Tại Hàn gia.
"Bà, ba không thương Tiểu Dương hay sao? Ba không thấy bất công với con bé ư?" Vũ An Tử đi phía sau ông Hàn gấp rút nói.
Hôm nay bà ta thấy ông Hàn đã liên hệ với luật sư, bà ta chỉ muốn ông cho Hàn Tiểu Dương nhiều hơn một chút.
"Bất công? Chị cho tôi hay tôi bất công ở chỗ nào? Hay chị lòng tham không đáy bao nhiêu cũng không đủ?" Ông Hàn tức giận nói lớn.
"Không có...ba..."
"Hừ!" Ông Hàn quay người rời đi, nhưng khi tới cầu thang bỗng có một lực đẩy mạnh ông xuống.
Ông Hàn mất đà ngã xuống cầu thang, hôn mê bất tỉnh.
Nhưng Vũ An Tử lại không có ý định gọi cấp cứu, cứ đứng im đó nhìn.
"Ba...đừng trách con..." Vũ An Tử lẩm bẩm rồi xoay người đi về phòng.
"Lão gia! Người đâu mau gọi xe cấp cứu!" Người làm trong nhà thấy ông Hàn bị như vậy liền hét lớn.
Hàn Tiểu Dương ở một góc khuất đã trông thấy tất cả, cô ôm miệng mặt tái mét ngồi sụp xuống sàn.
Ai nói cho cô biết đi...!người vừa nãy không phải mẹ của cô...bà ấy không thể làm ra chuyện như vậy được...!
- ----------------------------
"Sao cơ ạ?" Hàn Bách đang ở nhà thì nhận được điện thoại của thím Hạ.
"Lão gia bị ngã cầu thang hiện tại đang ở trong bệnh viện cấp cứu.." Giọng nói của thím Hạ hơi run run.
Hàn Bách như chết lặng, tay cầm điện thoại bỗng cảm thấy nặng nề.
"Con sẽ tới ngay!"
"Ông nội phải vào viện rồi..." Hàn Bách nhìn Tôn Mặc Thiên nói, giọng cô nghẹn lại.
"Đừng khóc, anh đi với em" Tôn Mặc Thiên hôn lên trán Hàn Bách một cái rồi cùng cô tới bệnh viện.
Khi hai người tới nơi, vẫn chưa cấp cứu xong đành phải ngồi đợi ở phía bên ngoài.
Có cả Hàn Tiểu Dương, ba cô và Vũ An Tử, ai cũng trầm mặc.
Hàn Bách im lặng ngồi trên ghế, mắt dán chặt vào cánh cửa phòng cấp cứu.
Ông nội...!người đừng sảy ra chuyện gì nhé...Tôn Mặc Thiên cũng yên lặng ngồi bên cạnh Hàn Bách, lặng lẽ ôm cô, anh biết an ủi bây giờ cũng không có tác dụng, chi bằng cùng cô chịu đựng.
Mãi một lúc lâu sau, cửa phòng cấp cứu bật mở, bác sĩ đi ra, Hàn Bách là người đứng dậy đầu tiên: "Bác sĩ, ông nội tôi sao rồi!"
"Hiện tại đã ổn định, nhưng thể chất bệnh nhân vẫn rất kém, gia đình nên chuẩn bị tâm lý cho trường hợp xấu nhất" Bác sĩ nói.
Hàn Bách nghe xong úp mặt vào ngực Tôn Mặc Thiên khóc lên tiếng.
Bác sĩ nói trường hợp xấu nhất....!
"Không sao, ông nội đã không sao rồi, ngoan!" Tôn Mặc Thiên khẽ vuốt tóc Hàn Bách.
"Cảm ơn bác sĩ" Hàn Viên nói cảm ơn với bác sĩ.
Bác sĩ gật đầu rồi rời đi.
Vũ An Tử bên cạnh khẽ thay đổi sắc mặt, ông ta vẫn chưa chết, có khi nào tỉnh lại sẽ khai ra bà ta không? Không được! Nhất định phải tìm cách.
Hàn Tiểu Dương cũng khóc tới sưng mắt, nhưng lại liên tục để ý tới mẹ, nhìn thấy đủ kiểu cảm xúc của mẹ mình, cô không biết nên làm gì, người nằm trong đó là ông nội người yêu thương cô ta, nhưng người gây ra lại là mẹ cô ta, người đã sinh ra và nuôi nấng cô ta...ông trời hãy cho cô ta biết cô ta nên làm gì bây giờ.
Ông Hàn sau đó được chuyển tới phòng chăm sóc đặc biệt, Hàn Bách túc trực ở đó gần như không rời mắt chút nào, mẹ đã bỏ con rồi ông phải cố gắng lên...!
"Em ăn chút gì đi, cả ngày không có gì vào bụng rồi" Tôn Mặc Thiên đến bên cạnh Hàn Bách, nhẹ nhàng ôm lấy mặt cô.
Từng giọt nước mắt của Hàn Bách cứ như những cây kim đâm vào lòng anh vậy.
"Em chưa đói.." Hàn Bách khàn giọng trả lời.
"Em muốn khi ông tỉnh lại thấy một cô bé không chút sức sống nào như vậy sao, hẳn là ông sẽ đau lòng" Tôn Mặc Thiên nói.
Hàn Bách nhìn anh một chút lại nhìn ông nội, cuối cùng cũng quyết định ăn một chút..
Danh Sách Chương: