• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hàn Bách vì không còn chút sức lực nào nên đã ngã xuống đất.

Tiếng súng kia là do Tôn Mặc Thiên bắn về phía tên đang đuổi theo Hàn Bách.

Tôn Mặc Thiên cùng đoàn người áo đen chạy lại đây, thấy người cô dính đầy máu, anh cởi áo khoác bọc kín người Hàn Bách lại, ôm lấy thân thể lạnh ngắt của cô.

"Xin lỗi, anh tới muộn.." Tôn Mặc Thiên tựa cằm lên chóp đầu Hàn Bách khẽ nói.

Hơi ấm cùng mùi hương quen thuộc ập tới cô.

Bản thân Hàn Bách lúc này mông lung, ánh mắt mờ nhạt, lí trí cuối cùng nói cho cô biết cô an toàn rồi.

Muốn nói gì nhưng lại không thể nói nổi, cô mệt quá...buồn ngủ...!
"Tiểu Bách!" Tôn Mặc Thiên thấy Hàn Bách hôn mê lập tức bế cô lên chạy nhanh ra khỏi đây.

Trước khi đi còn không quyên nói với thuộc hạ: "Bắt hết bọn chúng về điều tra"
"Vâng" Mấy người áo đen lập tức đi tìm người còn lại đem đi.

Ban ngày ban mặt, đột nhiên có tiếng súng kinh động không nhẹ tới cảnh sát tuần tra, Tần Minh nhanh chóng đi giải quyết.

- --------------------------

Ngoài cửa phòng cấp cứu, Tôn Mặc Thiên yên lặng nhắm mắt tựa gười vào tường.

Tiểu Bách làm ơn...đừng có chuyện gì...Trên đường tới anh phát hiện trên người cô có rất nhiều vết thương lẫn vết bầm tím, mặt mũi ngày càng tái đi.

Còn có một vết đâm ở bụng, rất nhiều vết rách trên tay, gò má sưng đỏ...Cô rốt cuộc đã vượt qua như thế nào...khổ sở ra sao...!
"Đừng lo lắng, cô ấy phúc lớn mạng lớn, không sao đâu" Minh Triết là người duy nhất dám lên tiếng.

Tôn Mặc Thiên vẫn im lặng như cũ, không sao? Bản thân anh còn không dám nhìn, huống chi Hàn Bách chỉ là một cô gái..

"Tiểu Bách..." Tề Y Nhi khóc tới khàn giọng.

Cao Lãng ở bên cạnh ôm lấy Tề Y Nhi, mắt nhìn chằm chằm vào phòng cấp cứu.

Diệp Tử Kì đi đi lại lại trước cửa, lo lắng không thôi.

"Cô đứng im một chỗ đi, chóng mặt quá" Minh Triết nhíu mày nhìn Diệp Tử Kì.

"Chóng mặt thì đừng nhìn" Diệp Tử Kì nói, cô không có tâm trạng cùng tên này cãi nhau.

"Mắt tôi tôi mở, cô muốn đi thì ra chỗ khác"
"Không thích"
"Đừng làm ảnh hưởng tới người khác" Minh Triết liếc cô nàng.

"Người ta không kêu, anh kêu cái gì" Diệp Tử Kì cũng không phải dạng con gái dịu dàng.

"Cô..."
"Im miệng đi, ồn ào!" Minh Triết chưa nói hết câu đã bị Diệp Tử Kì cắt ngang.

Khoảng chừng một tiếng sau bác sĩ đi ra.

Tôn Mặc Thiên là người đầu tiên phản ứng lại hỏi: "Bác sĩ, cô ấy sao rồi?"
"Tôn tiên sinh, ngài yên tâm, Hàn tiểu thư không có vấn đề gì, đã qua cơn nguy hiểm, có điều, do để lâu vết thương bị nhiễm trùng không nhẹ, vết thương trên tay khá sâu trong vòng nửa tháng không được tiếp xúc với nước, trong lúc phẫu thuật có dấu hiệu hạ thân nhiệt, cần phải theo dõi thêm" Bác sĩ tháo khẩu trang cười nói.

