Tại Bạch Liên Vạn Thự hai người đàn ông trụ cột gia đình nhưng lại bị thất sủng bị vợ bỏ rơi ngồi im lặng nhìn hai người vợ nào đó cười nói vui vẻ chỉ biết bất lực.
"Ba, sao vợ ba suốt ngày dính lấy vợ con vậy?" Tôn Mặc Thiên thở dài khó hiểu hỏi.
"Vợ con câu dẫn vợ ba" Tôn Lâm quay mặt nhìn Tôn Mặc Thiên.
Lần đầu tiên trong đời ông bị vợ ngó lơ như vậy lại còn vì con dâu.
"Hồi nào chứ? Rõ ràng là vợ ba ngày nào cũng tới bám lấy vợ con, có khi còn ngủ lại hại con không được gần vợ" Tôn Mặc Thiên không chịu thua, oán trách.
"Ba có khá hơn con là bao? Nếu không phải ba theo cùng tới đây thì có khi cả ngày không thấy nổi mặt mẹ con" Ba Tôn nói.
Cảm giác bị ngó lơ càng ngày càng rõ ràng, địa vị của ông đang tụt thảm hại, có nên trở về Mỹ không nhỉ?
"Ba cũng có ngày này ư!" Tôn Mặc Thiên cười nhạt nói.
"Con khác sao?" Ba Lâm nhận thấy thái độ cà khịa của con trai khẽ liếc mắt.
"..." Tôn Mặc Thiên lập tức đơ mặt ra.
Tiểu Bách chú ý tới anh một chút đi mà...!
"Hai người họ làm sao vậy mẹ?" Hàn Bách như nghe thấy tiếng lòng Tôn Mặc Thiên quay lại nhìn thấy biểu cảm khó coi trên mặt cả hai.
"Kệ họ đi lâu lâu lại dở chứng như vậy thật chẳng ra làm sao.
Ảnh hưởng tâm trạng quá chúng ta lên phòng đi" Mẹ Tôn đem ánh mắt không hài lòng cho hai cha con Tôn Mặc Thiên rồi dẫn Hàn Bách lên lầu.
"Ba à để con giúp ba" Tôn Mặc Thiên cười nói.
Ba Tôn không hiểu gì cả.
"Mẹ, cô ấy vẫn bị thương để con!" Tôn Mặc Thiên chớp lấy cơ hội đi nhanh lại.
"A..thả em xuống.." Hàn Bách bất ngờ bị rơi vào vòm ngực rộng lớn có hơi giật mình.
"Không cần..." Mẹ Tôn còn chưa nói hết câu đã thấy Tôn Mặc Thiên ôm ngang Hàn Bách đi nhanh lên lầu.
Đến khi bà lên tới nơi thì phát hiện cửa khoá mất rồi, định gọi cửa thì bị chồng ngăn lại.
"Em xem cửa khoá mất rồi chúng ta xuống nhà thôi, để bọn trẻ cạnh nhau chút" Ba Tôn giờ mới hiểu ý của Tôn Mặc Thiên, quả nhiên là con trai ông.
"Em vẫn còn nhiều chuyện muốn nói với con dâu em mà" Mẹ Tôn nhíu mày nói.
"Em muốn có cháu bồng thì để tụi nhỏ riêng tư nhiều một chút, bồi dưỡng tình cảm" Ba Tôn nhanh chóng nói vào điểm hi vọng của vợ.
"Đúng đúng đúng vậy chúng ta đừng làm phiền tụi nhỏ, đi thôi" Mẹ Tôn sáng mắt ra nhưng vẫn nuối tiếc nhìn vào cánh cửa phòng đóng kín, nhưng vì tư tưởng có cháu bồng nên đành kiềm chế, để mai nói tiếp vậy.
Trong phòng ngủ, Tôn Mặc Thiên thả Hàn Bách xuống ghế rộng lớn lông ấm trong phòng rồi đi khoá cửa.
"Sao anh lại khoá cửa?" Hàn Bách hỏi.
"Ba thất sủng, anh đang giúp ba"
Hàn Bách nghe xong phì cười, anh giúp ba hay tự giúp chính mình, cô làm sao có thể không nhìn ra mấy ngày nay Tôn Mặc Thiên không được ở gần cô nhiều khó chịu biết bao.
"Em cười gì vậy?" Tôn Mặc Thiên nheo mắt nhìn.
"Không có" Hàn Bách cười mỉm, anh cứ như là trẻ con vậy.
"Mẹ hôm nào cũng dính lấy em khó khăn lắm mới được ở riêng" Tôn Mặc Thiên ôm lấy Hàn Bách.
"Tính anh thay đổi từ khi nào vậy?" Hàn Bách vui vẻ nói đùa.
"..." Tôn Mặc Thiên trịnh trọng cúi xuống nhìn Hàn Bách.
"Được rồi, xin lỗi đã bỏ rơi anh yêu nhé!" Hàn Bách nói xong ôm lấy anh hôn nhẹ lên môi anh.
"Cẩn thận tay!" Đôi mày Tôn Mặc Thiên dãn ra không ít tốt bụng nhắc nhở Hàn Bách.
Nhìn bàn tay vẫn bị băng như cục bột lòng anh lại nhói lên.
"Ồ, không sao"
"Sau này anh sắp xếp vệ sĩ, sẽ hơi bất tiện nếu họ cứ đi theo em nên anh để họ ẩn đi, em gặp nguy hiểm họ sẽ ra tay" Tôn Mặc Thiên nói, anh không cho phép chuyện này sảy ra lần thứ hai.
Sau khi Hàn Bách bị thương anh trở nên cẩn thận hơn bao giờ hết.
"Vâng, thực ra thì cũng không cần đâu.." Hàn Bách nói, cô nghĩ mình quá yếu rồi nên sau khi lành thương cần phải học chút gì đó để tự vệ mới được, không thể để anh lúc nào cũng giang rộng cánh trở che mãi được.
Vậy sẽ ỉ lại vào anh mà trở nên vô dụng.
Con người chỉ khi tìm được điểm tựa an toàn, liền buông lỏng bản thân để trở nên vô dụng, yếu ớt, tạo một bức tường bảo vệ bản thân là vô cùng cần thiết, nếu khi điểm tựa mất đi thì còn có thể tự chống đỡ bằng chính bức tường mình tạo ra, chứ không phải chỉ chút xíu là lại núp dưới bức tường của người khác.
Vậy nên đừng vì người khác che trở mà trở nên yếu đuối đó là tự hại bản thân.
"Sao có thể không được, anh thấy rất cần thiết, em cần phải an toàn" Thậm chí Tôn Mặc Thiên còn muốn trở thành vệ sĩ lẽo đẽo theo cô để bảo vệ cô.
"Thôi được rồi" Anh thấy được là được không phải nói nhiều.
"Còn đau không?" Tôn Mặc Thiên đặt tay lên bụng Hàn Bách hỏi.
Anh luôn cẩn thận từng chút một, bình thường khi ngủ toàn ôm lấy bụng cô nhưng sau khi bị thương chỉ dám ôm nhẹ lên phía trên ngực như sợ chạm vào một chút cô sẽ đau.
Đương nhiên việc tắm rửa ăn uống hoàn toàn do Tôn Mặc Thiên phụ trách, bởi tay cô không thể dính nước trong nửa tháng tới lúc được tháo băng.
"Không đau, thi thoảng hơi nhói một chút" Hàn Bách cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ bàn tay của anh, thực dễ chịu.
Chẳng mấy chốc hai người đã ôm nhau chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Tâm trạng Tôn Mặc Thiên hứng khởi hơn ai hết, sau một ngày đi làm anh chỉ mong không giảm thời gian làm việc xuống còn một chút để được trở về nhà..
Danh Sách Chương: