Ông Hàn cũng biết chuyện từ Hàn Tiểu Dương, vội vã chạy tới bệnh viện.
Trong lòng ông suy nghĩ hàng vạn điều, tại sao họ lại bắt cháu của ông và họ là ai, hiển nhiên ông đã nghĩ tới con trai và con dâu nhưng không thể nào.
"Tiểu Bách của ta, con không sao chứ..?" Ông Hàn lo lắng gấp rút hỏi thăm.
"Con không sao rồi, ông đừng lo" Thần sắc Hàn Bách đã đỡ hơn đôi chút.
"Nếu ta không hỏi Tiểu Dương chắc con cũng không nghĩ tới nên báo chí cho ông già này một tiếng đâu nhỉ"
"Con chỉ không muốn ông lo lắng thôi.."
"Con như vậy ta càng lo lắng hơn, để ta xem" Ông Hàn vuốt nhẹ lên bàn tay Hàn Bách.
"Chỉ là rách da một chút vài ngày là khỏi thôi" Hàn Bách cố gắng trấn an ông nội.
Lo lắng quá không tốt.
"Rách da mà băng như thế này? Con lừa trẻ con à!" Ông Hàn nhìn cô với ánh mắt không hài lòng.
"..hơi sâu một chút thôi"
"Vậy ở bụng con cũng chỉ là rách da một chút thôi sao?" Sáng nay ông nhìn thấy Hàn Tiểu Dương trong bộ dáng mệt mỏi, thất thần trở về, gặng hỏi mãi mới biết được toàn bộ, bọn nhóc càng lớn càng có nhiều chuyện giấu người già bọn họ.
"Cái này..." Hàn Bách không thể giải thích nổi.
"Được rồi, con nghỉ ngơi đi" Ông Hàn thấy Hàn Bách chắc có vẻ mệt rồi, lại để ý Tôn Mặc Thiên muốn dành không gian riêng cho hai người mà đứng ngoài cửa.
.
||||| Truyện đề cử: Cạm Bẫy Hoa Hồng: Bước Vào Tim Anh |||||
"Ông biết chuyện mẹ con chứ?" Hàn Bách bỗng nhiên hỏi.
"...chú ý nghỉ ngơi ta về trước" Ông Hàn không trả lời mà rời khỏi đây.
Lặng nhìn bóng dáng ông nội rời đi, lòng Hàn Bách trùng xuống, rõ ràng ai cũng biết sao chỉ có cô là người cuối cùng, sao lại giấu cô mọi chuyện như vậy? Mẹ ơi hẳn là mẹ rất buồn nhỉ? Mẹ có hận ba không?
"Ông nội, người ra về sớm vậy sao?" Tôn Mặc Thiên ngồi bên ngoài thấy ông Hàn ra liền đứng lên.
"Ừm chăm sóc tốt cho con bé" Ông Hàn mím môi gật đầu vỗ nhẹ cánh tay Tôn Mặc Thiên.
"Vâng"
- -------------------
"Anh yêu à..." Hàn Bách khẽ gọi Tôn Mặc Thiên khi thấy anh trở vào.
"Em cứ yên tâm dưỡng thương đi, chuyện người hại em anh sẽ giải quyết" Vừa nhìn anh đã có thể đoán ngay suy nghĩ trong mắt Hàn Bách.
"Anh tìm ra rồi sao?"
"Chưa tìm được kẻ chủ mưu, nhưng rất nhanh thôi, chúng sẽ phải trả giá cho ngày đó" Tôn Mặc Thiên nhẹ hôn lên tóc Hàn Bách.
"Là ai cơ chứ?" Hàn Bách nhắm mắt tựa vào người Tôn Mặc Thiên tự hỏi.
Rốt cuộc cô gây thù oán như vậy với áo chứ.
"Sau này đừng tiếp xúc với người nhà họ Hồ"
"Anh nghi ngờ họ?" Hàn Bách nhổm đầu lên hỏi.