"Cảm ơn ông" Chân mày Tôn Mặc Thiên lúc này được dãn ra đôi chút.

Anh đi vào phòng bệnh.


"Tiểu Bách, là anh sơ suất, anh sẽ bắt chúng trả giá" Nhẹ nâng bàn tay bị quấn kín băng trắng lên đặt xuống một nụ hôn.

- ---------------------
Chuyện này không giấu nổi bên nhà Tôn Mặc Thiên, ngay hôm sau họ lập tức đi tới, Hàn Bách cũng đã tỉnh lại.

"Sao lại sảy ra chuyện này cơ chứ!" Tôn lão thái nhìn Hàn Bách nói.

"Dạ, con không sao rồi" Hàn Bách cười, giọng nói hơi khàn khàn.

"Con điều tra chưa, là do tên khốn nào làm?" Lý Cẩm Nhạc hỏi con trai.

"Con đang điều tra"
"Phải tìm ra rồi trừng trị thích đáng" Lý Cẩm Nhạc tức giận nói, con dâu của bà mà cũng dám động vào.

"Con cứ yên tâm dưỡng thương đi nhé, chuyện đám cưới để con bình phục rồi nói, dù sao con cũng là con dâu của mẹ rồi" Lý Cẩm Nhạc đi lại chỗ Hàn Bách ngồi xuống.

"Vâng, không vội"
"Thằng nhóc kia, chăm sóc vợ cháu cho cẩn thận vào biết chưa?" Tôn lão thái nói.

"Vâng, con biết ạ" Tôn Mặc Thiên nghiêm túc tiếp nhận.

- -------------------
Trong một trụ sở kín của Tôn Mặc Thiên:
"Nói, ai sai chúng mày tới!"Một thuộc hạ của Tôn Mặc Thiên lấy roi quất mạnh vào hai tên đã bắt cóc Hàn Bách.

"Chính là.." Tên đàn em bị tra tấn nhiều quá chịu không nổi định nói ra người đứng đầu.


.

đam mỹ hài
"Cmn thằng khốn, giữ lòng chung thành với phu nhân mày quên à!" Tên đại ca gầm lên cắt ngang lời.

"Đánh tiếp" Tần Minh ung dung ngồi trên ghế ra lệnh.

Động vào vợ Tôn tổng coi như số mệnh mấy người tới đây là chấm dứt.

"Chát, chát, chát..." Từng tiếng roi liên hồi vang lên giữa tiếng rên rỉ đau đớn của hai tên bắt cóc.

"Có đánh chết...tao cũng không nói..dù sao nói ra rồi bọn tao vẫn phải chết, chi bằng đem theo nó xuống âm phủ..." Tên đại ca thở khó khăn cười nói.

Tần Minh không nói gì chỉ đẩy nhẹ gọng kính cười ra hiệu với tên thuộc hạ đánh tiếp.

Lâu rồi anh không được làm công việc bạo lực này, giờ có chút phấn khích, từ khi đi theo Tôn Mặc Thiên tay anh dính không ít máu, nhưng đây là con đường anh chọn, chỉ có Tôn Mặc Thiên mới là người thấy anh sắp chết mà cứu.

Khoảng 15 năm trước, anh đang làm cho một tổ chức buôn người, vì ăn trộm đồ ăn và tìm cách trốn đã bị bọn chúng suýt giết chết, chính Tôn Mặc Thiên là người lôi anh ra khỏi địa ngục đó, giúp anh trả được thù, tổ chức đó cũng từ đó mà tan rã.

Đời này anh Tần Minh chỉ phục vụ một mình Tôn Mặc Thiên dù có làm trâu làm ngựa....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK