Đồng thời trên đỉnh đầu đệ tử áo đen có một con diều hâu màu đen xuất hiện, quanh người diều hâu có ba đạo hào quang tỏa sáng, vũ hồn chi lực như đại dương mênh mông cuồn cuộn quét qua tất cả.
Đối mặt với công kích mãnh liệt của Diệp Huyền như thế, người này không dám có chút khinh thị nào, trong khoảnh khắc hắn thi triển tất cả át chủ bài của mình ra ngoài, chỉ cầu có thể thoát được một mạng.
Cảnh tượng làm hắn kinh hãi phát sinh.
Hắn thi triển hồn lực trùng kích tiến vào trong cơ thể của Diệp Huyền nhưng không phát hiện có chút tác dụng nào, vũ hồn đạt tới tam tinh của hắn cũng không mang tới chút ảnh hưởng lên người của Diệp Huyền.
Tiếng đâm rách da thịt sinh ra, Long Văn kiếm trực tiếp đâm vào trong cơ thể đệ tử áo đen, xuyên thủng trái tim của hắn.
- Ah, ta không cam lòng ah.
Đệ tử áo đen kêu thảm một tiếng, đôi mắt đỏ bừng, hắn phản công trước khi chết, hắn đấm một quyền vào ngực Diệp Huyền nhưng một kích trước khi chết của hắn không thể phá vỡ huyền khí hộ thể của Diêp Huyền.
Tự tìm đường chết.
Diệp Huyền cười lạnh và thu kiếm vào trong bao.
Thôn phệ vũ hồn xuất hiện trên đỉnh đầu, nó lập tức thôn phệ vũ hồn diều hâu tam tinh của đối phương.
Thu hồi trữ vật giới chỉ của hai người, Diệp Huyền quay người rời đi.
Thực lực của hai người này cũng chỉ sánh ngang Vũ Sư nhị trọng mà thôi, còn không bằng cả mình cũng muốn ăn cướp chính mình? Quả thực buồn cười.
Hắn bước đi không đến trăm mét, đột nhiên Diệp Huyền dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn sang một cây đại thụ cách đó không xa.
- Các hạ xem lâu như vậy, có lẽ cũng nên xuất hiện ah?
- Ha ha ha, không hổ là quán quân phù quang đại hội, cảm giác thật sự nhạy cảm ah.
Lúc này có tiếng cười to vang lên, bỗng nhiên trên một cây đại thụ gần đó xuất hiện một thân ảnh, hắn nhảy xuống đất và đi tới trước mặt Diệp Huyền..
Người này chừng bốn mươi tuổi, thân mặc một bộ trường bào xanh đen, mặt trắng không râu mang cho người ta một loại cảm giác khôn khéo.
Trong tay hắn cầm một khối kim phiến, lúc này cười nói:
- Tại hạ Địa Thạch quốc Ngô Húc, ngươi vừa rồi giết chết hai người chính là đệ tử Đông Thăng quốc, nếu chuyện này truyền đi, chỉ sợ sẽ gây ra xung đột của Lưu Vân quốc và Đông Thăng quốc ah!
Diệp Huyền nghe xong liền mỉm cười:
- Ta đa tạ tiền bối nhắc nhở, nếu như không có tiền bối nhắc nhở thì ta không biết hai tên đoạt phỉ vừa rồi lại là đệ tử Đông Thăng quốc, Đông Thăng quốc tự xưng là một trong năm đại vương quốc, không nghĩ tới lại bồi dưỡng đệ tử kém như vậy, chỉ là một đám trộm gà bắt chó, đến lúc đó ra khỏi phù quang bí cảnh còn cần tiền bối làm chứng cho ta, đệ tử Đông Thăng quốc đúng là kẻ tội ác tày trời.
Ngô Húc khẽ giật mình, hiển nhiên không ngờ rằng Diệp Huyền lại có thể biết nói chuyện như thế.
Hắn lúc này cũng phải liếc nhìn Diệp Huyền thật sâu.
Tuy Địa Thạch quốc không phải một trong năm đại cường quốc nhưng cũng là thế lực trung bình của liên minh mười ba nước, Diệp Huyền biểu hiện trên phù quang đại hội làm cho hắn có ấn tượng sâu sắc.
Nhưng nhìn thấy Diệp Huyền ngưng luyện ra Lam Tinh thảo vũ hồn cũng làm hắn ngấp nghé.
Vừa rồi Diệp Huyền trao đổi với đệ tử Đông Thăng quốc thì hắn ở gần, chờ hắn chạy đến đã nhìn thấy Diệp Huyền đánh chết hai tên đệ tử Đông Thăng quốc.
Cho dù trong nội tâm hắn sợ hãi thán phục nhưng vì Lam Tinh thảo vũ hồn hấp dẫn cho nên hắn đã có quyết định mai phục trên đại thụ cách đó không xa, hắn không ngờ lại bị Diệp Huyền cảm giác được, lúc này hắn càng chấn động.
Mà hôm nay Diệp Huyền biểu lộ thần thái không sợ hãi càng làm cho nội tâm của hắn do dự.
Tuy Địa Thạch quốc không kém nhưng so với Lưu Vân quốc trong năm đại cường quốc mà nói vẫn có một ít chênh lệchk, một khi hắn đánh chết Diệp Huyền không thành, tin tức truyền ra ngoài, Địa Thạch quốc chắc chắn sẽ thừa nhận áp lực thật lớn của Lưu Vân quốc.
Nhưng hôm nay Diệp Huyền đang ở ngay trước mặt, bảo hắn cứ như vậy buông tha cho Lam Tinh thảo vũ hồn, trong lòng của hắn không muốn.
Thân là một gã luyện hồn sư, hắn biết rõ tác dụng của Lam Tinh thảo vũ hồn, một khi Diệp Huyền luyện chế Lam Tinh thảo vũ hồn trên phù quang đại hội truyền bá trong Địa Thạch quốc.
Không qua vài chục năm, Địa Thạch quốc nhất định có thể trở thành tồn tại không kém gì năm đại cường quốc.
Đối với Ngô Húc mà nói đây là hấp dẫn không thể kháng cự.
Trong lúc nhất thời, nội tâm Ngô Húc giãy dụa kịch liệt.
- Nếu các hạ không có chuyện gì nữa, ta sẽ rời đi trước.
Thấy Ngô Húc không nói lời nào, Diệp Huyền quay người muốn rời đi.
- Chậm đã!
Ngô Húc lập tức mở miệng.
- Không biết các hạ còn có chuyện gì?
Trong nội tâm Diệp Huyền cười lạnh, trên mặt mang theo thần sắc bất động.
- Ha ha.
Ngô Húc tươi cười cởi mở, ánh mắt nhíu lại nói:
- Kỳ thật cũng không có việc gì, chỉ muốn làm giao dịch với các hạ.
- Giao dịch gì?
- Đương nhiên có quan hệ với giao dịch Lam Tinh thảo vũ hồn.
Ngô Húc cười nói:
- Các hạ bày ra Lam Tinh thảo vũ hồn tại phù quang đại hội, lúc này mở rộng tầm mắt, đồng thời cũng cảm giác bội phục sâu sắc, không thể không nói, Lam Tinh thảo vũ hồn chính là cách tân lớn nhất của liên minh mười ba nước.
Nói đến đây trên mặt Ngô Húc còn mang theo nụ cười chân thành:
- Bởi vậy có thể thay đổi cục diện Địa Thạch quốc, ta muốn làm một số giao dịch với các hạ.
- Chỉ cần các hạ giao cách cô đọng Lam Tinh thảo vũ hồn cho ta, Ngô Húc ta cam đoan, tương lai Địa Thạch quốc chúng ta thông qua Lam Tinh thảo vũ hồn thu lợi một thành sẽ giao ra làm lợi nhuận cho các hạ, không biết các hạ cảm thấy như thế nào?
- Phải biết rằng một thành lợi nhuận chính là lợi nhuận thuần của Lam Tinh thảo vũ hồn, đây không phải số nhỏ, ta dám cam đoan không qua mấy năm, các hạ có thể trở thành người phú khả địch quốc trong liên minh mười ba nước.
- Hơn nữa các hạ thân là đệ tử Lưu Vân quốc, tin tưởng nếu như giao cho hồn sư tháp Lưu Vân quốc cũng không có nhiều như thế.
Ngô Húc tươi cười đầy mặt, hắn nói chuyện nhìn hư thập phần khách khí nhưng trong lời nói mang theo chân thật đáng tin, Diệp Huyền tin hay không là chuyện khác.
- Nếu như ta không nói gì?
Diệp Huyền híp mắt nói.
Ngữ khí của Ngô Húc làm hắn thập phần không thích.
So với hai tên đệ tử Đông Thăng quốc cường đoạt, thái độ Ngô Húc đỡ hơn một ít nhưng không khá hơn chút nào.
Một thành lợi nhuận căn bản là đuổi ăn mày, huống chi đối phương nói một thành lợi nhuận nhưng thật sự là một thành lợi nhuận hay sao? Cách điều chế nằm trong tay của người ta, còn không phải muốn cho ngươi bao nhiêu thì cho bao nhiêu.
Chương492: Ngô Húc khiếp sợ
Huống chi cách làm của Ngô Húc chẳng khác gì tay không bắt sói, chẳng có gì bảo đảm.
- Không?
Ngô Húc mỉm cười, hắn cũng không nói thêm cái gì, ánh mắt của hắn lúc này lăng lệ ác liệt, trong người hắn phóng thích sát cơ đáng sợ bao phủ quanh người Diệp Huyền, thản nhiên nói:
- Ta tin tưởng ta biểu hiện đủ thành ý, các hạ không nói ra nữa chữ nào. Hơn nữa nơi này là phù quang bí cảnh bao la khôn cùng, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, với thiên phú các hạ mà xảy ra ngoài ý muốn, tin tưởng người nhà ngươi sẽ tiếc nuối không thôi.
Ngô Húc đưa ra yêu cầu không được liền uy hiếp trần trụi.
Diệp Huyền làm như không nghe theo ý của đối phương, không khỏi cười nói:
- Vậy thì đa tạ tiền bối quan tâm, Diệp Huyền cáo từ.
Vừa mới dứt lời, Diệp Huyền xoay người rời đi.
Sắc mặt Ngô Húc lúc này trầm xuống, hắn không nghĩ tới mình cho đối phương đủ mặt mũi, Diệp Huyền còn không lĩnh tình.
Hắn xem ra Diệp Huyền có là thiên tài cỡ nào cũng là một tên đệ tử của Lưu Vân quốc, mà hắn là hội trưởng hồn sư tháp Địa Thạch quốc.
Cho dù từ tên tuổi hay thân phận, Diệp Huyền còn kém hắn quá xa.
Nếu như Diệp Huyền ngoan ngoãn giao phương pháp cô đọng Lam Tinh thảo vũ hồn, song phương đều vui vẻ, hết lần này tới lần khác Diệp Huyền không biết phân biệt nên chọc giận Ngô Húc.
- Đã như thế vậy thì đừng trách Ngô Húc ta không khách khí.
Trong mắt hắn bắn ra một tia lệ quang, Diệp Huyền quay người lại, đột nhiên Ngô đánh một chưởng vào vai Diệp Huyền, lực lượng Thiên Vũ Sư cường đại đánh thẳng lên người của Diệp Huyền.
Trong nội tâm Diệp Huyền đã sớm đề phòng Ngô Húc, vào lúc hắn ra tay thì Diệp Huyền cũng có phản ứng, trong nội tâm hắn cười lạnh, Ngô Húc này đúng là dối trá, nói nhảm thì nói nhảm đi, còn không phải là vì Lam Tinh thảo vũ hồn hay sao.
Trong nội tâm khẽ động, trường kiếm trong tay Diệp Huyền ngăn cản trơớc người hắn, hắn ngăn Ngô Húc công kích, lực lượng cường đại dọc theo Long Văn kiếm tiến vào thân thể Diệp Huyền, hắn không tự chủ lùi về phía sau một bước.
Lực lượng cường đại, nội tâm Diệp Huyền âm thầm giật mình, Ngô Húc nhìn như cả người lẫn vật vô hại, không nghĩ tới thực lực cũng không phải yếu, một kích vừa rồi cũng đạt tới cấp bậc Thiên Vũ Sư tam phẩm.
So sánh với Diệp Huyền giật mình, trong nội tâm Ngô Húc vô cùng khiếp sợ. Hắn lúc trước nhìn thấy Diệp Huyền đánh chết đệ tử Đông Thăng quốc tối đa cũng chỉ sánh ngang Vũ Sư tam trọng, đối với Thiên Vũ Sư tam trọng như hắn mà nói căn bản là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa Diệp Huyền thật sự còn quá trẻ tuổi, còn chưa tới hai mươi, trong nội tâm Ngô Húc cũng có ý khinh thị, hắn không thể ngờ một kích vừa rồi của hắn chỉ làm đối phương lui một bước.
Hảo tiểu tử, có thể trở thành quán quân phù quang đại hội đúng là có tài. Trong nội tâm Ngô Húc âm thầm sợ hãi thán phục, hắn nhanh chóng thu liễm tâm thần, song chưởng của hắn lập tức hóa thành vô số chưởng ảnh bao phủ Diệp Huyền vào bên trong.
Hắn không tin dưới công kích tiếp theo của hắn, Diệp Huyền còn có thể ngăn cản hắn tiến công.
Đối mặt chưởng ảnh đầy trời, ánh mắt Diệp Huyền sắc bén, Cửu Huyền vận dụng Ngạo Thế Quyết điều động huyền khí trong người, Long Văn kiếm kêu vang, ngàn vạn kiếm ảnh tầng tầng lớp lớp giống như tấm lưới bao phủ thân ảnh Diệp Huyền vào trong.
Lúc này tiếng nổ vang sinh ra, Diệp Huyền bổ ra ngàn vạn kiếm ảnh biến mất, mà Ngô Húc đánh ra chưởng ảnh cũng hóa thành hư vô.
Diệp Huyền âm thầm thở dài, dù sao Thiên Vũ Sư tứ giai cũng là Thiên Vũ Sư tứ giai, huyền khí trong cơ thể đã ngưng tụ thành huyền lực, nó đã cao cấp hơn xa huyền khí, nếu như không phải hắn tu luyện là Cửu Huyền Ngạo Thế Quyêt nghịch thiên, đổi lại Địa Vũ Sư tam giai nào đó đã sớm chết dưới công kích của Ngô Húc.
Trong nội tâm thở dài than thở, trên mặt Diệp Huyền không có bất cứ sợ hãi nào, với kinh nghiệm kiếp trước của hắn, chỉ là một Thiên Vũ Sư tam trọng không có khả năng giết hắn.
Nghĩ vậy động tác trên tay Diệp Huyền không ngừng lại, đầu óc không linh, một đạo kiếm ý tỏa ra trên người hắn, Long Văn kiếm kêu vang một tiếng, ánh sáng bao phủ không gian và hóa thành một tiếng gào thét chém thẳng vào Ngô Húc.
Trong nội tâm Ngô Húc kinh hãi, sắc mặt hắn vô cùng khó coi, Diệp Huyền cường đại vượt xa dự kiến của hắn, làm hắn khó mà tin được.
Thời điểm này hắn muốn nói gì đó nhưng đã muộn rồi, chỉ thấy trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một khối cối xay màu đen thật lớn, nó tỏa ra hồn lực chấn động nồng đậm, cối xay màu đen biến lớn thành cái bàn nện thẳng vào Long Văn kiếm của Diệp Huyền đang đánh tới.
Oanh!
Tiếng kim thiết va chạm thanh thúy vang lên, Long Văn kiếm của Diệp Huyền phát ra một tiếng long ngâm nhưng không hề hấn gì.
Diệp Huyền lập tức hiểu rõ, cối xay có thể nện vào Long Văn kiếm huyền binh tứ phẩm của mình thành như vậy, cối xay màu đen trong tay Ngô Húc tuyệt đối là một kiện huyền bảo.
Có thể tơở thành hội trưởng hồn sư tháp một quốc gia quả nhiên không phải kẻ tầm thường, đám người này thân ở địa vị cao, có thể tùy ý dùng tài nguyên một quốc gia, nếu không có bảo bối gì, Diệp Huyền ngược lại cảm thấy có chút không chân thực.
Diệp Huyền cũng không có ý định một kiếm có thể kích thương hoặc là đánh lui Ngô Húc, thân hình hắn lui lại thật nhanh
Ngô Húc thấy mình chiếm thượng phong cho nên không cho phép Diệp Huyền chạy trốn, hắn khống chế cối xay màu đen không ngừng tấn công Diệp Huyền, thân thể cũng đuổi theo đối phương
Hắn còn chưa tiến lên hai bước, đột nhiên có âm thanh sưu sưu sưu xé gió từ dưới chân hắn bay lên, lông tơ toàn thân hắn dựng đứng, cảm giác uy hiếp bao phủ tâm thần, dường như hắn bị tử thần nhìn chằm chằm vào.
Hắn đã giật mình và vội vàng lui về phía sau, chỉ thấy ba đạo hào quang chói mắt từ dưới chân bắn lên, trong đó một đạo thất bại, hai đạo khác bắn thẳng vào huyền lực hộ thể của hắn, huyền lực hộ thể của hắn lập tức tựa tan vỡ như băng tuyết gặp nắng xuân, trên người hắn xuất hiện hai lỗ máu, máu tươi bắn ra tung tóe.
Ngô Húc lúc này mới phát hiện ba đạo ám khí bắn trúng người mình chính là ba thanh phi đao.
Điều đó không có khả năng, nội tâm hắn âm thầm gào to, hắn chính là Thiên Vũ Sư tam trọng, huyền lực trên người hắn cực kỳ cường đại, cho dù một tên Thiên Vũ Sư nhất trọng dùng toàn lực công kích cũng không dễ dàng phá vỡ huyền lực hộ thể của hắn.
Diệp Huyền chẳng qua là thiếu niên hơn mười lăm tuổi một chút, cho dù có thiên phú luyện hồn học kinh người một chút nhưng làm sao có thể tùy ý điều khiển ba thanh phi đao tấn công và xuyên phá huyền lực của hắn chứ?
Chương493: Chém giết Thiên Vũ Sư (1)
Luyện hồn sư điều khiển hồn binh, huyền bảo, mấu chốt nhất là tu vi hồn lực, Diệp Huyền là thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi, đạt tới nhị phẩm đã thập phần nghịch thiên, đạt tới tam phẩm là tư thái kinh người, nhưng cho dù luyện hồn sư tam phẩm cũng không thể thông qua huyền binh phá vỡ huyền lực hộ thể của hắn.
Sự thật trước mắt, hắn không thể không tin.
Trong lúc khiếp sợ, Diệp Huyền điều khiển Diệt Huyền Phi Đao xẹt qua một đường vòng cung vô cùng ưu mỹ lại bắn thẳng vào hắn lần nữa, Ngô Húc không kịp nghĩ nhiều như vậy, vô ý thức thúc dục cối xay màu đen phòng ngự ngăn cản Diệt Huyền Phi Đao của Diệp Huyền công kích.
Rầm rầm rầm!
Trong hư không, ba thanh phi đao không ngừng nện vào cối xay, từng tia hỏa tinh bắn ra các hương, đánh Ngô Húc kinh hồn táng đảm.
Hắn vốn tưởng rằng đối phó thiên tài nhỏ tuổi như Diệp Huyền không khó khăn gì, chỉ cần nghiêm túc một chút là đủ, hắn không nghĩ tới trải qua giao phong nãy giờ nhưng hắn không chiếm được một chút tiện nghi nào.
Cối xay màu đen thân là huyền bảo nhưng chỉ thế lực ngang nhau với phi đao.
Hồn lực của tiểu tử này mạnh bao nhiêu?
Trên mặt Ngô Húc mang theo thần thái không dám tin tưởng, lúc này trong người hắn có huyền lực chấn động sinh ra, ngay sau đó toàn thân của hắn xuất hiện một hỏa báo lơ lửng trên đỉnh đầu, ba đạo hào quang lưu chuyển qua lại, trong đó có một đạo đại biểu cho màu bạc cực kỳ sáng ngời.
Hỏa báo vũ hồn vừa xuất hiện đã lập tức gào thét hai tiếng, ngay sau đó nó nhào đầu tấn công Diệp Huyền, uy thế uy phong lẫm lẫm.
Diệp Huyền vội vàng thúc dục đại địa vũ hồn nhị tinh của mình, hắn nghe tiếng nổ mạnh vang lên, lợi trảo của hỏa báo lập tức nện vào hào quang màu vàng bao phủ thân thể hắn, nện đại địa vũ hồn run rẩy vài lần.
Dù sao đại địa vũ hồn của hắn chỉ là vũ hồn nhị tinh mà thôi, còn kém xa Ngô hỏa báo vũ hồn tam tinh của Ngô Húc.
Nhìn thấy hỏa báo vũ hồn công kích hữu hiệu, trong nội tâm Ngô Húc mừng như điên, rầm rầm rầm, hỏa báo vũ hồn to lớn không ngừng đánh xuống, lợi trảo hỏa diễm màu đỏ nện vào hào quang màu vàng trên người Diệp Huyền lung lay sắp đổ, đại địa vũ hồn sắp không kiên trì nổi.
Diệp Huyền biết rõ tiếp tục như vậy không được, lập tức thúc dục thôn phệ vũ hồn trong thân thể, thôn phệ vũ hồn màu đen lập tức hóa thành một vòng xoáy màu đen, sinh ra một hấp lực cực lớn và hấp thu lực lượng hỏa báo vũ hồn của Ngô Húc.
- Ngươi lại có song vũ hồn?
Rốt cuộc Ngô Húc cũng phải động dung, trong nội tâm sinh ra sóng to gió lớn, Diệp Huyền rõ ràng có hai vũ hồn, là kẻ có được song vũ hồn.
Tại đại lục Thiên Huyền, kẻ có được song vũ hồn là cực kì thưa thớt, chỉ cần trong hai vũ hồn không có phế vũ hồn hoặc là vũ hồn rác rưới, xác suất trở thành cao thủ đều thập phần to lớn, kẻ có được song vũ hồn không chỉ là thiên tài của liên minh mười ba nước, còn là thiên tài của cả đại lục Thiên Huyền.
Càng làm cho Ngô Húc kinh hãi là, Diệp Huyền có vũ hồn màu vàng đất đã lợi hại, không nghĩ tới vũ hồn màu đen thứ hai càng kinh khủng, hỏa báo vũ hồn của mình bị vũ hồn màu đen áp chế, vũ hồn chi lực không ngừng biến mất, càng ngày càng suy yếu.
Ngô Húc lập tức bất chấp phát động tấn công vào Diệp Huyền, tâm niệm vừa động muốn thu hồi hỏa báo vũ hồn, đáng tiếc hắn thu hồi quá muộn, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, thôn phệ vũ hồn trên đỉnh đầu Diệp bành trướng và hóa thành lỗ đen hoàn toàn, nó một ngụm cắn nuốt hỏa báo vũ hồn của Ngô Húc vào trong.
Ngô Húc cảm thấy đầu óc của mình đau đớn không nhỏ, hắn đã mất đi liên hệ với vũ hồn, hắn lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán, trong nội tâm sinh ra thoái ý.
Diệp Huyền bắt được biến hóa trong nội tâm Ngô Húc, tâm thần khẽ động, trong trữ vật giới chỉ có một chấm đen nhỏ bay ra ngoài và rơi vào trong huyền lực hộ thể của Ngô Húc.
Chấm đen nhỏ vừa chạm vào huyền lực hộ thể, Ngô Húc lập tức cảm giác được huyền lực hộ thể của mình thiếu một khối, lập tức chấn động, đã xảy ra chuyện gì?
Hắn vội vàng muốn thúc dục huyền lực đi ngăn cản chấm nhỏ màu đen xâm lấn nhưng căn bản vô dụng, chấm nhỏ màu đen chạm vào huyền lực hộ thể của đối phương liền nhanh chóng đi vào bên ngoài thân thể của hắn, cảm giác đau đớn kịch liệt sinh ra, chấm nhỏ màu đen tiến vào thân thể hắn.
Ngô Húc lúc này vô cùng hoảng sợ, sứ mạng muốn bài xuất chấm nhỏ màu đen nhưng chấm nhỏ màu đen càng chui vào càng sâu, nó nhanh chóng bay vào trong đan điền của hắn, cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế xuất hiện trong nội tâm hắn.
Chấm nhỏ màu đen không ngừng cắn nuốt huyền hải trong người Ngô Húc, mỗi một lần cắn xé như thế làm hắn đau đớn không thuộc về nhân gian, huyền lực trong cơ thể không thể vận chuyển như thường.
Tiểu tử này đã dùng thủ đoạn gì lên người của mình?
Vào lúc này Ngô Húc đã sớm không còn tâm tư biến hóa, hắn kinh hồn táng đảm và vội vàng nói:
- Dừng tay, mau dừng tay, có chuyện gì từ từ nói...
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng, hắn làm gì quan tâm tới Ngô Húc cầu xin tha thứ, âm thầm mệnh lệnh phệ tâm trùng tăng lớn lực trùng kích.
Chấm nhỏ màu đen chính là phệ tâm trùng bị Diệp Huyền lấy được trong cơ thể của Triệu Kính, sau khi bị Diệp Huyền luyện hóa, lại thôn phệ đại lượng thực thi trùng nên đã tiến hóa, nó trở thành đòn sát thủ của Diệp Huyền.
Răng rắc răng rắc.
Phệ tâm trùng không ngừng cắn xé huyền hải của Ngô Húc, Ngô Húc đau đớn khó chịu, hắn lập tức phun máu tươi màu đen, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, hồn lực khống chế cối xay màu đen cũng bất ổn.
Diệp Huyền đã sớm chờ thời khắc này, ba thanh Diệt Huyền Phi Đao như tia chớp điên cuồng đâm vào trong huyền lực hộ thể của Ngô Húc.
- Không muốn...
Ngô Húc mở to hai mắt, hắn muốn lên tiếng cầu xin tha thứ liền bị Diệt Huyền Phi Đao đâm xuyên qua đầu lâu, đầu lâu hắn nổ tung như dưa hấu máu tươi xen lẫn óc trắng bắn tung tóe các nơi.
Trước khi chết hắn vẫn mở to mắt, bộ dạng khó tin và hối hận không gì sánh kịp.
Cối xay màu đen trên hư không mất đi khống chế và rơi xuống, một lần nữa biến lớn như lòng bàn tay.
Trên mặt Diệp Huyền lúc này xuất hiện nụ cười lạnh, đối phương muốn động thủ thì động thủ, muốn ngừng thì ngừng, nào có chuyện tốt như thế?
Luận thực lực, Ngô Húc còn kém xa Lữ Hạo của Thiên Húc hành tỉnh, chênh lệch không chỉ một hai lần, tuy hai người đều là Thiên Vũ Sư tam trọng đỉnh phong nhưng Lữ Hạo là đệ tử Huyền Cơ Tông, luyện hồn sư tứ phẩm, ngay cả Lữ Hạo cũng không phải đối thủ của mình, Ngô Húc còn muốn cướp đoạt Lam Tinh thảo vũ hồn, quả thực là tự tìm đường chết.&
Chương494: Chém giết Thiên Vũ Sư (2)
Huống chi thực lực Diệp Huyền hiện tại còn mạnh hơn lúc đánh thắng Lữ Hạo không ít, thậm chí đánh chết Ngô Húc cũng không cần dùng tới Trấn Huyền Thạch.
- Trở lại.
Diệp Huyền quát một tiếng, phệ tâm trùng to tròn bay ra khỏi thân thể Ngô Húc, một lần nữa trở lại trong trữ vật giới chỉ của Diệp Huyền.
Diệp Huyền cất kỹ đồ vật trên người Ngô Húc và nhanh chóng rời đi.
Sau khi đi vào khu vực an toàn, lúc này Diệp Huyền mới lấy trữ vật giới chỉ của Ngô Húc ra và xem xét đồ vật bên trong.
Thân là hội trưởng hồn sư tháp Địa Thạch quốc, trong trữ vật giới chỉ của Ngô Húc có không ít bảo vật, số lượng bảo vật tứ giai ngũ giai cũng không ít, thậm chí còn có linh dược lục giai, làm cho Diệp Huyền mừng rỡ không thôi.
Trừ những thứ này ra, Diệp Huyền còn tìm đến mấy tấm huyền phù.
Huyền phù, là cường giả lợi dụng huyền lực và trận văn đặc thù cấu tạo thành, thậm chí gia nhập hồn lực ngưng tụ thành bảo vật, một khi thi triển có thể phóng thích năng lực cực kỳ to lớn, được xưng tụng là uy lực vô cùng.
Huyền phù cũng chia đẳng cấp, nó giống như bảo vật, phân nhất giai đến cửu giai, cấp bậc càng cao thì uy lực lại càng lớn.
Huyền phù trên người Ngô Húc phần lớn là nhị giai tam giai, huyền phù tam giai tứ giai không có tác dụng lớn với Diệp Huyền.
Càng xem về sau thì Diệp Huyền càng ngạc nhiên.
- Ồ, tấm này chính là phá không huyền phù, có thể giúp võ giả trong nháy mắt xuyên qua hư không vài trăm mét, đây là công cụ chạy trốn tuyệt diệu.
- Tấm này là hỏa diễm huyền phù, nếu như không có nhìn lầm thì nó là huyền phù ngũ giai chuyên công kích, cho dù Võ Tông ngũ giai bị đánh trúng cũng phải trọng thương.
Diệp Huyền âm thầm lấy làm kỳ, không rõ vì cái gì Ngô Húc vừa rồi không mang ra sử dụng, nếu như hắn phóng xuất phá không huyền phù, Diệp Huyền cũng không thể lưu hắn lại.
Nhìn kỹ, rốt cuộc Diệp Huyền phát hiện mánh khóe, thì ra hai tấm huyền phù này không giống với các huyền phù khác, phía trên có hai đạo cấm chế cổ xưa mờ ảo.
Cấm chế trên hai tấm huyền phù này thập phần cổ xưa, tuy nhìn từ bề ngoài chúng rất đơn giản nhưng kết cấu lại thập phần quỷ dị, cho dù Diệp Huyền liếc mắt nhìn cũng có một loại cảm giác mông lung như rơi vào sương mù.
- Thật quỷ dị cấm chế.
Diệp Huyền lúc này ăn kinh ngạc, với tu vi tạo nghệ của hắn đều cảm thấy quỷ dị, cấm chế này tuyệt đối không phải người bình thường có thể thiết trí.
Cau mày, cẩn thận quan sát hồi lâu Diệp Huyền mới rốt cuộc tìm được một tia mạch suy nghĩ, từ đó hắn cởi bỏ cấm chế trên hai tấm huyền phù.
Một tia chấn động nhàn nhạt sinh ra, trên hai tấm huyền phù tỏa ra khí tức cổ xưa và thâm thúy giống như trải qua vô số năm tháng.
Diệp Huyền lúc này phải cười to.
Khó trách Ngô Húc vừa rồi không có kích phát huyền phù, không phải hắn không kịp hoặc là không thể ngờ được, mà là không có biện pháp thi triển.
Dùng tu vi của Ngô Húc không có biện pháp cởi bỏ cấm chế trên hai tấm huyền phù, cũng không có biện pháp kích hoạt, cuối cùng lại tiện nghi cho Diệp Huyền
- Ngô Húc đã tìm được hai tấm huyền phù này tại nơi nào?
Diệp Huyền cảm thấy hiếu kỳ.
Diệp Huyền nhanh chóng tập trung vào cối xay màu đen của Ngô Húc lưu lại.
Cối xay lớn như lòng bàn tay, toàn thân cối xay có thiết trí vô số cấm chế, có một tia hồn lực hùng hậu sinh ra, từ bên trong mịt mờ sinh ra đại khí phong cách cổ xưa.
Diệp Huyền xem xét liền giật mình.
Trước kia giao chiến với Ngô Húc, hắn cảm giác cối xay màu đen này chính là một kiện huyền bảo.
Cho nên Diệp Huyền vẫn cho rằng huyền bảo của Ngô Húc chính là huyền bảo nhập môn bình thường mà thôi.
Nhưng hôm nay xem xét cối xay này không phải huyền bảo tầm thường.
Chất liệu chủ thể của nó hẳn là dùng tinh thần thiết tạo thành, bên trong ít nhất gia nhập nhiều loại tài liệu cao cấp, hơn nữa dung nhập huyền hồn của huyền thú cao cấp mới có được hồn lực hùng hậu truyền ra như thế.
Luận cấp bậc, huyền bảo này có lẽ đạt tới ngũ phẩm.
Huyền bảo ngũ phẩm trong mắt của Diệp Huyền cũng không coi vào đâu, đặt trong liên minh mười ba nước, thậm chí tại nơi vắng vẻ trên đại lục Thiên Huyền lại là chí bảo ngàn năm khó gặp.
Lúc trước Ngô Húc thi triển uy lực cũng chỉ là cấp bậc sơ cấp mà thôi.
Nếu như Ngô Húc có thể hoàn toàn nắm giữ uy lực của huyền bảo cối xay trong tay, Diệp Huyền biết rõ mình có dùng thủ đoạn nào cũng không thể làm gì được người ta, muốn giết đối phương chẳng khác gì người điên nói mớ.
Nghĩ vậy Diệp Huyền cũng phải cười to.
Ngô Húc cũng quá kém may mắn, bảo vật trên người của hắn không tính là ít, hết lần này tới lần khác không thể thi triển ra uy lực cuối cùng của chúng, kết quả hắn bị mình chém giết dễ dàng, chỉ có thể nói vận khí không may tới cực điểm.
Lúc này Diệp Huyền luyện hóa huyền bảo cối xay của Ngô Húc.
So với trấn nguyên thạch, kết cấu của huyền bảo cối xay đơn giản gấp mười lần, chỉ qua hai canh giờ, Diệp Huyền đã luyện hóa gần hết cấm chế có trên huyền bảo cối xay.
Sở dĩ không luyện hóa cấm chế còn lại bởi vì đẳng cấp hồn lực của hắn không đủ.
Hô!
Ý niệm Diệp Huyền khẽ động, cối xay màu đen nhỏ bay lên không trung và biến lớn vô cùng nhanh chóng, sau đó nó nện thẳng vào gốc đại thụ gần đó, lúc này đại thụ lớn mấy người ôm bị nện thành bụi phấn.
Uy lực một kích này so với lúc Ngô Húc thi triển ra khác biệt một trời một vực.
Nếu như lúc trước Ngô Húc có thể thi triển ra uy lực như thế, cho dù là Diệt Huyền Phi Đao muốn ngăn cản cối xay cũng không có đủ thực lực như vậy.
Dù sao Diệt Huyền Phi Đao của mình chỉ dùng biện pháp luyện chế bình thường, cũng không phải huyền bảo, sở dĩ uy lực cường đại là vì phương pháp điều khiển hồn lực đặc thù mà thôi.
- Không tệ, không tồi!
Diệp Huyền thoả mãn gật gật đầu, hắn thu cối xay vào trong trữ vật giới chỉ của mình.
Ngay sau đó hắn cầm lấy một tấm địa đồ.
Hắn nhìn bản đồ vẽ mấy ngọn núi lớn bao quanh một sơn cốc rộng rãi.
- Phù quang bí cảnh bao la khôn cùng, cũng không biết Đông Phương Ngôn Ngữ phát hiện địa hỏa nằm ở khu vực nào.
Hỏa diễm đặc thù có tác dụng lớn với luyện hồn sư, nó là hỏa diễm cực kỳ cường đại, không chỉ gia tăng lực lượng của luyện hồn sư lên thật sâu, nó càng trợ giúp gia tăng thực lực võ giả biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Địa hỏa, nó là tồn tại trung đẳng trong hỏa diễm đặc thù, bởi vậy nội tâm Diệp Huyền vẫn nhớ mãi không quên.
Diện tích phù quang bí cảnh bao la khôn cùng, đừng nói bảo hắn đi tìm địa hỏa, chỉ cần tìm khu vực có địa hỏa cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Chương495: Tam Nhãn Yêu Lang (1)
- Muốn đi tìm nơi này cần phải có vận khí thật tốt mới được.
Diệp Huyền thì thào tự nói, hắn đang chuẩn bị thu hồi địa đồ, đột nhiên bả vai trầm xuống, Tiểu Tử Điêu xuất hiện trên vai của hắn.
Xèo...xèo!
Tiểu Tử Điêu hoa chân múa tay, ánh mắt của nó sáng ngời.
Ký kết chính phụ khế ước, Diệp Huyền tự nhiên có thể hiểu rõ ý của Tiểu Tử Điêu, ánh mắt sáng ngời:
- Ngươi nói rằng ngươi biết khu vực trên địa đồ ở đâu?
Xèo...xèo!
Tiểu Tử Điêu liên tục gật đầu, hình thái của nó lúc này đáng yêu tới cực điểm.
Trên mặt Diệp Huyền hiện ra thần thái hồ nghi.
Tiểu Tử Điêu lai lịch mười phần thần bí, nhưng cho dù nó đi ra từ phù quang bí cảnh nhưng trước đó nó chỉ là tảng đá, làm thế nào biết được địa hình nơi này.
Vừa có ý niệm như thế trong đầu, Diệp Huyền cũng không có nói ra.
Dù sao nơi này là trong phù quang bí cảnh, hắn cũng không có gì đầu mối gì, chẳng bằng nghe Tiểu Tử Điêu, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn gì đó.
Lúc này Tiểu Tử Điêu chỉ điểm cho nên Diệp Huyền nhanh chóng tiến lên phía trước.
Trên đường đi, ánh mắt và hai tay của Diệp Huyền cũng không có dừng lại, hắn vơ vét linh dược bốn phía.
Từng gốc linh dược tam tứ giai liên tục tiến vào trong trữ vật giới chỉ của hắn.
Trừ những thứ này ra, hắn cũng tìm được mười gốc linh dược ngũ giai lin, nếu ở bên ngoài sẽ không có thu hoạch như vậy.
Khó trách tất cả luyện hồn sư của liên minh mười ba nước đều tìm tất cả biện pháp tiến vào nơi này, phải chiếm được danh ngạch đi vào phù quang bí cảnh.
Trừ chuyện đó ra, Diệp Huyền cũng gặp được một ít yêu thú trong phù quang bí cảnh và một ít luyện hồn sư, chỉ có điều hắn tránh đi từ xa, cũng không xuất hiện trước mặt bọn họ.
Hao phí suốt ba ngày, sau khi càn quét không biết bao nhiêu linh dược, Diệp Huyền mới đi tới một khu vực đầm lầy.
Xuất hiện trước mặt Diệp Huyền chính là dãy núi lớn kéo dài liên miên không ngớt.
- Phù quang bí cảnh đúng là vô cùng bao la.
Diệp Huyền âm thầm sợ hãi thán phục, bất cứ bí cảnh gì đều là một ít cường giả thời kỳ viễn cổ tạo thành tiểu thế giới, mà tiểu thế giới càng lớn, đại biểu cường giả lúc trước có đẳng cấp càng mạnh.
Trong truyền thuyết có bí cảnh vô cùng mênh mông, nó lớn không thua gì đại lục Thiên Huyền, những bí cảnh này chỉ có trong truyền thuyết, dù kiếp trước Diệp Huyền thân là bát phẩm Hồn Hoàng cũng chưa từng gặp qua.
Ngược lại có thuyết pháp, kỳ thật Huyền Vực chí cao vô thượng trên đại lục Thiên Huyền chính là một tiểu thế giới, điểm này nội tâm Diệp Huyền cảm thấy rất có thể.
Những chuyện này hiện tại cách hắn quá mức xa xôi, hắn hiện tại cần phải làm chính là khôi phục thực lực của mình trước đã, trở thành cửu thiên Vũ Đế.
Chỉ có trở thành cửu thiên Vũ Đế mới có tư cách thăm dò những bí sự viễn cổ, hơn nữa cần tìm ảo diệu vũ phá hư không, nhìn trộm phải chăng có tồn tại thánh cảnh trong truyền thuyết thời kỳ viễn cổ hay không.
Nếu không cũng không cần phải tìm việc cho mình.
Cầm lấy địa đồ, Diệp Huyền nhìn địa hình trước mặt.
Ngọn núi trước mắt núi non trùng điệp phập phồng, tuy không nhìn thấy mấy ngọn núi như trong địa đồ nhưng cái loại cảm giác này không có sai biệt.
Hẳn là Đông Phương Ngôn Ngữ đại sư vẽ khu vực chính là nơi này? Vài toà ngọn núi nằm trong sơn mạch trơớc mặt?
Diệp Huyền kinh ngạc, mắt nhìn Tiểu Tử Điêu.
Tiểu Tử Điêu hai móng chống nạnh, bộ dạng tin tưởng ta và dương dương đắc ý.
Rồi sau đó nó vung trảo chỉ một hướng.
Diệp Huyền gật gật đầu lướt vào.
Ôi!!!!
Tiếng kêu bén nhọn vang lên, con diều hâu cao bằng người đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đôi mắt bắn ra hào quang lạnh lùng, lợi trảo âm trầm tấn công Diệp Huyền.
Phốc phốc!
Kiếm quang lóe lên, ngay sau đó diều hâu lúc trước còn uy phong lẫm lẫm bị chém thành hai nử, máu tươi nội tạng như rơi như mưa và rải khắp bốn phương tám hướng.
- Yêu thú nơi này dường như nhiều hơn trong đầm lầy không ít, hơn nữa vô cùng hung hãn.
Thu hồi Long Văn kiếm, Diệp Huyền không ngừng lại và tiến lên phía trước.
Vèo!
Hắn vừa tiến vào trong núi rừng lại có một con nham thạch cự lang lao ra.
Đ-A-N-G...G!
Diệp Huyền dùng một kiếm chém lên người cự lang và sinh ra âm thanh như kim thiết, trê người cự lang có vết thương dài vài thước, trong vết thương có nham thạch trào ra ngoài, hoàn toàn không có máu tươi.
Gầm lên giận dữ, nham thạch cự lang nộ khí bừng bừng, nó lao tới à lợi trảo che phủ toàn thân Diệp Huyền.
- Cút!
Diệp Huyền gầm lên một tiếng, Long Văn kiếm tăng vọt và chém nham thạch cự lang bay ra ngoài, đúng vào lúc này có ba tiếng sưu sưu sưu từ trong rừng rậm lao tới, lúc này có con bọ ngựa xuất hiện, chúng huy động lợi đao tỏa ra hàn quang âm trầm, từ các góc độ khác nhau và vô cùng xảo trá tấn công hắn.
Ba đầu bọ ngựa tấn công các góc độ khác nhau, sáu chân trước của chúng như chiến đao bổ thẳng vào đầu, phía sau lưng và dưới bụng của Diệp Huyền, phương hướng tấn công giống như người luyện võ.
Hơn nữa thời cơ chúng tiến công thập phần xảo diệu, chính là lúc Diệp Huyền đánh lui nham thạch cự lang, lực cũ đã lui, lực mới chưa sinh.
Thân thể Diệp Huyền lùi lại thật nhanh, hắn thúc dục Diệt Huyền Phi Đao ngăn cản bọ ngựa, hắn ngăn cản thế công của một con bọ ngựa, lúc này mới nhảy ra khỏi chiến trường.
Bốn con yêu thú từ bốn phương tám bao vây Diệp Huyền chặt chẽ.
Diệp Huyền nhướng mày, bốn con bọ ngựa hành động nhất trí với nhau, lựa chọn sử dụng góc độ thập phần tinh diệu, chúng chiếu ứng lẫn nhau giống như được huấn luyện qua.
Xèo...xèo!
Tiểu Tử Điêu đứng trên vai Diệp Huyền quát lớn.
Bốn con yêu thú hơi sợ hãi nhìn Tiểu Tử Điêu, chúng không có lui về phía sau, ánh mắt lại vô cùng hung hãn.
Diệp Huyền cau mày và nhìn sang Tiểu Tử Điêu, thân hình hắn lướt qua lùm cây cách đó không xa, trường kiếm trong tay chém ra một đạo kiếm quang lăng lệ ác liệt, kiếm khí tung hoành.
Oanh một tiếng, lùm cây nát bấy, một con yêu lang ba mắt xuất hiện, xuất hiện trong tầm mắt Diệp Huyền, con mắt thứ ba của nó tỏa ra hào quang màu xanh khủng bố đến cực điểm, nó bắn ra một đạo u quang sáng ngời về phía Diệp Huyền.
Diệp Huyền cảm thấy mình hơi chóng mắt, ngay sau đó hắn khôi phục như bình thường.
Quả nhiên nơi này còn có huyền thú, khóe miệng Diệp Huyền lúc này cười lạnh, khó trách hắn cảm thấy bốn con yêu thú hành động và phối hợp chặt chẽ như thế, thì ra còn có huyền thú ở phía sau chỉ huy chúng hành động.
Bắt giặc bắt vua trước.
Diệp Huyền lạnh lùng cười cười, Long Văn kiếm trong tay hắn điên cuồng chém thẳng vào Tam Nhãn Yêu Lang, Tam Yêu Yêu Lang nổi giận gầm lên một tiếng, nó khống chế bốn con yêu thú cùng lao tới tấn công Diệp Huyền.&