Mục lục
Huyền Thiên Hồn Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương636: Giải trừ minh tâm chủng (2)

Giải trừ minh tâm chủng, hoàn toàn không cần lo lắng chính mình sẽ bị tìm được, dùng Dịch Dung Thuật thay đổi gương mặt, trực tiếp đi lại trên đường cái đế đô.

Mục tiêu của hắn hiện tại chính là tìm kiếm tài liệu luyện chế linh bảo phi hành, tiếp theo hắn còn phải luyện chế vũ khí, Long Văn kiếm là huyền binh tứ cấp huyền binh đã không đủ dùng.

Tài liệu luyện chế linh bảo phi hành đã có một ít, một là lông vũ Lôi Quang Điện Ưng, mặt khác đoạt được Lam Lôi tinh trong tay Đồ Nhân Tôn Âm Thứu.

Trừ chuyện đó ra, Diệp Huyền còn đạt được tinh thần huyền thiết tại thành Hắc Thạch.

Tinh thần huyền thiết bị Diệp Huyền chuẩn đồ dự bị chế tạo vũ khí, số lượng cũng không nhiều, gia nhập một ít tăng cường độ của linh bảo phi hành không thành vấn đề, nhưng nếu như dùng làm chủ tài liệu luyện chế linh bảo phi hành thì không thể.

Một là tinh thần huyền thiết quá nặng, ảnh hưởng tốc độ của linh bảo phi hành, thứ hai tinh thần huyền thiết cũng không phải tài liệu tốt nhất luyện chế linh bảo phi hành.

Nhưng Diệp Huyền tại đi dạo qua mấy bảo các của đế đô nhưng hắn thất vọng mà về, bởi vì mặc dù nơi này bán tài liệu cao cấp hơn liên minh mười ba nước và Vô Không Lĩnh không ít nhưng không có tài liệu mà hắn cần.

- Diệp thiếu!

Đúng lúc này có tiếng nói kinh hỉ vang lên, Diệp Huyền quay đầu nhìn sang, hắn nhìn thấy La Thành vẻ mặt hưng phấn chạy tới.

Bên cạnh La Thành còn có mấy thanh niên cùng tuổi, trong mấy người đó có một nữ tử mặc váy dài vô cùng xinh đẹp.

Thiếu nữ này tuổi mười sáu, mái tóc đen nhánh cột thành búi, làn da trắng nõn và bóng loáng như mỡ dê, chân mày lá liễu, đôi mắt linh động như biết nói chuyện, nàng cực kỳ đáng yêu.

Bờ môi ướt quát mềm mại mê người, kết hợp cách ăn mặc của nàng liền xinh đẹp như tiên, dường như không nên xuất hiện tại nhân gian.

- Diệp thiếu, ta giới thiệu cho ngươi biết một chút, vị này chính là Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư, là tam tiểu thư Mộ Dung gia, mấy vị này là Lưu gia Lưu Tinh, Chu gia Chu Thành Bình, Hứa gia Hứa Quang...

La Thành giới thiệu từng người:

- La Thành, người này là ai? Vì sao chưa từng thấy trong đế đô bao giờ?

Trong đó thanh niên Lưu Tinh hừ lạnh một tiếng, hai mắt của hắn nhìn Diệp Huyền đầy khinh thường.

Vài thanh niên khác cũng bình thản nhìn sang Diệp Huyền, bộ dạng xa cách.

Có thể nhìn ra được mấy người này không nói cái gì nhưng trong mắt đều xuất hiện thần thái kiêu ngạo, hiển nhiên là đệ tử quần là áo lượt của các gia tộc tại đế đô.

- Vị này chính là Diệp thiếu.

La Thành cũng giới thiệu với mọi người.

- Đế đô có gia tộc họ Diệp sao?

Mấy người cao thấp dò xét Diệp Huyền, khóe miệng cười lạnh mang theo cảm xúc hoài nghi.

- La Thành, tiểu tử ngươi không phải bị người ta lừa gạt chứ?

La Thành căn bản không có để ý tới mấy người này, hắn nói với Diệp Huyền.

- Diệp thiếu, ngươi chuẩn bị đi nơi nào?

Đối với Diệp Huyền, La Thành thập phần kính nể và sùng bái, lúc trước hắn kiệt lực mời Diệp Huyền tới gia tộc của mình, chỉ tiếc Diệp Huyền không có đáp ứng, hôm nay lại nhìn thấy Diệp Huyền, trong nội tâm tự nhiên vô cùng hưng phấn.

Mấy người Lưu Tinh nhìn thấy ánh mắt La Thành, hắn hơi sững sờ, bọn họ cực kỳ hiểu tính cách của La Thành, không phải loại người hợp khẩu vị của hắn căn bản sẽ mặc kệ, thanh niên này là gia tộc nào? Xem thái độ của La Thành dường như cực kỳ cung kính với đối phương.

Bọn họ chưa từng nhìn thấy La Thành như vậy, thường ngày cũng cũng chỉ nhìn thấy Mộ Dung Vân Vũ thiếu gia thì La Thành mới có thần thái sùng bái.

Mộ Dung Vân Tiêu cũng hứng thú nhìn Diệp Huyền, nàng có thể nhìn ra La Thành sùng bái và hưng phấn từ nội tâm.

- Ta chuẩn bị mua một ít tài liệu luyện chế huyền binh, ta đi mấy cửa tiệm nhưng không tìm được tài liệu phù hợp.

Diệp Huyền lắc đầu thất vọng nói.

Mấy tiểu thí hài của các gia tộc tụ tập, Diệp Huyền căn bản mặc kệ, tuy tính cách La Thành phù hợp với khẩu vị của hắn nhưng vẫn còn kém lắm.

- Diệp thiếu chuẩn bị mua tài liệu và huyền binh gì? Không bằng trực tiếp nói cho ta biết, ta nhờ La gia mua sắm giúp ngươi, trong đế đô này, La gia ta vẫn còn có chút môn đạo.

La Thành xung phong nhận việc nói.

- Bỏ đi, ta muốn cái gì, La gia các ngươi khó mà mua được.

Tuy La gia chỉ là tiểu thế gia tại đế đô nhưng trong mắt hắn La gia có thể dễ dàng tìm được các loại tài liệu phù hợp Diệp Huyền.

- Xùy, khẩu khí Diệp thiếu thật là lớn.

Đám người Lưu Tinh nghe xong lập tức không vui, lập tức trào phúng, kéo dài chữ Diệp là có ý xem thường.

Gia tộc bọn họ giống như La gia, đều là thế gia dưới trướng của Mộ Dung gia, là gia tộc trung đẳng trong đế đô, Diệp Huyền nói La gia rất khó mua được tài liệu hắn cần, chẳng phải là nói gia tộc của bọn họ cũng không thể tìm được hay sao?

Hắn muốn mua tài liệu Vương cấp thất giai hay sao?

Nội tâm đám người cười lạnh.

Bọn họ gặp nhiều gia hỏa trang bức như thế này rồi.

Ah, hiểu rồi.

Đúng lúc này mấy người bỗng nhiên như hiểu ra cái gì đó, cùng nhau mắt nhìn Mộ Dung Vân Tiêu, ý trào phúng trên mặt càng lớn, bọn họ xem ra Diệp Huyền nói như vậy nhất định là vì hấp dẫn Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư chú ý.

Gia hỏa này không xem đức hạnh của mình thế nào, nếu như muốn dùng loại biện pháp này tìm kiếm Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư, vậy hắn đã sai mười phần, Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư cũng không phải là người nhàm chán như vậy, người khác càng cao điệu gây chú ý thì nàng càng xem thường.

Quả nhiên nghe Diệp Huyền nói thế, Mộ Dung Vân Tiêu xem thường nhìn hắn, hiển nhiên hành động của Diệp Huyền cũng bị nàng đánh giá là trang bức.

Chỉ có La Thành không có cảm thấy Diệp Huyền nói có cái gì không ổn, đột nhiên kinh hỉ nói:

- Đúng thế, Diệp thiếu, chúng ta hiện tại muốn đi Luyện Khí Phường của Lục Ly đại sư, không bằng ngươi đi cùng chúng ta đi, trong Luyện Khí Phường của Lục Ly đại sư có thể tìm được huyền binh mà ngươi muốn.

- Lục Ly đại sư?

- Đúng thế, Lục Ly đại sư chính là đệ nhất luyện khí đại sư của Hạo Thiên đế quốc chúng ta, cũng là luyện khí đại sư Vương cấp duy nhất trong Hạo Thiên đế quốc, hắn chế vũ khí cực kỳ khó cầu, hôm nay chúng ta nhờ phúc của Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư mới có cơ hội vào xem, không bằng ngươi đi cùng chúng ta đi.

La Thành hưng phấn nói ra.

Luyện khí đại sư Vương cấp?

Nội tâm Diệp Huyền hơi động, luyện khí đại sư như vậy đúng là nhân vật khó lường.
Chương637: Lục Ly đại sư

Có thể trở thành luyện khí đại sư Vương cấp cũng không phải thế hệ tầm thường, cũng có thể luyện thành huyền binh mà hắn cần.

Nhân vật như thế cũng có một chỗ cắm dùi tại Huyền Vực có đông đảo cao thủ tụ tập.

Hiện tại Diệp Huyền đang chuẩn bị luyện chế một kiện linh bảo phi hành, tuy hắn biết rõ quá trình luyện chế và trình tự không khó với hắn, với thực lực của hắn hiện tại lại khó mà luyện thành linh bảo như thế.

Nếu như có thể có một tên luyện khí đại sư Vương cấp hiệp trợ thì dễ dàng hơn nhiều.

Nghĩ tới đây Diệp Huyền cũng đã quyết định hảo hảo gặp mặt đối phương.

Không chờ hắn mở miệng, vài tên thanh niên khác lập tức quát chói tai:

- La Thành, ngươi cho rằng Luyện Khí Phường của Lục Ly đại sư là địa phương nào? Là nơi kẻ nào cũng có thể đi vào hay sao?

- Lúc này là Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư mang bọn ta đi qua, chúng ta mới may mắn tới Luyện Khí Phường của Lục Ly đại sư, ngươi mang người không rõ lai lịch theo cùng, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong Luyện Khí Phường của Lục Ly đại sư, chẳng phải sẽ làm Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư khó chịu sao?

- Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư, hắn là bằng hữu của ta, ta dám cam đoan hắn tuyệt đối không quấy rối.

La Thành lo lắng nói.

- Ngươi cam đoan, ngươi cam đoan có làm được cái gì? Lục Ly đại sư tức giận ngươi có thể gánh được sao?

Chu Thành Bình khinh thường nói một câu.

- Ngươi...

La Thành bị nói mặt đỏ tới mang tai, trong nội tâm cực kỳ tức giận, quan hệ với đám người Chu Thành Bình gần đây không tốt lắm, không nghĩ tới lại hủy đài của hắn tại phương diện này

Hắn chỉ có thể nhìn Mộ Dung Vân Tiêu.

Nhưng mà Mộ Dung Vân Tiêu mặt không biểu tình đứng ở nơi đó, hiển nhiên cũng không có ý muốn dẫn Diệp Huyền đi cùng.

Nội tâm La Thành cảm thấy thất lạc, còn muốn nói cái gì đó lại bị Diệp Huyền ngăn cản, vỗ vỗ vai hắn và thản nhiên nói:

- Ngươi nói cho ta biết địa phương là được, ta tự đi xem.

La Thành lắc đầu nói:

- Diệp thiếu, Luyện Khí Phường của Lục Ly đại sư không phải người bình thường có thể đi vào, chỉ có những đệ tử hào phú trong đế đô mới có tư cách đi vào, hơn nữa Luyện Khí Phường của Lục Ly đại sư cũng không phải lúc nào cũng mở, một tháng mới mở ra một ngày, nếu hôm nay không đi sẽ phải chờ một tháng sau.

- Yên tâm đi, ta có biện pháp đi vào.

Diệp Huyền nói ra.

Nghe Diệp Huyền nói thế, đột nhiên ánh mắt La Thành sáng ngời, đúng vậy, dùng thực lực Diệp thiếu nhất định là thiên tài của thế lực lớn, chỉ cần xuất ra tín vật là có thể dễ dàng tiến vào Luyện Khí Phường của Lục Ly đại sư.

Trong nội tâm La Thành cũng ổn định lại.

La Thành chỉ địa chỉ, Diệp Huyền trực tiếp đi tới nơi La Thành đã nói.

Nơi này là một con hẻm nhỏ hết sức bình thường, thập phần cổ xưa và mộc mạc, đá lát đường trên mặt đất còn có cỏ xanh và rêu xỉ.

Hẻm nhỏ này là hẻm luyện khí, đừng nhìn nó tầm thường nhưng nơi đây không tầm thường chút nào, nó giống như xóm nghèo nhưng nếu xem thường địa vị của nó thì sai lầm rồi.

Núi không cần cao, có tiên sẽ có tên, nước không cần sâu, có long tắc có linh.

Hẻm luyện khí này trong mắt cường giả quý tộc Hạo Thiên đế quốc là nơi nổi danh hơn cả chợ đêm rất nhiều.

Diệp Huyền vừa bước vào trong hẻm nhỏ...

Xèo...xèo!

Tiểu Tử Điêu vẫn ở trong trữ vật giới chỉ rất lâu chưa xuất hiện đã nhảy lên đầu vai của hắn, đôi mắt màu tím xoay tròn, bộ dạng tặc mi thử nhãn.

Tiểu Tử Điêu rất có tặc tính, có thể làm cho nó xuất hiện hiển nhiên nơi này có đồ vật phi phàm.

Cùng lúc đó Diệp Huyền cảm giác được vô tận dung hỏa trong người của mình chấn động một cái.

Hắn mở thần linh đồng thị dò xét hẻm nhỏ, lập tức bắt được huyền lực nóng bỏng bao phủ chung quanh.

Từ khi bước vào trong hẻm nhỏ này, nhiệt độ nơi đây tăng lên không ít, dường như hẻm nhỏ và bên ngoài là hai thế giới khác nhau.

- Khí tức hỏa diễm thật nồng âậm, hẳn là địa hỏa nào đó.

Ánh mắt Diệp Huyền tỏa sáng.

Có thể làm vô tận dung hỏa cảm ứng được, ít nhất cũng là hỏa diễm cấp bậc địa hỏa, cũng không biết hỏa diễm này tới trình độ nào.

Diệp Huyền kiếp trước có tạo nghệ cực cao ở phương diện luyện khí, tự nhiên biết rõ hỏa diễm trọng yếu với luyện khí sư cỡ nào.

Một gã luyện khí sư Vương cấp thất giai phải có được hỏa diễm đặc thù, mà hỏa diễm mạnh yếu hay không sẽ là mấu chốt ảnh hưởng tới thành tựu của hắn.

Đi tới cuối hẻm nhỏ có một tòa kiên trúc không thu hút xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Kiến trúc này không tính là cao lớn, vẻ ngoài cũng thập phần mộc mạc, đứng ở gần nhìn vào nó đã có một loại uy áp áp bách làm người ta lùi bước, làm người ta không thể xem thường.

Phía trước kiến trúc còn có một bảng hiệu, trên tấm bảng có ba chữ lớn: Luyện Khí Phường.

Lúc này trong Luyện Khí Phường có một đám người chen chúc ngoài cửa, vẻ mặt vô cùng thất vọng.

- Ai, Luyện Khí Phường quy định không sửa, không phải đệ tử hào phú căn bản không được đi vào.

Những người bị ngăn cản ngoài cửa đại đa số đều là võ giả tứ giai đến ngũ giai, thậm chí còn có một ít cường giả cấp bậc Vũ Tôn lục giai, bọn họ bị ngăn cản ra ngoài, hơn nữa số lượng cũng không ít.

Bọn họ tuy thất vọng nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ngoài cửa.

Luyện Khí Phường quy tắc sâm nghiêm không thua gì hoàng cung, cho dù cường giả Vũ Vương thất giai cũng không dám xông vào.

Đương nhiên, thật có cường giả Vũ Vương thất giai đến, Luyện Khí Phường nhất định sẽ phái người nghênh đón.

- Rốt cuộc cũng tới nơi.

Trong hẻm nhỏ, âm thanh ngạc nhiên vang lên, chính là đám người Mộ Dung Vân Tiêu.

- Thì ra là Mộ Dung tiểu thư, mời!

Thủ vệ lập tức tránh đường, bọn họ tươi cười chào hoi.

Mộ Dung gia là hào phú trong đế đô, là quý tộc đế quốc, thuộc về đại gia tộc trong Hạo Thiên đế quốc cho nên không tầm thường.

Mấy người đi vào trong Luyện Khí Phường dưới ánh mắt hâm mộ của nhiều người.

- Xem gia hỏa này đi vào thế nào.

Sau khi đi vào, đám người Chu Thành Bình cũng không có đi vào trong, bọn họ đứng ngoài cửa, khóe miệng mỉm cười, đứng trong Luyện Khí Phường cười nghiền ngẫm nhìn Diệp Huyền.

Dưới cái nhìn của bọn họ, Diệp Huyền mặt không biểu tình, hắn đi tới trước mặt thủ vệ xuất ra hai tấm lệnh bài.

Một tấm là lệnh bài luyện hồn sư tam phẩm, một tấm lệnh bài khác là luyện dược sư tứ phẩm, hai tấm lệnh bài này sau khi Diệp Huyền rời khỏi Lưu Vân quốc lúc, vương quốc ban phát cho hắn.

Trên đại lục có hai chức nghiệp cao cấp nhất, không thể nghi ngờ là luyện hồn sư và luyện dược sư.
Chương638: Không bán (1)

Diệp Huyền lộ ra hai quả lệnh bài không tính là đặc biệt cao nhưng kết hợp với tuổi làm hai tên hộ vệ cảm thấy áp bách.

Thiếu niên này tuyệt đối là người của thế lực lớn hoặc đại gia tộc.

Hai gã hộ vệ âm thầm nghiêm túc.

Dựa theo quy định của Luyện Khí Phường không phải hào phú không được tiến vào, thiếu niên này cũng không có lệnh bài hào phú, cũng không có lộ ra lệnh bài thân phận thế lực lớn, dựa theo quy củ hiển nhiên không thể tiến vào.

Nhưng mà khí thế của Diệp Huyền lộ ra làm hai tên hộ vệ do dự.

Dựa theo quy định, tự nhiên cũng không có biện pháp tiến vào.

Xèo...xèo!

Thấy hai người không nói chuyện, Tiểu Tử Điêu trên đầu vai diệp Huyền lập tức khó chịu kêu xèo...xèo.

Nó tức giận trừng mắt, đôi móng vuốt nhỏ không ngừng khoa tay múa chân, rồi sau đó chống nạnh, bộ dạng các ngươi mắt chó nhìn người thấp, còn không tránh đường cho ta.

- Tiểu gia hỏa thật đáng yêu.

Tiểu Tử Điêu của Diệp Huyền biểu hiện hấp dẫn không ít nữ tử chú ý, làm cho các nàng hưng phấn kêu lên.

Tiểu Tử Điêu là linh sủng có linh tính nhất mà các nàng từng nhìn thấy, móng vuốt nhỏ không ngừng khoa tay múa chân, tuy chỉ có thể kêu xèo...xèo nhưng kết hợp với thần thái làm mọi người đều hiểu rõ ý của nó.

Hai gã thủ vệ liếc nhau, do dự một lúc sau đó mới tránh đường.

- Mời!

Luyện Khí Phường quy định thập phần nghiêm khắc nhưng không phải chết, nó cực kỳ linh hoạt.

Tầm mắt của hai thủ vệ rất cao, nhìn bộ dạng Diệp Huyền cũng biết hắn không tầm thường, hơn nữa Tiểu Tử Điêu trên vai Diệp Huyền biểu hiện, lại có hai tấm lệnh bài cho nên bọn họ tránh qua.

Nói không chừng thiếu niên này chính là đệ tử hạch tâm thế lực lớn, chỉ không muốn bạo lộ thân phận a.

- Ồ, tiểu tử này này thật tiến vào.

Đám người Chu Thành Bình lúc này cũng ngạc nhiên.

Tuy hắn nhìn thấy Diệp Huyền lộ ra lệnh bài nhưng không biết là lệnh bài gì, trong lúc nhất thời kinh nghi bất định.

Chẳng lẽ gia hỏa này là đệ tử hào phú? Hay là đệ tử thế lực lớn

Diệp Huyền tiến vào Luyện Khí Phường, mặt không biểu tình dò xét bốn phía.

Trong Luyện Khí Phường có hơn mười người đang tụ tập.

Nhìn chung quanh, đại đa số đều là một ít đệ tử trẻ tuổi, đều là hai ba mươi tuổi, tuổi già cũng có một ít nhưng cũng không nhiều, hơn nữa mạnh nhất ở đây chỉ là Vũ Tôn lục giai, hoàn toàn không có Vũ Vương thất giai.

Lúc này diệp Huyền cảm thấy nghi hoặc.

Tác phẩm của luyện khí sư Vương cấp thất giai, đừng nói là Vũ Vương, ngay cả một ít cường giả Vũ Hoàng cũng bị hấp dẫn, tại sao chỉ có những người như vậy? Hay vẫn là nói những cường giả này đi nơi khác?

Tuy trong nội tâm nghi hoặc nhưng Diệp Huyền cũng không quá quan tâm, hắn dò xét đại sảnh.

Tiến vào Luyện Khí Phường, nơi này là đại sảnh triển lãm, trong đại sảnh có bày các tác phẩm luyện khí.

Các loại vũ khí, hộ giáp, đồ trang sức, huyền binh, hồn binh, thậm chí huyền bảo cũng có bày ra.

Những tác phẩm luyện khí này có Lục Ly đại sư tự mình luyện chế, càng có đệ tử luyện chế, chế tác không có chỗ nào mà không phải thượng thừa, làm cho người ta nhìn mà biết đủ.

Diệp Huyền tùy tiện xem vài món, cho dù là tác phẩm của đệ tử Lục Ly đại sư luyện chế đều không kém gì Long Văn kiếm của mình, hiển nhiên đạt tới trình độ đỉnh cấp của liên minh mười ba nước.

Về phần tác phẩm của Lục Ly đại sư gần như hoàn mỹ, tinh điêu tế trác, có thể nói tác phẩm nghệ thuật.

Diệp Huyền phát hiện tuy trong đại sảnh bày nhiều linh bảo, huyền bảo nhưng không có giá bán ra.

Hỏi qua La Thành, Diệp Huyền mới biết được thì ra đại sảnh chỉ triển lãm đồ vật, đều là hàng không bán, bày ở nơi này chỉ để triển lãm, cho dù có yết giá cũng vượt qua giá cả của bản thân đồ vật.

Trừ phi ngươi địa vị thập phần cao, hoặc có đủ bối cảnh thân phận, có thể trực tiếp nói chuyện với Luyện Khí Phường, nếu không căn bản đừng mong mua được đồ vật ở đại sảnh triển lãm.

Lời nói không dễ nghe, đồ vật trong đại sảnh triển lãm chỉ dùng để hiển lộ trình độ luyện khí của Luyện Khí Phường.

Trong đại sảnh này có không ít đệ tử hào phú nhìn chằm chằm vào.

Trong đó hấp dẫn Diệp Huyền chú ý nhất có năm người.

Năm người này khí chất đều giống như Mộ Dung Vân, cho dù đi đến nơi nào đều như sao quanh trăng sáng, giống như tiêu điểm của mọi người.

Trong năm người, bốn nam một nữ.

Nữ tử tuổi không lớn, giống Mộ Dung Vân Tiêu, nàng cực kỳ xinh đẹp, có gương mặt trái xoan.

Hơn nữa đường cong bộ mặt mượt mà và thon dài, nhìn nàng không có chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào.

Da thịt nàng trắng nõn, váy chi nửa đùi ngọc, chân dài tuyết trắng như ngó sen, óng ánh sáng long lanh.

Tuy mặc váy dáng người uyển chuyển, đường cong lung, lại còn mặc váy để lộ nửa đùi càng hấp dẫn không ít người chú ý.

Đáng tiếc duy nhất là, thần thái của nàng thập phần chi lạnh, lông mày nhếch lên, hiển nhiên là nữ nhân có tính tự chủ rất mạnh, lại rất tự tin.

- Ngươi nhìn trường kiếm này, nghe nói là Lục Ly đại sư mấy chục năm trước khi còn là luyện khí đại sư ngũ giai chế tạo, lợi dụng thiên vực huyền tinh hỗn hợp tiến huyền tâm thiết, lãnh tinh thiết, ngươi xem đường cong của nó rất mềm mại, mỗi một đạo đường cong đều cần tôi qua nước lạnh vài lần...

Thiếu nữ này và Mộ Dung Vân Tiêu đi tới nơi nào cũng có hộ hoa sứ giả đi theo, bọn họ không ngừng khoe khoang tri thức luyện khí của mình.

Càng có một ít thanh niên ra vẻ đi ngang qua hai người rồi sao đó chào hỏi.

Nữ tử chỉ lạnh lùng gật đầu, cũng không nhiều lời.

- Diệp thiếu, thiếu nữ này là đệ tử Chu gia Chu Khinh Vi tiểu thư, nghe nói nàng giống như Vân Tiêu tiểu thư, năm nay đều gia nhập Lam Quang học viện.

La Thành ở bên cạnh giải thích.

Diệp Huyền gật gật đầu, không nói gì.

Hắn tới nơi này cũng không phải làm quen mỹ nữ, mà là tìm Lục Ly đại sư, đương nhiên, lòng thích cái đẹp mọi người đều có, có mỹ nữ đẹp mắt cũng không tồi.

Vào lúc này Chu Khinh Vi vậy mà chủ động đi tới gần Diệp Huyền.

- Con chồn của ngươi rất đáng yêu, có thể bán cho ta hay không?

Chu Khinh Vi nhìn chằm chằm vào Tiểu Tử Điêu, nhàn nhạt nói ra.

Ánh mắt người chung quanh đều chú ý tới nơi đây, nhìn Diệp Huyền với ánh mắt hâm mộ.

Cũng không biết gia hỏa giẫm vận khí cứt chó gì, Chu Khinh Vi tiểu thư lại chủ động nói chuyện với hắn, sớm biết như vậy bọn họ cũng mang sủng vật đáng yêu tới.

Trong lúc nhất thời không ít thanh niên nhìn Diệp Huyền với ánh mắt đố kỵ.

Gia hỏa này lạ mắt như vậy, cũng không biết là gia tộc của ai, cũng bởi vì mang sủng vật đáng yêu, bằng không hắn hà đức hà năng gì nói chuyện với Chu Khinh Vi tiểu thư.
Chương639: Không bán (2)

Ánh mắt Mộ Dung Vân Tiêu lộ ra thần sắc phức tạp, trên thực tế nàng cũng nhìn trúng Tiểu Tử Điêu trên vai Diệp Huyền, bởi vì chuyện lúc trước nên không tìm Diệp Huyền mở miệng.

Nếu như Tiểu Tử Điêu bị Chu Khinh Vi đạt được, nàng nhất định phiền muộn rất lâu.

Ánh mắt mọi người nhìn mình làm Diệp Huyền giật mình.

Chợt lắc đầu:

- Không bán.

Hắn âm thầm im lặng, Luyện Khí Phường còn chưa bán đồ vật, tại sao mọi người lại nhìn chằm chằm vào Tiểu Tử Điêu của mình như vậy?

Chu Khinh Vi không nói gì, một ít thanh niên chung quanh lại khó chịu.

- Tiểu tử, Chu tiểu thư nhìn trúng sủng vật của ngươi là vinh hạnh cảu ngươi đấy.

- Nếu như ngươi thức thời, tựu tùy tiện ra giá bán con chồn cho Chu tiểu thư.

Có thanh niên nắm lấy cơ hội tích cực mở miệng, muốn lưu lại ấn tượng tốt cho Chu Khinh Vi.

Chu Khinh Vi nhướng mày, hiển nhiên không có ngờ tới Diệp Huyền lại cự tuyệt yêu cầu của mình, cho dù nàng đi tới nơi nào đều là tiêu điểm của mọi ngườ, thanh niên của các đại gia tộc còn muốn chủ động tặng quà cho nàng, hôm nay nàng muốn một con Tiểu Tử Điêu nhưng có người không bán cho nàng?

Nếu như đối phương vì hấp dẫn mình chú ý, không thể nghi ngờ đã thành công rồi, chỉ tiếc lưu lại ấn tượng không tốt cho nàng.

Lúc này Tiểu Tử Điêu ngáp trên vai Diệp Huyền, nó linh động đáng yêu.

Chu Khinh Vi nhìn qua Tiểu Tử Điêu, nếu như là bình thường, nàng khẳng định quay đầu rời đi, nhưng Tiểu Tử Điêu quá đáng yêu, thần thái lại thông minh làm cho nàng càng thêm động tâm.

Cau mày, Chu Khinh Vi mở miệng nói:

- Ngươi tùy tiện ra giá đi, ta rất ưa thích con chồn nhỏ này, chỉ cần ngươi ra giá, ta khẳng định mua lại, hơn nữa ta đáp ứng sẽ tặng ngươi khăn tay của ta.

Vì Tiểu Tử Điêu, nàng cũng bất cứ giá nào.

Cho ta khăn tay?

Diệp Huyền nhìn Chu Khinh Vi, có phải đầu óc của nữ nhân này có vấn đề hay không? Chẳng lẽ nàng cho rằng một cái khăn tay có thể đổi được Tiểu Tử Điêu?

Nhìn sang chung quanh, hắn phát hiện đám thanh niên chung quanh đang tức giận nhìn hắn, Diệp Huyền cũng im lặng, đúng là không có biện pháp nói chuyện.

Thanh niên đế đô thực con mẹ nó đều là đồ ngu ngốc.

Hắn bất động thanh sắc, nhàn nhạt hỏi:

- Tùy tiện ra giá?

- Đúng vậy.

Chu Khinh Vi gật gật đầu.

- Ân, vậy ta giảm giá cho ngươi.

Diệp Huyền chậm rãi nói ra.

Xèo...xèo!

Tiểu Tử Điêu huy động hai móng vuốt, nó phồng má lên, tròng mắt loạn chuyển tỏ vẻ kháng nghị bất mãn, thần thái thông minh làm cho người ta càng ưa thích.

- Giá bao nhiêu, ngươi tùy tiện nói đi.

Chu Khinh Vi thản nhiên lên tiếng, gia hỏa này trước kia không bán quả nhiên vẫn vì hấp dẫn mình chú ý, hiện tại vừa nghe mình tặng khăn tay lập tức đáp ứng, thật đúng là tiện.

Trong nội tâm Chu Khinh Vi lập tức khinh thường, nếu như không phải vì Tiểu Tử Điêu, nàng căn bản chẳng muốn nói với tiểu tử này nửa câu.

- Ta nói, mười tỷ huyền thạch!

Diệp Huyền cũng báo ra cái giá.

Lời này lập tức làm toàn trường tĩnh mịch.

- Mười tỷ huyền thạch, tiểu tử này điên hay sao?

- Hắn đang đùa nghịch Chu tiểu thư sao?

- Gia hỏa này thật biết dùng công phu sư tử ngoạm.

- Tuy Chu gia là hào phú, cho dù hủy Chu gia bán đi cũng chưa chắc xuất ra được mười tỷ huyền thạch.

Thanh niên nơi đây trợn mắt há hốc mồm, nghị luận liên tục, ánh mắt giống như nhìn kẻ điên.

Chu Khinh Vi cũng bị hắn làm sững sốt.

- Ngươi...

Ánh mắt của nàng càng lạnh như băng, trong mắt mang theo lửa giận.

Nàng vốn lường trước Diệp Huyền sẽ tùy tiện ra cái giá, không nghĩ tới hắn thật tùy tiện ra giá, nhưng khai cái giá quá không bình thường.

Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:

- Ta nói là huyền thạch cực phẩm.

Lời này làm đám người nơi đây cười lạnh.

Huyền thạch cực phẩm, gia hỏa này thật sự cho rằng con chồn là Huyền thú Đế cấp cửu giai sao?

Hạo Thiên đế quốc lưu hành huyền thạch là huyền thạch hạ phẩm, huyền thạch trung phẩm chỉ có dùng giao dịch tại đấu giá hội cỡ lớn, hối đoái chí bảo mới xuất hiện, về phần huyền thạch thượng phẩm thập phần hiếm thấy, bản thân nó là bảo vật giá trị.

Mà huyền thạch cực phẩm, cả Hạo Thiên đế quốc có một hai khối hay không cũng là vấn đề.

Tiểu tử này dùng công phu sư tử ngoạm, một con sủng vật cần mười tỷ huyền thạch cực phẩm, đây không phải đùa nghịch người ta sao?

- Ngươi đùa bỡn ta?

Ánh mắt Chu Khinh lạnh như băng nhìn Diệp Huyền.

Diệp Huyền mặt không biểu tình, thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ không phải ngươi vừa nói bảo cho ta tùy ra giá sao? Nói thật, ta còn chê mười tỷ tỷ huyền thạch cực phẩm là ít đấy.

Xèo...xèo!

Tiểu Tử Điêu hoa tay múa chân vui sướng trên đầu vai Diệp Huyền, bộ dạng đúng là quá ít, chợt nó liên tục khoa tay múa chân, bộ dáng giống như muốn nói ta là báu vật vô giá.

Biểu hiện nhân tính sống động như vậy làm không ít thanh niên ở đây lộ ra dị sắc.

Ánh mắt Chu Khinh Vi lạnh lùng không nói gì, đám thanh niên chung quanh cau mày lên tiếng:

- Tiểutử, Chu tiểu thư muốn sủng vật của ngươi là vinh hạnh rất lớn, ngươi lại dám không bán.

Một tên thanh niên quát lên, thần thái xúc động phẫn nộ.

- Ta bán hay không liên quan gì tới ngươi? Các hạ muốn bán thì đi mà lấy lòng.

Diệp Huyền lạnh lùng nhìn hắn một cái, cười lạnh nói một câu.

- Các hạ, nơi này là đế đô, nói chuyện không nên quá ngông nghênh, tất cả mọi người đều vì tốt cho ngươi đấy.

Một tên công tử áo trắng cười lạnh lên tiếng, ánh mắt liên tiếp nhìn về phía Chu Khinh Vi, dường như hắn muốn chủ trì công đạo.

- Ngươi tính là rễ hành gì?

Diệp Huyền liếc nhìn hắn một cái, khinh thường nói một câu.

Những gia hỏa này nhìn như chủ trì công đạo nhưng thực tế cũng chỉ biểu hiện trước mặt nữ nhân mà thôi.

- Tiểu tử, ngươi nói cái gì?

Sắc mặt tên thanh niên áo bào trắng âm trầm, hắn giận tím mặt, huyền lực toàn thân bốc lên, rất có xu thế một lời không hợp sẽ đại chiến.

- Các vị, nơi này là ta Luyện Khí Phường, nếu như các ngươi có ân oán gì cứ ra ngoài giải quyết, Luyện Khí Phường cũng không phải là nơi các ngươi giải quyết ân oán.

Trong đại sảnh có một gã nhân viên công tác Luyện Khí Phường đứng ra lên tiếng.

Thanh niên áo bào trắng nghe lời này cưỡng chế đè nén lửa giận trong lòng, chợt phẫn hận bất mãn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, hắn không che giấu địch ý của mình.

Diệp Huyền im lặng, chẳng lẽ những thanh niên này là chó điên sao? Hắn chỉ không muốn bán sủng vật của mình mà thôi, những gia hỏa này còn muốn động thủ?

Ai, đây là thế đạo gì?

Diệp Huyền không khỏi lắc đầu, ánh mắt hắn nhìn phía trước không nói một lời, cho dù là Chu Khinh Vi làm ra vẻ thanh cao nhưng trong nội tâm rất rõ ràng, cuối cùng vẫn quỳ dưới váy nữ nhân.
Chương640: Tranh phong với nhau (1)

Nghĩ tới đây Diệp Huyền cười lạnh và nói:

- Có ít người đã mua không nổi cũng đừng có mở miệng, tự ngươi nói ra nhưng cuối cùng lại không muốn tiếp nhận, chẳng lẽ nói chuyện là nói láo hay sao?

Tuy Diệp Huyền không có nói là ai nhưng từ lời của hắn nói mọi người đều biết rõ ràng, Diệp Huyền nói chính là Chu Khinh Vi.

Sắc mặt Chu Khinh Vi tái nhợt, nàng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.

Từ nhỏ đến lớn còn chưa từng có người nào dám nói với nàng như vậy.

Những người còn lại ở nơi này đều há hốc mồm, đặc biệt là đám người Chu Thành Bình bên cạnh Mộ Dung Vân Tiêu, tất cả đều kinh ngạc nhìn Diệp Huyền, dường như gặp quỷ rồi.

Tiểu tử này cũng dám nói với Chu Khinh Vi tiểu thư như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ chết sao?

Nhưng trên mặt Diệp Huyền lại làm ra thần thái lạnh nhạt không sao cả, hoàn toàn không đặt những lời mình nói vào trong lòng.

- Diệp thiếu, Chu Khinh Vi tiểu thư chính là tiểu thư Chu gia, ngươi đắc tội với nàng, ai...

La Thành bên cạnh lo lắng truyền âm nhắc nhở Diệp Huyền.

- Gia hỏa này thật thú vị.

Trong đại sảnh có một thanh niên mặc trường bào màu vàng đi tới, hắn vẫn lạnh nhạt nhìn tất cả, khóe miệng cười lạnh, vẻ mặt âm trầm không biết suy nghĩ cái gì.

Trải qua chuyện như vậy, hào khí cả đại sảnh Luyện Khí Phường biến thành quỷ dị.

- Tần Vũ huynh, gần đây không thấy ngươi mang theo song đầu liệt điểu xuất hành? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?

Đúng lúc này có một tiếng nói to từ bên ngoài Luyện Khí Phường vọng vào, trong lời nói còn mang theo trêu chọc.

- Hừ.

Thanh niên bị trêu chọc hừ lạnh, không thèm quan tâm tới.

- Tần Vũ thiếu gia, Mộ Dung Vân Nghĩa thiếu gia, mời hai vị!

Mọi người quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Tần gia Tần Vũ và Mộ Dung gia Mộ Dung Vân Nghĩa hai người đi vào Luyện Khí Phường.

Trong đó Mộ Dung Vân Nghĩa luôn mỉm cười, trên mặt Tần Vũ lại âm trầm như nước, hiển nhiên tâm tình thập phần khó chịu.

- Tần Vũ thiếu gia!

- Mộ Dung Vân Nghĩa thiếu gia!

Nhìn thấy hai người này, đại đa số thanh niên trong đại sảnh đều tiến lên hỏi thăm.

Mộ Dung gia, Tần gia, Chu gia đều là một trong những hào phú tại đế đô, đám người Mộ Dung Vân Nghĩa và Tần Vũ thân là đệ tử dòng chính của gia tộc tự nhiên là đối tượng vô số thế gia nhỏ hơn nịnh bợ.

- Các vị khách khí.

Trên mặt Tần Vũ cố nặn ra nụ cười, hắn không ngừng ôm quyền với mọi người.

Ánh mắt của hắn đảo qua cả đại sảnh, lúc này hắn nhìn thấy một người, nụ cười trên mặt hắn cứng lại, ánh mắt như phun ra lửa.

- Là tiểu tử ngươi!

Sắc mặt Tần Vũ biến thành âm trầm, lửa giận bộc phát dữ dội, huyền lực khủng bố bao phủ toàn thân Diệp Huyền.

- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi làm gì song đầu liệt điểu của ta?

Hắn vừa rống to như thế, lửa giận bao phủ tâm trí của hắn, trong mắt bắn ra sát cơ như núi lửa phun trào, có xu thế một lời không hợp sẽ xông lên động thủ.

Cảnh tượng bất ngờ này làm mọi người nơi đây giật mình không nhỏ.

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì.

Diệp Huyền liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói ra:

- Sủng vật của ngươi xảy ra vấn đề, ngươi hỏi chính ngươi đi, hỏi ta làm gì?

- Ngươi muốn chết.

Oanh!

Trong cơ thể Tần Vũ bộc phát huyền lực cực kỳ đáng sợ, huyền lực ngũ giai nhất trọng bao phủ Diệp Huyền vào trong.

Thân thể Diệp Huyền chấn động, Tần Vũ phóng xuất huyền lực trùng kích bị đánh xơ xác ra, sau đó ánh mắt của hắn lạnh giá.

Hắn không có nói gì với Tần Vũ, hắn nhìn sang nhân viên công tác của Luyện Khí Phường:

- Tuy ta lần đầu tiên tới Luyện Khí Phường nhưng cũng có nghe nói quy củ Luyện Khí Phường, dường như không thể động thủ tại nơi đây, tại sao ta đi vào nơi này không bao lâu đã có không ít người đều chuẩn bị muốn giết ta, chẳng lẽ quy củ Luyện Khí Phường là gạt người sao?

Nhân viên công tác vội vàng nhìn về phía Tần Vũ:

- Tần Vũ thiếu gia, kính xin không nên làm khó chúng ta.

Tần Vũ cũng không để ý gì tới nhân viên công tác nói chuyện, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền và lạnh lùng nói:

- Ngươi đừng tưởng rằng ở trong Luyện Khí Phường là an toàn, Tần Vũ ta hôm nay không thể không giết ngươi.

Song đầu liệt điểu là sủng vật phi hành của hắn, không nghĩ tới ngày đó đột nhiên nổi điên và bị đánh chết tại chỗ, Tần Vũ tức giận không thôi, hắn đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Diệp Huyền nhưng không có manh mối gì.

Rốt cuộc hôm nay nhìn thấy Diệp Huyền, hắn làm sao nhẫn nại được chứ.

Không đánh chết Diệp Huyền tại chỗ làm sao có thể hóa giải mối hận trong lòng.

Tuy hắn không biết song đầu liệt điểu chết có phải Diệp Huyền làm hay không nhưng hắn xem ra, chỉ cần có hoài nghi là đủ rồi, chứng cớ không trọng yếu.

- Xem ra quy củluyện Khí Phường đúng là không được tốt lắm, tùy tiện người nào cũng có thể phá hư.

Nhìn thấy thái độ nhân viên công tác Luyện Khí Phường do dự, Diệp Huyền lập tức cười nói.

- Dừng tay.

Thời điểm Tần Vũ chuẩn bị ra tay, một tiếng quát lớn vang lên trong Luyện Khí Phường.

Một nam tử trung niên mặc trường bào màu đỏ bước ra từ bên trong Luyện Khí Phường, ánh mắt hắn sắc bén, không giận mà uy, lạnh lùng nhìn Tần Vũ.

- Tần Vũ, ta mặc kệ ngươi có ân oán gì với người này, Luyện Khí Phường chính là nơi thanh tĩnh, không phải nơi các ngươi giải quyết ân oán, nếu như các hạ không dừng tay thì đừng trách ta không khách khí.

Người này vừa xuất hiện đã lên tiếng đầy nghiêm khắc.

- Lê Húc đại sư, người này ra tay với Liệt Hỏa của ta...

Tần Vũ muốn giải thích nhưng bị đối phương cắt lời.

- Mặc kệ hắn làm cái gì cũng không phải lý do ngươi động thủ trong Luyện Khí Phường, ngươi không có tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì nên ta không truy cứu, nếu không dù ngươi là thiếu gia Tần gia, làm trái quy củ Luyện Khí Phường cũng chỉ có con đường chết.

Ánh mắt Lê Húc sâm lãnh, Tần Vũ lập tức không dám nói lời nào.

- Còn ngươi nữa, cút ra đằng sau thanh tỉnh cho ta, quy củ Luyện Khí Phường cũng không biết chấp hành, muốn ngươi đứng ở nơi này làm gì, phế vật.

Lê Húc quở trách nhân viên công tác của Luyện Khí Phường.

- Vâng, Lê Húc sư huynh.

Tên nhân viên công tác không dám nhiều lời, xám xịt rời đi.

- Diệp thiếu, người nọ là đại đệ tử của Lục Ly đại sư, là Lê Húc đại sư, hắn là luyện khí tôn sư lục giai, cũng là chủ sự của Luyện Khí Phường, hắn có uy danh hiển hách trong đế đô.

La Thành âm thầm truyền âm.

Nhân viên công tác rời đi, ánh mắt Lê Húc nhìn qua những người khác, ánh mắt cường điệu nhìn lên người Tần Vũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK