Mà huyền bảo ngũ phẩm càng khó lường, huyền binh, hồn binh, huyền bảo, linh bảo đều là bảo vật võ giả và luyện hồn sư cần, trong đó độ khó khi luyện chế huyền bảo không nghi ngờ là cao cấp nhất, bởi vậy số lượng huyền bảo trên đại lục không nhiều.
Như huyền bảo ngũ phẩm cũng có tư cách tiến vào phòng đấu giá cỡ lớn.
Diệp Huyền cầu mua đồ vật cực kỳ trân quý nhưng công dụng cũng không phải quá lớn.
Sau khi thay thế thù lao, Diệp Huyền lấy ra đồ vật hấp dẫn hơn trước rất nhiều.
- Vị bằng hữu kia, ngươi thật có Thanh Thần Đan?
Nam tử trung niên ngồi trước mặt hắn lập tức kích động, sau khi nghe Diệp Huyền nói các bảo vật khác làm hắn ngây ngốc.
Nam tử trung niên thật sự không thể ngờ Diệp Huyền còn trẻ như vậy nhưng có thể xuất ra nhiều thứ tốt như thế, có những thứ tốt này tại sao lấy ra đổi?
- Vị bằng hữu kia, tại hạ Kê Học Thành, không biết Thanh Thần Đan của các hạ có thể bán cho tại hạ mấy viên hay không?
Kê Học Thành vô cùng kích động nói ra, thần thái của hắn vô cùng khiêm cung.
- Mặc dù tại hạ không có những tài liệu kia nhưng cũng có một ít vật khác, không biết các hạ cảm thấy như thế nào?
Ngữ khí của Kê Học Thành phát run, một Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong nói chuyện mà phát run, hiển nhiên nội tâm cua hắn quá mức khiếp sợ.
- Giao tài liệu của ngươi ra cho ta xem một chút.
Xem như hắn giúp mình bớt được việc, nếu như đối phương thật có thứ tốt, đổi cho hắn một viên Thanh Thần Đan cũng không có gì.
- Đa tạ các hạ, đồ vật của tại hạ đang ở bên trong.
Kê Học Thành không chút do dự giao trữ vật giới chỉ trong tay mình đưa qua.
Tính cách sảng khoái như thế cũng làm Diệp Huyền lau mắt nhìn Kê Học Thành.
Kê Học Thành đã sớm xóa cấm chế trên trữ vật giới chỉ, Diệp Huyền chỉ cần dùng huyền thức quét qua là có thể nhìn rõ ràng..
Bảo vật trong trữ vật giới chỉ cũng không nhiều, huyền thạch trung phẩm có hơn mười khối, còn có đủ loại tài liệu, phẩm giai đều là tứ ngũ giai, bảo vật lục giai chỉ có vài món, trừ những thứ này ra có vài món huyền bảo tứ phẩm, hai kiện huyền binh ngũ phẩm và một ít đồ vật cho uyện hồn dùng.
Từ đó có thể thấy được đây là trữ vật giới chỉ đối phương thường dùng mà không phải tiện tay đưa qua.
Dựa theo giá trị bình thường mà nói, giá trị bảo vật trong này còn nhiều hơn Thanh Thần Đan không ít nhưng không có thứ gì Diệp Huyền đặc biệt muốn.
Diệp Huyền cũng quyết định tiện tay cầm một ít huyền thạch trung phẩm, cũng đổi Thanh Thần Đan cho đối phương, đơn giản là vì thái độ của đối phương làm Diệp Huyền thập phần thưởng thức.
Thời điểm Diệp Huyền chuẩn bị tùy tiện cầm một ít huyền thạch trung phẩm, đột nhiên huyền của hắn quét trúng một món đồ trong nơi hẻo lánh của trữ vật giới chỉ.
Đây là lông vũ đứt gãy, nó có màu tím đen lớn như cánh tay, dường như bị đốt và tàn phá, khí tức của nó không phải rất mạnh.
Ánh mắt Diệp Huyền sáng ngời, hắn lập tức lấy lông vũ ra và xem xét.
Kê Học Thành nhìn thấy lông vũ tàn phá liền giải thích:
- Các hạ, đây lông vũ ta tìm thấy trong một lần lịch lãm trong núi sâu, cũng tìm được trong huyệt động cổ xưa, chỗ đó trước kia thật lâu xảy ra đại chiến, nơi đó cháy đen chỉ còn phết tích, tại hạ thu lông vũ này làm kỹ niệm.
Diệp Huyền không nói gì, nội tâm của hắn càng ngày càng khiếp sợ, nếu như hắn không nhìn lầm, đây là lông vũ của Huyền thú yêu vương Lôi Quang Điện Ưng..
Đáng tiếc lông vũ này tổn hại nghiêm trọng, không biết bị lực lượng gì đó phá hủy, đã không cảm nhận được lực lượng lôi điện trên đó nhưng lực lượng thuộc tính đặc biệt vẫn còn, nói rõ với Diệp Huyền đây là lông vũ của Lôi Quang Điện Ưng.
Lôi Quang Điện Ưng là một trong các yêu nhất phi hành nhanh nhất trong Huyền thú thất giai, đặc biệt thuộc tính lôi quang càng làm tốc độ của nó nhanh hơn không ít.
Từ khi ở cửa thành gặp Mộ Dung Vân Nghĩa sử dụng Phi Thiên vũ, Diệp Huyền đã có tâm tư luyện chế linh bảo phi hành, lông vũ Lôi Quang Điện Ưng chính là một trong những tài liệu tốt nhất.
- Là lông vũ này!
Diệp Huyền thu hồi lông vũ, trực tiếp xuất ra một bình ngọc đưa cho Kê Học Thành:
- Ngươi muốn Thanh Thần Đan.
- Các hạ, ngươi muốn lông vũ?
Kê Học Thành vô cùng giật mình nói một câu.
- Đúng vậy.
Diệp Huyền gật gật đầu:
- Nói thiệt cho ngươi biết, lông vũ cháy đen này rơi xuống từ trên người của yêu vương thất giai, tuy đã hư hao cực kỳ nghiêm trọng, dùng luyện khí lại không tồi, cầm lông vũ đổi Thanh Thần Đan, không có vấn đề gì chứ?
- Yêu vương thất giai?
Hiển nhiên Kê Học Thành không nghĩ tới chính mình tiện tay nhặt được lông vũ lại có lai lịch như thế, hắn thì thào tự nói, hắn nhanh chóng kịp phản ứng và nói:
- Không có vấn đề, đương nhiên không có vấn đề.
Nói xong hắn mở bình ngọc ra, vội vàng xem xét và hắn vui mừng như điên, nói:
- Đúng là Thanh Thần Đan.
Chợt nhìn thấy số lượng hắn lại nghi ngờ nói:
- Ta chỉ muốn một viên, các hạ cho ta ba viên, không có cầm nhầm bình thuốc chứ?
Người bình thường nhìn thấy cho nhiều khẳng định xoay người rời đi, Kê Học Thành ngược lại thành thật nên hỏi một câu:
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:
- Là ba viên không sai, chắc hẳn ngươi tu hành hồn quyết xảy ra vấn đề, làm cho hồn lực xuất hiện hỗn loạn, muốn dùng Thanh Thần Đan chữa trị hồn lực hỗn loạn, một viên Thanh Thần Đan thật sự đủ, nhưng hồn lực của ngươi hỗn loạn nghiêm trọng, thậm chí có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, cho nên phải liền phục dụng ba viên Thanh Thần Đan mới có hiệu quả.
- Làm sao ngươi biết?
Nghe Diệp Huyền nói thế, Kê Học Thành lập tức khiếp sợ đứng lên, trên mặt hắn lộ ra thần thái kinh hãi, thậm chí sắc đỏ trên mặt biến mất không ít, hắn thật không ngờ Diệp Huyền lại biết thương thế của hắn rõ như vậy.
Hắn thật trong lúc vô tình đạt được một môn hồn quyết đặc biệt, hắn xem như trân bảo và âm thầm tu luyện,
Bởi vì hồn quyết còn trân quý hơn công pháp, vũ kỹ thậm chí hồn kỹ nhiều, cho nên hắn vẫn sợ chuyện hồn quyết bại lộ ra ngoài, cho tới bây giờ không có bày ra hồn lực đặc biệt trước mặt kẻ khác.
Hắn không nghĩ tới trong quá trình tu luyện, hắn bởi vì kinh nghiệm không nhiều lắm làm cho hồn lực hỗn loạn, lúc này mới nghĩ biện pháp tìm kiếm Thanh Thần Đan.
Đây chính là bí mật của hắn.
Ai biết Diệp Huyền lại có thể nhìn ra, nếu nói hắn không giật mình đó là giả.
Nếu như Diệp Huyền nói ra hắn có được hồn quyết đặc biệt, tuyệt đối có thể làm người khác chú ý, khi đó hắn gặp nguy hiểm rồi.
Chương627: Lừa đảo (1)
- Yên tâm đi, ta không có chút hứng thú với hồn quyết của ngươi.
Diệp Huyền làm sao không biết Kê Học Thành lo lắng là cái gì, trên thực tế hắn không có chút hứng thú với hồn quyết của đối phương.
- Vậy thì đa tạ các hạ.
Vẻ mặt Kê Học Thành vẫn còn hồi hộp, hắn chắp chắp tay, nói vài lời sau đó rời đi.
Mặc dù không có đổi được thứ mình cần nhưng có thể dùng ba viên Thanh Thần Đan đổi được một lông vũ Lôi Quang Điện Ưng, Diệp Huyền cảm thấy rất hài lòng.
Bởi vì Diệp Huyền lấy ra tài liệu là loại đặc thù, kế tiếp có vài người tới hỏi thăm.
Những người này đều học theo Kê Học Thành, trên người cũng không có Tinh Phách Thạch nhưng hỏi thăm xem có thể dùng tài liệu khác đổi được Thanh Thần đan hay không.
Diệp Huyền cũng không có hoàn toàn cự tuyệt, chỉ cần người khác có thể xuất ra thứ tốt, hắn thuận tiện động ý trao đổi.
Qua hai canh giờ, Diệp Huyền đổi được không ít tài liệu trân quý khác, thứ hắn muốn lại không đổi được.
Đúng vào lúc này có một nam tử thân thể nhỏ gầy đi tới trước bàn Diệp Huyền.
- Các hạ, nghe nói ngươi muốn hối đoái Tinh Phách Thạch?
Nam tử này ngồi xuống sau đó nói.
- Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi có?
Diệp Huyền nhìn đối phương, khí tức của người này vô cùng cổ quái, thân mặc một bộ áo choàng, mặt cũng mang tráo che mặt, hiển nhiên không muốn dùng mặt thật gặp người.
- Ta tự nhiên có, nếu không ta cũng sẽ không tới nơi này.
Nam tử kia cười hắc hắc.
Trong nội tâm Diệp Huyền lập tức kinh hỉ, chờ tới bây giờ nam tử này chính là người đầu tiên nói có Tinh Phách Thạch, không chờ Diệp Huyền mở miệng, nam tử nhỏ gầy lại nói tiếp:
- Chẳng những là Tinh Phách Thạch, vài loại tài liệu mà ngươi viết ta cũng có.
- Cái gì, ý của ngươi là, ngươi còn có Hồn Nguyên Tâm Tinh và Định Tâm Tủy...
Diệp Huyền lập tức giật mình không nhỏ.
Hắn thu mua những vật này cũng là những bảo vật có thể loại trừ minh tâm chủng, phẩm giai thấp nhất cũng là lục giai, cao có thất giai, vừa rồi nhiều người như vậy không ai lấy ra một loại, người áo choàng vừa gặp mặt đã nói mình có, hắn làm sao không kinh hỉ chứ?
Gia hỏa này là người Huyền Cơ Tông phái tới sao?
Trong nội tâm Diệp Huyền vừa có ý niệm này trong đầu, chợt lại cảm thấy không có khả năng, nếu như là Huyền Cơ Tông, sao có thể cầm thủ đoạn như vậy dò xét hán, dựa theo tính cách của bọn họ, chỉ sợ đã sớm phái cường giả xuất hiện bắt hắn rồi.
Nhưng không biết vì cái gì, đối phương hành động như thế làm cho Diệp Huyền một có cảm giác mất tự nhiên và quỷ dị.
Khó mà nghe dược tin tức Tinh Phách Thạch, Diệp Huyền vô cùng trầm tĩnh.
- Nếu như có thể, kính xin các hạ lấy đồ vật ra cho ta nghiệm chứng.
Nam tử kia không vội, hắn rót cho mình một ly trà sau đó nói:
- Ngươi yên tâm, ta khẳng định có đồ vật.
Dứt lời trên tay hắn đột nhiên xuất hiện một cái hộp ngọc, hắn mở ra nhanh chóng cho Diệp Huyền nhìn sau đó khép lại.
Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng nhưng Diệp Huyền đã nhìn ra người này lấy ra một khối tinh phách màu vàng, nó có hình thoi và tỏa ra khí tức hồn niệm, cho dù là hình dạng hay khí tức đều giống Tinh Phách Thạch như đúc.
Đúng là Tinh Phách Thạch.
Trong nội tâm Diệp Huyền có chút hưng phấn, mặc dù không có cẩn thận phân biệt rõ nhưng từ vẻ ngoài, hình thái và khí tức đều là Tinh Phách Thạch không sai.
Nam tử mặc áo choàng kia lại lấy ra vài cái hộp khác, nhẹ nhàng mở ra sau đó khép lại nhanh chóng
Đó là một viên tinh thạch màu ngà sữa, hiển nhiên là Hồn Nguyên Tâm Tinh, còn có một viên mang theo huyết vụ giống như máu tươi đông cứng trên nham thạch, hiển nhiên chính là Định Tâm Tủy.
Trên người của gia hỏa này có nhiều bảo vật như thế?
Iệp Huyền giật mình, hắn liệt kê các loại tài liệu thì gia hỏa này đều có, việc này cũng quá khoa trương a, cho dù là một tên Vũ Vương thất giai, không, cho dù là luyện dược sư thất phẩm cũng không nhất định có thể lấy ra được hai món như thế.
Chẳng lẽ bảo vật của Hạo Thiên đế quốc nhiều như vậy?
Không đúng, nếu thật là như vậy, vì sao những người vừa rồi không cầm ra một món?
Lúc đối phương mở hộp ngọc ra, đồ vật bên trong đúng là những tài liệu kia.
Nhưng không biết vì cái gì sau khi nhìn thấy những tài liệu kia hắn lại có cảm giác khí tức không thỏa đáng, đây là nghi vấn quanh quẩn trong lòng Diệp Huyền.
Hắn nhìn kỹ gương mặt đối phương bị một tầng mũ che mặt bao lại, không thấy rõ tướng mạo.
Sau khi xem xét, Diệp Huyền cuối cùng biết rõ tại sao trong lòng của mình có khí tức cổ quái như vậy, bởi vì áo choàng và mũ của đối phương sử dụng linh bảo che chắn dung mạo và khí tức, ngăn cách hồn lực cua mình thăm dò.
Có lẽ cấp bậc của linh bảo còn không thấp, chẳng những che phủ dung mạo của đối phương, càng ẩn giấu khí tức của đối phương, từ đó làm cho hắn cảm giác không đúng lắm.
Sau khi hiểu rõ cảm giác không thoải mái xuất hiện từ điểm nào, Diệp Huyền lập tức không bận tâm tới nữa, hắn bình thản nói:
- Không biết các hạ muốn dùng Tinh Phách Thạch hối đoái cái gì?
- Nghe nói ngươi có Thanh Thần Đan, Tôn Ý Đan, Huyền Quang Đan... Còn có huyền bảo ngũ phẩm, có phải thật ay không?
Nam tử áo choàng hỏi:
- Tự nhiên là thật.
Diệp Huyền cũng không nói nhảm, trực tiếp ném một đám bình đan dược và huyền bảo ra ngoài.
Nam tử áo choàng mở bình thuốc ra, mùi đan dược thấm vào ruột gan, mặc dù đối phương dùng áo choàng, nhưng Diệp Huyền vẫn có thể nhìn ra thần sắc kích động trong mắt của đối phương.
Trong nội tâm Diệp Huyền lại nghi hoặc, đan dược mình lấy ra mặc dù tốt nhưng cũng chỉ là đan dược ngũ phẩm, một kẻ có thể tiện tay xuất ra Tinh Phách Thạch, Hồn Nguyên Tâm Tinh và Định Tâm Tủy sẽ bởi vì nhìn thấy đan dược ngũ phẩm mà kích động như vậy hay sao?
- Tốt, tốt, đan dược của ngươi quả nhiên là thực, ngươi cũng biết mấy bình đan dược anfy muốn đổi tài liệu của ta là không đủ.
Nam tử áo choàng kiểm tra xong sau đó nói.
Đương nhiên Diệp Huyền biết rõ bằng vào mấy viên đan dược này không thể đổi hết các tài liệu kia được.
- Những đan dược này hiển nhiên không đủ nhưng một lọ Tôn Ý Đan đổi một khối Tinh Phách Thạch lục giai hẳn là đủ rồi.
Diệp Huyền thu mua những tài liệu này chỉ vì khu trừ khí tức minh tâm chủng mà thôi, chỉ cần một khối Tinh Phách Thạch là đầy đủ, đương nhiên nếu như tài liệu khác của đối phương giá cả không đắt thì Diệp Huyền cũng thuận tiện hối đoái một phen.
Dù sao tài liệu nhiều cũng không thiệt thòi gì.
- Được rồi, vậy thì một viên Tôn Ý Đan đổi một khối Tinh Phách Thạch, về phần đồ vật còn lại chúng ta bàn sau.
Chương628: Lừa đảo (2)
Làm cho Diệp Huyền không nghĩ tới là, đối phương cân nhắc cũng không cân nhắc, trực tiếp đồng ý, đồng thời cũng muốn động thủ thu Tôn Ý Đan của Diệp Huyền.
Diệp Huyền duỗi tay ra ngăn cản hành động của đối phương, hắn nói:
- Các hạ, ngươi làm cái gì vậy?
- Đương nhiên là giao dịch ah?
Nam tử áo choàng sững sờ nhìn Diệp Huyền, hắn nói.
- Ta biết là giao dịch, nhưng các hạ còn chưa lấy Tinh Phách Thạch ra, làm sao lại muốn thu Tôn Ý Đan của ta?
Diệp Huyền mở miệng, đây là trình tự giao dịch cơ bản nhất, hành vi của đối phương không tuân thủ quy củ giao dịch.
- Ha ha, các hạ, chẳng lẽ ngươi còn sợ ta thu đan dược của ngươi không giao Tinh Phách Thạch cho ngươi hay sao? Vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, ta thật có Tinh Phách Thạch, sở dĩ thu hồi Tôn Ý Đan của ngươi trước, không có cho Tinh Phách Thạch cho ngươi là vì cân nhắc hối đoái tài liệu khác, sau khi hối đoái chấm dứt, ngươi muốn tài liệu ta sẽ cho ngươi.
Nam tử áo choàng cười cười, ngữ khí lạnh nhạt, dường như khinh thường cách làm của Diệp Huyền.
- Vậy thì thật có lỗi, Tinh Phách Thạch của ngươi không có lấy ra, Tôn Ý Đan của ta không thể cho ngươi, về phần hối đoái tài liệu khác, phải chấm dứt giao dịch lại tiến hành giao dịch tiếp theo.
Diệp Huyền lắc đầu, hắn nói rất tự tin.
Không biết vì cái gì, trong lòng của hắn vẫn có cảm giác không đúng.
Nam tử áo choàng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, hắn lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ các hạ không tin ta?
- Không phải không tin ngươi, giao dịch tự nhiên có quy tắc giao dịch, đây là yêu cầu cơ bản nhất.
Diệp Huyền rất tin tưởng vào trực giác của mình, nam tử áo choàng luôn luôn có chút ít cổ quái, hắn cầm Tinh Phách Thạch nhưng không hẳn chịu giao dịch.
Nam tử áo choàng giống như bị tức điên.
- Tốt, rất tốt, nếu ngươi muốn tuân theo quy củ, như vậy cứ dựa theo quy củ đi, giao dịch lúc trước hủy bỏ, hiện tại ta yêu cầu một viên Tinh Phách Thạch, ngươi phải cầm một bình Tôn Ý Đan, một bình Thanh Thần Đan và một bình Huyền Quang Đan để đổi.
Tên nam tử áo choàng nói chuyện tự tin, dường như không sợ Diệp Huyền không đáp ứng.
Nội tâm Diệp Huyền không vui, gia hỏa này đúng là dám mở miệng ah, hắn ra giá đã vượt qua giá trị bản thân của Tinh Phách Thạch.
Gia hoa này dám lừa đảo lên đầu của hắn.
- Các hạ chưa phát giác ra giá tiền này quá phận sao?
Diệp Huyền châm chọc một câu.
Nam tử này dường như không nghe hiểu Diệp Huyền châm chọc, cười lạnh nói:
- Cũng không quá phận, các hạ đã nguyện ý đi vào chợ đêm đánh quảng cáo một ngày một trăm khối huyền thạch hạ phẩm, hiển nhiên thập phần cần Tinh Phách Thạch, tài liệu như Tinh Phách Thạch căn bản có tiền cũng không thể mua được, đối với những người chính thức cần, dùng nhiều tiền một chút cũng đáng được.
Ngữ khí của người này đắc ý, hiển nhiên hắn cảm thấy ăn chắc Diệp Huyền.
Trong nội tâm Diệp Huyền lập tức khó chịu, hắn lúc nào bị người ta xảo trá qua chứ?
- Các hạ nói giống như bản thân mình không cần đan dược của ta vậy, đã như thế thì thôi đi, giao dịch này hủy bỏ, các hạ đi đi.
Diệp Huyền vung tay lên, hắn thu tất cả đan dược trên bàn sau đó thu vào trữ vật giới chỉ.
- Ngươi...
Nam tử áo choàng vô cùng ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ rằng Diệp Huyền lại cự tuyệt giao dịch, hắn xem ra Diệp Huyền khổ cực tìm mua Tinh Phách Thạch khẳng định thập phần để ý, nhưng Diệp Huyền hành động như thế làm hắn ngây người, hoàn toàn không biết nên nói như thế nào mới tốt.
Nghe được ngữ khí của đối phương, trong nội tâm Diệp Huyền cũng cười lạnh, vừa rồi nam tử áo choàng kích động khi nhìn thấy đan dược, hắn cũng không phải không có phát giác được, còn làm bộ chơi trò này với hắn.
Huống chi Diệp Huyền cần Tinh Phách Thạch nhưng đối phương cần tu hành, chú ý là sòng phẳng, nếu như biết rõ lừa đảo còn ngây ngốc hối đoái, Diệp Huyền tình nguyện không muốn Tinh Phách Thạch
- Các hạ còn không đi, chẳng lẽ cần ta gọi nhân viên công tác hay sao?
Diệp Huyền cười lạnh, hắn nói chuyện đầy khinh thường.
Nhìn thấy Diệp Huyền không hề giống như đang bộ dáng, nội tâm nam tử áo choàng mắng thầm một tiếng, thật sự là dời đá nện chân mình, lúc này hắn cũng bất chấp mất mặt, nói:
- Được rồi, vẫn là một bình Tôn Ý Đan trao đổi một viên Tinh Phách Thạch, ta đồng ý.
Diệp Huyền cũng không phải thật không thèm để ý Tinh Phách Thạch, hắn nghe nam tử áo choàng nói như thế liền nói:
- Ta muốn thấy Tinh Phách Thạch.
- Tốt.
Nam tử áo choàng khẽ cắn môi, hắn biết rõ luận giao dịch mình tuyệt đối không phải đối thủ của nam tử trước mặt.
Tiện tay ném ra một cái hộp ngọc, nam tử áo choàng cắn răng nói:
- Tôn Ý Đan đâu?
Diệp Huyền lúc này mới xuất ra Tôn Ý Đan.
Nam tử áo choàng tiếp nhận dan dược, nhìn cũng không nhìn, quay người chuẩn bị rời đi.
Diệp Huyền lúc này càng cảm thấy quỷ dị, hắn ngăn cản đối phương, nói:
- Các hạ, ngươi muốn làm gì, hiện tại giao dịch chấm dứt, chẳng lẽ ngươi còn muốn lưu ta lại dùng cơm sao?
Nam tử áo choàng lạnh giọng nói ra.
- Ai nói giao dịch chấm dứt, đồ vật của ngươi còn chưa nghiệm chứng mà đi cái gì?
Diệp Huyền nói ra, đồng thời mở hộp ngọc.
Trong hộp ngọc có một viên tinh thạch màu vàng tỏa ra khí tức Tinh Phách Thạch, cho dù từ vẻ ngoài hay từ khí tức đều là Tinh Phách Thạch độc nhất vô nhị.
Nhưng Diệp Huyền lại cười lạnh trong lòng.
- Các hạ thật sự chơi hảo thủ đoạn ah.
Hắn lạnh lùng nói ra, ánh mắt của hắn bắn ra hào quang sắc bén như đao, hắn nhìn vào mặt nam tử áo choàng, dường như muốn nhìn xuyên thấu qua khăn che mặt.
- Ta không rõ các hạ ngươi đang nói cái gì.
Nam tử áo choàng trầm giọng nói,
- Cầm Tinh Phách Thạch hối đoái Tôn Ý Đan, đó là ngươi đồng ý, hiện tại đã nghiệm chứng hàng hóa, các hạ tốt nhất tránh ra, ta còn có viện.
Nam tử áo choàng vội vã muốn rời khỏi.
- Không rõ?
Diệp Huyền lạnh lùng nói một câu:
- Cầm một tảng đá không có giá trị biến thành Tinh Phách Thạch cũng muốn cầm lấy Tôn Ý Đan của ta!
- Tảng đá?
Nam tử áo choàng cười to.
- Ta cho ngươi rõ ràng là Tinh Phách Thạch, các hạ không phải là muốn lừa Tinh Phách Thạch của ta sao, lão phu làm giao dịch ở nơi này lâu như thế, ngươi cho rằng ngươi tùy tiện có thể xảo trá saocoi chừa bị đánh gãy răng đấy.
- Thật không?
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng, đột nhiên cầm lấy Tinh Phách Thạch trong hộp ngọc sau đó đập lên bàn một cái.
Chỉ nghe ba một tiếng, Tinh Phách Thạch màu vàng vỡ ra làm hai.
- Thì ra Tinh Phách Thạch đường đường là tài liệu lục giai vậy mà giòn thành như vậy, tại hạ mới biết đấy.
Diệp Huyền cầm Tinh Phách Thạch vỡ ra, cười lạnh nói.
Chương629: Đừng quá tự tin
Hắn lúc trước vẫn cảm thấy không đúng, cũng không chỉ bởi vì đối phương che giấu khí tức, hiện tại nghĩ lại, trong tích tắc đối phương xuất ra hộp ngọc hắn có một cảm giác cổ quái.
Chờ hắn nắm lấy hộp ngọc trong tay mới phát hiện điểm cổ quái trong đó, đó là vì trên hộp ngọc có cấm chế.
Cấm chế trên hộp ngọc có thể mô phỏng các loại khí tức, lực chú ý của hắn lúc trước chỉ tập trung vào Tinh Phách Thạch, sau khi hộp ngọc tới tay mới phát hiện Tinh Phách Thạch không đúng, căn bản chỉ là một khối Minh Tâm Thạch ngụy trang thành Tinh Phách Thạch.
Minh Tâm Thạch là tài liệu tam giai, vẻ ngoài và hình dạng, lớn nhỏ của nó thập phần cùng loại với Tinh Phách Thạch, diểm khác nhau duy nhất là độ cứng cùng khí tức, không biết nam tử áo choàng dùng thủ đoạn gì vậy mà dùng Minh Tâm Thạch có khí tức Tinh Phách Thạch, hơn nữa cấm chế trên hộp ngọc làm cho Diệp Huyền không thể phân tích ra.
Nếu như không phải nội tâm của hắn có hoài nghi, nói không chừng đã bị nam tử áo choàng dùng một khối Minh Tâm Thạch lừa Tôn Ý Đan.
- Ngươi...
Nhìn thấy Diệp Huyền đạp nát Tinh Phách Thạch, giọng nói của nam tử áo choàng bối rối.
- Chậc chậc, Minh Tâm thạch có thể làm thành Tinh Phách Thạch, các hạ đúng là hảo thủ đoạn.
Diệp Huyền cười lạnh nhìn đối phương, trong nội tâm nộ khí bốc lên.
Cũng không phải bởi vì người này lừa gạt Tôn Ý Đan của hắn, mà là hắn vui mừng hụt.
Nam tử áo choàng im lặng, thời điểm Diệp Huyền cho rằng hắn muốn cầu xin tha thứ, ngữ khí của đối phương lại biến đổi.
- Lão phu hành tẩu chợ đêm lâu như vậy, ngươi là người đầu tiên nhìn thấu bảo vật của lão phu, nhãn lực các hạ đúng là không tệ, đã như vầy, lão phu trả Tôn Ý Đan cho ngươi, đồ của lão phu ngươi trả lại cho ta, ta và ngươi không nợ nhau.
Diệp Huyền quả thực tức điên, gia hỏa này lừa gạt mình, dựa theo ý của hắn trả lại đồ vật là không có gì sao?
Không đợi hắn mở miệng nói chuyện, lại nghe nam tử áo choàng lãnh đạm nói:
- Các hạ lần đầu tiên đi vào chợ đêm lại thu mua đồ vật loại trừ minh tâm chủng, lão phu nghe nói Huyền Cơ Tông đang nghiêm tra loại vật này, mục đích là lùng bắt thanh niên kích giết Cuồng Phong trưởng lão của bọn họ, không biết các hạ có quan hệ gì với người này hay không? Hay là các hạ là người Huyền Cơ Tông muốn tìm?
- Ngươi đang uy hiếp ta?
Ngữ khí của Diệp Huyền lạnh lùng.
Hắn không nghĩ tới đối phương lại căn cứ vào những tin tức này nhận ra hắn, lại còn dám đến uy hiếp hắn.
Nam tử áo choàng không thèm quan tâm, hắn nói:
- Nếu như ngươi đang cho rằng ta đang uy hiếp ngươi, đó chính là uy hiếp. Nếu ngươi nhận ra Tinh Phách Thạch là giả, kỳ thật mọi người không tổn thất gì, sao không bỏ qua, tất cả đi đường của nhau, không ai quan tâm ai?
- Thật không?
Nội tâm Diệp Huyền đang cười lạnh.
- Các hạ thật đúng là giỏi tính toán, thì ra đã sớm chuẩn bị đường lui, cho dù ta là người Huyền Cơ Tông muốn tìm, ta đã dám giết trưởng lão Huyền Cơ Tông, các hạ dám cam đoan mình có lực uy hếp hơn trưởng lão Huyền Cơ Tông hay sao?
Diệp Huyền không do dự phản kích.
Tuy Diệp Huyền phản kích nhưng không phải nói mò, hắn dám giết trưởng lão Huyền Cơ Tông, như vậy hắn làm sao không dám giết kẻ giấu đầu lòi đuôi chứ?
Nam tử áo choàng căn bản không sợ, nói:
- Ngươi dám động thủ ở nơi này, như vậy chính ngươi cũng không sống được, nơi này là chợ đêm, ngươi không biết lão phu là ai thì làm sao có thể gây phiền toái cho lão phu.
Nam tử áo choàng đoán chừng đã ăn chắc điểm naỳ của Diệp Huyền.
Diệp Huyền cười cười, ý vị thâm trường nói:
- Một nữ nhân luôn mồm gọi mình là lão phu, ta nghe thế nào cũng có cảm giác không được tự nhiên đấy.
- Ngươi nói cái gì?
Diệp Huyền cảm giác được thân thể của đối phương đang run rẩy, không tự kìm hãm sợ hãi trong lòng.
- Áo choàng ẩn nặc, cấm chế biến âm, Hóa Hình Thuật, chậc chậc, thủ đoạn ẩn nấp của các hạ đúng là nhiều, xem ra có không ít kẻ thù ở nơi đây nha, nhưng ta muốn nói là, các hạ quá tự tin vào Dịch Dung Thuật của mình.
Diệp Huyền phất phất tay, nhàn nhạt nói ra,
- Đặc thù của ngươi rõ ràng như thế, chắc hẳn tại hạ dễ dàng dò hỏi ra tin tức của ngươi. Ngươi nên đi thôi, cũng không biết khi cao thủ Vũ Vương của Huyền Cơ Tông đã đến, các hạ có thể thoát khỏi vận mệnh hay không? Thật sự làm người ta chờ mong.
Nhìn thấy Diệp Huyền vẫn thản nhiên, nam tử áo choàng đã sợ rồi, nàng trầm mặc một lát sau đó cắn răng nói;
- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?
Diệp Huyền bình tĩnh nhìn nam tử áo choàng trước mặt, nói:
- Ta nào dám làm gì ngươi chứ, là ngươi gạt đan dược của ta trước, sau đó còn muốn uy hiếp ta, hiện tại nội tâm của ta sợ hãi, ta là người có tật xấu, sau khi sợ hãi thì chuyện cũng làm ra được, nhất là với nữ nhân.
- Ngươi...
Nam tử áo choàng sợ thật rồi, giọng nói cũng run rẩy, nàng hiện tại đã hối hận khi đến tìm Diệp Huyền, chẳng những bị đối phương nhìn thấu âm mưu, thậm chí thân phận của mình cũng bị đối phương nhìn ra, nếu bị kẻ này tìm tới cửa...
Nàng đã có chút không dám tưởng tượng hậu quả, đối phương là kẻ dám giết trưởng lão của Huyền Cơ Tông đấy.
Nàng kiệt lực làm tâm tình vững vàng, lúc này nói:
- Lần này là ta không đúng, các hạ có yêu cầu gì cứ việc nói ra đi, hơn nữa ta cam đoan không nói ra chuyện của các hạ.
Diệp Huyền lạnh lùng nhìn người mặc áo choàng, hắn biết rõ đối phương đã chịu thua, lúc này mới thản nhiên nói:
- Một viên Tinh Phách Thạch, chuyện này xóa bỏ.
Nam tử áo choàng cau mày, nói:
- Đổi điều kiện, ta không có Tinh Phách Thạch, nếu không như vậy, ta cho ngươi ba trăm viên huyền thạch hạ phẩm bồi thường...
- Ta nói rồi, một viên Tinh Phách Thạch.
Diệp Huyền lạnh lùng cắt lời của đối phương:
- Không nên nói mình không có Tinh Phách Thạch, ngươi có thể ngụy trang Minh Tâm thạch thành Tinh Phách Thạch, trong đó gia nhập Song Hoàng Diệp, Thấu tinh Phấn, hơn nữa còn ngâm trong Linh Lăng Tủy Dịch trong thời gian một nén nhang, nhưng trọng yếu nhất là trong Linh Lăng Tủy Dịch có gia nhập một ít bột phấn của Tinh Phách Thạch, cho nên trên Minh Tâm Thạch mới có khí tức của Tinh Phách Thạch.
- Điểm này không có bất cứ thủ đoạn nào có thể làm được, cho nên ngươi nhất định có Tinh Phách Thạch.
- Không nên khiêu chiến kiên nhẫn của ta, một viên Tinh Phách Thạch, vật tới tay ta sẽ bỏ qua việc này.
Diệp Huyền nói chuyện lạnh lùng nhưng chân thật đáng tin.
- Ngươi chỉ liếc nhìn thành phẩm đã biết rõ quá trình chế tác của ta, ngươi...
Người mặc áo choàng triệt để kinh ngạc đến ngây người.
Chương630: Ép mua ép bán (1)
Vốn nàng còn nghi hoặc vì cái gì Diệp Huyền biết rõ Tinh Phách Thạch là giả, phải biết rằng nàng làm giả đồ vật cho dù là luyện hồn sư ngũ phẩm cũng không nhìn ra, luyện hồn sư lục phẩm cũng phải phân tích cẩn thận mới có thể nhìn ra được.
Nhưng Diệp Huyền chỉ nhìn một lúc đã phát hiện mánh khóe.
Ngay từ đầu nàng còn tưởng rằng hôm nay vận khí của mình không tốt, hiện tại nàng đã hiểu ra, thì ra thanh niên này có tạo nghệ phương diện tài liệu tuyệt đối còn trên cả nàng.
- Tốt, ta đáp ứng.
Nội tâm nàng sợ hãi, cắn răng đáp ứng yêu cầu của Diệp Huyền:
- Hiện tại Tinh Phách Thạch không ở trên người của ta... Ta cần...
- Ta và ngươi đi lấy.
Diệp Huyền trực tiếp nói:
Thân thể người áo choàng run rẩy, trong nội tâm cảm thấy đắng chát.
Thời điểm Diệp Huyền chuẩn bị đứng lên đi cùng người mặc áo choàng, đột nhiên có một giọng nói vang lên:
- Nghe nói ngươi có Thanh Thần Đan và Huyền Quang Đan? Còn có bất kỳ đan dược dưới ngũ phẩm?
Giọng nói khàn khàn nhưng nghiêm khắc, dường như Diệp Huyền chỉ cần trả lời không đúng thì hắn sẽ động thủ.
Hơn nữa giọng nói của hắn mang theo lực áp bách rất lớn, lớn như ngọn núi áp lên người Diệp Huyền, dường như hắn ra tay phu đầu với Diệp Huyền.
Lúc này có vài võ giả muốn tới trao đổi với Diệp Huyền nghe được giọng nói này, trông thấy người tới là lão giả tóc nâu, lập tức vô ý thức ngừng bước không dám tiến lên.
Diệp Huyền lại rót chén trà cho mình và uống một hơi cạn sạch, dường như uy áp kinh khủng kia là gió xuân, biến mất hầu như không còn.
- Ha ha, thật sự có tài.
Lão giả tóc nâu đặt mông ngồi xuống ghế trước mặt Diệp Huyền, sau đó hắn khinh thường nói với người áo choàng:
- Đồ dấu đầu lộ đuôi, lão phu đến, ngươi còn chưa cút.
Người áo choàng vô ý thức lui ra phía sau hai bước, mắt nhìn Diệp Huyền.
- Là chỗ ta ngồi, bảo người khác cút đi hay không còn chưa tới phiên ngươi làm chủ đâu.
Diệp Huyền thản nhiên nói với người tóc nâu.
Đây là một Vũ Tôn lục giai nhị trọng, hơn nữa khí tức còn mạnh hơn Cuồng Phong bị Kim Lân đánh chết lúc trước.
Võ giả như vậy cũng là cường giả trong đế đô Hạo Thiên đế quốc, hơn nữa còn là cao thủ trong cao thủ.
Tuy mạnh hơn Cuồng Phong trưởng lão, đối với đám người Mạc Thành Thiên bị Diệp Huyền thu phục còn mạnh hơn lão giả này một ít.
Lão tỉa tóc nâu không ngờ Diệp Huyền lại không quan tâm hắn, hắn cười lạnh và nói:
- Lá gan của ngươi rất lớn a? Cũng phả, nhìn bộ dạng của ngươi lạ mặt như vậy hẳn là mới tới chợ đêm, còn không biết ta là ai, lão phu là Âm Thứu, người khác gọi lão phu là Đồ Nhân Tôn.
- Ngươi là ai thì có quan hệ với ta sao? Nói xong thì ngươi cút đi, ta còn có việc.
Nếu như không phải nơi này là chợ đêm, Diệp Huyền đã sớm vận dụng Trấn Nguyên Thạch đập chết đối phương, không ngờ dám trang bức lên đầu của hắn.
Âm Thứu nghe được Diệp Huyền nói thế, hắn không dám tin vào tai mình, nhìn Diệp Huyền nói ra:
- Ngươi chỉ là một Vũ Tông ngũ giai mà dám nói chuyện với lão phu như vậy? Xem ra ngươi không phải người đế đô, trong người trẻ tuổi của đế đô không ai dám nói với lão phu như thế. Cho ngươi ba giây, xuất ra Thanh Thần Đan, Huyền Quang Đan cho lão phu xem.
Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lẽo, hắn không biết nơi này có được đánh nhau hay không, nhưng nghĩ tới có lẽ có hạn chế, bởi vì lúc trước hắn tiến vào nơi này nhìn thấy có vài người nổi giận đùng đùng muốn động thủ nhưng cuối cùng không có đánh nhau.
Hắn không sợ Âm Thứu nhưng nếu biểu hiện tại nơi này quá mức, dẫn cường giả Vũ Vương đuổi giết tới nơi này thì phiền phức.
- Đồ vật của ta, ta làm gì phải lấy cho ngươi xem?
Diệp Huyền cười lạnh nói, một câu, đối với loại người này, mặc kệ đối phương có lấy cái gì ra đổi thì hắn cũng không đổi.
- Tiểu tử, ngươi rất cuồng ah, đáng tiếc, cuồng vọng cần trả giá thật nhiều.
Bỗng nhiên Âm Thứu đứng lên, ngữ khí của hắn lạnh lùng và uy áp bộc phát như thủy triều bao phủ Diệp Huyền vào trong.
Diệp Huyền đứng lên đột ngột, hắn cầm ấm trà trên bàn và ném xuống đất..
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo nhìn bốn phía:
- Ta vốn cho rằng nơi này là nơi giao dịch công bằng, không nghĩ tới hoàn toàn sai lầm, ở chỗ này còn có kẻ ỷ vào thực lực mạnh nên tiến hành ép mua ép bán, quả nhiên đế đô không giống bình thường ah.
Diệp Huyền nói chuyện rất lớn, gần như người trong đại sảnh đều nghe được.
Sau khi Diệp Huyền nói xong liền đứng đó..
Hắn không tin mình nói lớn như thế người quản lý chợ dêm lại không nghe thấy, hắn nói như vậy mà đối phương không ra mặt, nếu như không ra mặt thì tự nhiên hắn có thể động thủ với Âm Thứu.
Trên thực tế lúc này Diệp Huyền cũng đã chuẩn bị đấu võ, hắn không chủ động ra tay, chỉ cần Âm Thứu dám ra tay thì hắn có thể sử dụng toàn lực.
Đúng lúc này có giọng nói tức giận vang lên:
- Âm Thứu, chợ đêm chúng ta là nơi mọi ngươi trao đổi đồ vật mình cần, cũng không phải là nơi ngươi có thể hung hăng càn quấy, ngươi hẳn là ỷ vào thực lực mạnh cho nên không quan tâm quy tắc của chợ đêm sao?
Giọng nói lạnh lùng vang lên, một nam tử trung niên áo xám đi tới, ánh mắt hắn rất nhỏ, có mũi ưng, bờ môi hơi mỏng lộ ra thần thái ngoan độc, khí tức hắn tỏa ra chính là cường giả Vũ Tôn lục giai, hơn nữa cũng không yếu hơn Âm Thứu chút nào.
Âm Thứu nhìn thấy người tới cho nên thu hồi uy áp như cuồng phong của mình, hắn vừa chắp tay, cười nói:
- Thì ra là Phong Do quản sự, Phong Do quản sự nghiêm trọng, ta làm sao dám phá hư quy củ chợ đêm, vị tiểu hữu này dùng đan dược đổi đồ vật, ta cũng muốn bàn việc buôn bán với hắn mà thôi, xem ra là tiểu hữu hiểu lầm ý của ta.
Âm Thứu nói xong liền xuất ra một khối khoáng thạch màu xanh da trời, sau đó hắn nói với Diệp Huyền.
- Ta thấy tiểu hữu hối đoái không ít tài liệu, ngươi xem khối quáng thạch này có thể hối đoái đan dược của ngươi hay không?
- Lam Lôi tinh!
Không chờ Diệp Huyền mở miệng, đám người chung quanh lập tức kinh hô.
Lam Lôi tinh là tài liệu lục giai, tuy phẩm chất của nó không phải rất cao nhưng công dụng lại thập phần rộng lớn.
Lam Lôi tinh có một đặc tính chính là có thể tự chủ hấp thu lôi điện chi lực trong thiên địa, hơn nữa nếu dùng huyền lực kích thích cũng bị kích phát dễ dàng, bởi vậy cho dù là huyền binh, hồn binh hay là một ít huyền bảo, thậm chí luyện chế trân pháp, Lam Lôi tinh đều có thể phát ra công dụng của mình.
Một khi dung nhập Lam Lôi tinh vào bảo vật, nó sẽ có được thuộc tính lôi điện, sẽ có tác dụng kỳ diệu trong chiến đấu.