"Ừ"
"Vì sao lại vậy? Một gia đình như vậy không thể có thủ đoạn dơ bẩn như vậy" Dù sao đó cũng là một trong những gia đình quý tộc gia giáo, làm một việc như vậy...!
"Không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài, em nghĩ bọn họ trong sạch mà leo lên vị trí như ngày hôm nay sao?"
"Cũng có lý, nhưng mà em đâu đắc tội gì chứ?" Gặp mặt số lần đếm trên đầu ngón tay, chưa từng làm gì...khoan đã, cô bị bắt cóc ngay khi sắp kết hôn, người có khả năng làm chuyện này chỉ có họ, họ làm vậy...vì Hồ Nhã Tịnh?
"Anh sẽ cho điều tra cặn kẽ hơn" Đáy mắt Tôn Mặc Thiên loé lên tia chết chóc.
Nếu thật sự là mấy người thì sẽ không có chuyện nể tình hai nhà mà tha thứ, tốt nhất nên cầu mong không phải đi.
- ------------------------
"Mẹ...làm sao đây, Thiên...nhỡ anh ấy biết do chúng ta thì sao?" Hồ Nhã Tịnh lo lắng hỏi mẹ mình.
"Con yên tâm, hai tên kia tuyệt đối trung thành, sẽ không có chuyện khai ra chúng ta, nếu Tôn Mặc Thiên tra ra gì đó thì tìm người thế tội" Mẹ Hồ âm hiểm nói.
Lần này thất bại, bà nhất định sẽ không để có lần tiếp theo thất bại nữa.
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Trước tiên phải thăm khám tình hình đã, lần này thất bại như vậy chắc chắn bên cạnh Hàn Bách có không ít vệ sĩ" Hừ, lần này coi như con nhóc đó mạng lớn, nhanh chút nữa là có thể loại bỏ được rồi.
"Đi, đi thăm bệnh nhân nào" mẹ Hồ đứng lên nói.
- -------------
"Tôn tổng, hai tên kia đã tự sát rồi" Tần Minh gọi điện báo cáo ngay sau khi hai tên kia cắn lưỡi tự sát.
"Ừ, cậu đi làm việc này..." Tự sát không nằm ngoài dự liệu của Tôn Mặc Thiên, anh tự có cách để hung thủ lộ mặt.
"Vâng Tôn tổng"
"Hàn Bách cháu không sao chứ? Ôi trời ai lại thất đức như vậy" Mẹ Hồ nhìn Hàn Bách cảm thán.
Lại khẽ liếc hai người vệ sĩ to cao cạnh cửa nhìn họ chằm chằm.
"Cảm ơn Hồ phu nhân quan tâm, cháu không sao" Hàn Bách nở một nụ cười lấy lệ nói.
"Thằng bé Mặc Thiên này cũng thật là, sắp xếp vệ sĩ theo dõi chằm chằm như vậy thật mất tự nhiên mà" Phải đuổi bớt mấy tên này đi mới được, Tôn Mặc Thiên không có ở đây chẳng phải là cơ hội ngàn năm sao
"Anh ấy chỉ là quan tâm cháu thôi, để tránh kẻ đầu sỏ lại tìm tới" Hàn Bách mỉm cười nói.
"Vậy đã biết là do ai làm chưa?" Hồ Nhã Tịnh lên tiếng hỏi.
"Tạm thời chưa, nhưng rất nhanh sẽ biết thôi, mọi người cũng biết năng lực của chồng cháu rồi đó" Hàn Bách cố ý nhấn mạnh chữ chồng khiến hai mẹ con Hồ Nhã Tịnh mất tự nhiên mấy phần.
Hồ Nhã Tịnh đi ra ngoài một chút lúc đi qua hành lang bỗng nhiên bị chặn lại, những chuyện sảy ra sau đó khiến cô ta hối hận....
Danh Sách Chương: