin lỗi!" Hàn Tiểu Dương đột nhiên nắm lấy tay Hàn Bách sợ hãi nói.
Hàn Bách nhíu mày, hình dáng này khác hoàn toàn bộ dáng ban nãy, Hàn Tiểu Dương như biến thành con người khác chỉ trong một nốt nhạc.
"Chị à cứu em với, Noãn Khang anh ấy không yêu em nữa, giúp em với...!" Hàn Tiểu Dương thống khổ nói.
"Cô làm sao vậy?" Hàn Bách hơi hoảng khi thấy nét mặt của Hàn Tiểu Dương, vừa trắng vừa xanh...!
Bỗng nhiên Hàn Tiểu Dương thò tay vào túi xách lục lọi, hơi thở gấp rút, lấy một lọ thuốc màu trắng ra, đổ ra định nghĩa vào miệng nhưng Hàn Bách tiến lên cản lại hỏi: "Cô uống gì vậy?"
"Sao vậy?" Tôn Mặc Thiên chạy lại hỏi.
"Giúp em giữ cô ta lại" Hàn Bách nói rồi cầm lọ thuốc lên kiểm tra, là thuốc Propranolon một loại chặn beta.
"Cái đó là gì?" Tôn Mặc Thiên nhìn lọ thuốc trên tay Hàn Bách.
"Propranolon" Hàn Bách trả lời, không nghĩ Hàn Tiểu Dương lại dùng loại thuốc này.
"Trả thuốc cho em..." Hàn Tiểu Dương thở dốc nói, sau đó liền ngất đi.
"Phải đưa cô ta tới bệnh viện ngay" Hàn Bách sau khi tra công dụng của loại thuốc này liền nói.
Tôn Mặc Thiên cùng Hàn Bách đưa Hàn Tiểu Dương tới bệnh viện.
Hàn Tiểu Dương được đẩy thằng vào phòng cấp cứu, Hàn Bách báo tin về nhà, loại thuốc này chỉ dùng cho bệnh nhân có đặc thù về các loại bệnh như suy tim, căng thẳng,...!Biểu hiện của Hàn Tiểu Dương chắc chắn là do dùng quá liều, trước khi cô tới hẳn là cô ta đã sử dụng rồi..
Danh Sách Chương: