- Thiên nhai thương hội các ngươi có địa vị gì ta không muốn biết, ta chỉ tới mua linh dược, đáng tiếc không tìm được thứ ta cần mà thôi, cáo từ.
Diệp Huyền khoát khoát tay, Tụ Bảo Hiên làm hắn cảm thấy quá thất vọng, đã không muốn tiếp tục ở lại nơi này.
- Xùy, linh dược lục giai còn ngại kém, hẳn là ngươi muốn mua linh dược thất giai hay sao?
Mạc thiếu gia cười nhạo Diệp Huyền lớn nhất lập tức lên tiếng:
- Ngươi muốn bảo vật thất giai, tại thành Hắc Thạch cũng không phải là không có, Phẩm Bảo Các đối diện có một đoạn Thất Sắc Hỗn Độn Thổ, chỉ cần có đầy đủ bảo vật là có thể mua sắm, có bản lĩnh ngươi đi mua cho húng ta xem một chút.
Thất Sắc Hỗn Độn Thổ?
Nội tâm Diệp Huyền chấn động mạnh, mắt lộ ra tinh mang nhìn sang tên này.
- Ngươi nói thật?
Thất Sắc Hỗn Độn Thổ chính là tài liệu cực kỳ trân quý, thuộc về một loại đại địa tức nhưỡng, mặc dù chỉ là đại địa tức nhưỡng cấp thấp nhất nhưng cũng là bảo vật Vương cấp thất giai.
Công dụng chủ yếu của nó là cải tạo thân thể võ giả, giúp thân thể võ giả đạt được lột xác và càng thân cận với đại địa.
Đương nhiên, nếu như võ giả tu luyện công pháp thổ hệ đạt được sẽ tốt hơn.
Cửu Chuyển Thánh Thể của Diệp Huyền hiện tại đã đột phá đến tam chuyển, muốn đi vào tứ chuyển, không có bảo vật cường đại là tuyệt đối không được, mà Thất Sắc Hỗn Độn T chính là một trong các loại bảo vật có thể giúp Cửu Chuyển Thánh Thể tiến giai.
Trừ chuyện đó ra, đại địa vũ hồn của hắn cũng là thổ hệ vũ hồn, Thất Sắc Hỗn Độn Thổ có tác dụng tăng phúc cho đại địa vũ hồn thật lớn.
Nhìn thấy ánh mắt Diệp Huyền sáng ngời bức người, Mạc thiếu gia vô cùng giật mình, cảm giác mình như bị hồng hoang mãnh thú nhìn chằm chằm vào, hắn nuốt nước miếng.
Đột nhiên hắn ý thức được mình đang bị nhiều người nhìn chằm chằm vào, cố trấn định và cười nhạo:
- Đương nhiên ta nói sự thật, Phẩm Bảo Các có được Thất Sắc Hỗn Độn Thổ là chuyện không ai trong thành Hắc Thạch không biết, như thế nào, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đi mua sắm hay sao?
Mạc thiếu gia ngữ khí khinh bỉ, hiển nhiên cho rằng Diệp Huyền đang nói xạo mà thôi.
- Đi!
Diệp Huyền không so đo với hắn làm gì, lập tức mang theo Kim Lân quay người xuống lầu, đi sang Phẩm Bảo Các đối diện.
Nơi này còn có bán ra Thất Sắc Hỗn Độn Thổ, thật sự là kinh hỉ ngoài ý muốn, cho dù như thế nào, hắn muốn thu Thất Sắc Hỗn Độn Thổ tới tay.
- Tiểu tử này thật sự đi Phẩm Bảo Các.
- Chẳng lẽ hắn thật muốn đi mua Thất Sắc Hỗn Độn Thổ sao?
- Ta đoán hắn đang nói xạo, hắn chỉ là gia hỏa nghèo kiết hủ lậu mà thôi, hắn thật có thể mua Thất Sắc Hỗn Độn Thổ hay?
- Mặc kệ có mua được hay không, đi xem náo nhiệt đi.
- Đi, đi xem.
Những khách nhân trên lầu hai liên tục lộ ra thần thái ngạc nhiên, cả đám hưng phấn đuổi theo Diệp Huyền.
Chỉ trong nháy mắt khách nhân trên lầu hai Tụ Bảo Hiên đã chạy đi sạch sẽ, bọn họ đều rất muốn biết thiếu niên tới từ nông thôn có mua được Thất Sắc Hỗn Độn Thổ hay sao.
- Lưu quản sự...
Thấy tình cảnh này, nhân viên phục vụ lầu hai của Tụ Bảo Hiên cũng há hốc mồm.
- Các ngươi ở tại chỗ này, ta đùng là muốn xem tiểu tử kia có thể mua Thất Sắc Hỗn Độn Thổ hay không.
Lưu quản sự hừ lạnh một tiếng, hắn cũng đi ra ngoài.
Đại sảnh Phẩm Bảo Các có không ít nhân viên phục vụ đang đứng chán muốn chết.
Trên cầu thang lầu hai có một nữ tử lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Nữ tử này mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, ăn mặc sa y màu trắng, mái tóc dài màu đen búi lại tinh xảo, lộ ra thần thái trang nhã đoan trang, gương mặt hồng nhuận phơn phớt, vô cùng mịn màng, đôi mắt trong veo như nước, chân mày lá liễu cong vút, nàng vô cùng xinh đẹp.
Đặc biệt là dáng người của nàng tuy bị lụa trắng che khuất nhưng cảm giác có lồi có lõm, vô cùng yểu điệu.
Trên mặt của nàng lúc này mang theo một chút u sầu nhàn nhạt, hai đầu lông mày ẩn chứa sầu lo không biến mất.
- Dạ thúc, sinh ý trong các gần đây như thế nào?
Giọng nói như hoàng anh hót vang lên, thiếu nữ hỏi.
Một lão giả bên cạnh thở dài, nói:
- Tiểu thư, sinh ý trong các thời gian gần đây một ngày không bằng một ngày, trước mắt mỗi ngày xem ra còn có lợi nhuận, nếu tiếp tục như vậy chỉ sợ không bao lâu Phẩm Bảo Các sẽ nhập không đủ xuất.
Thiếu nữ nhìn đám người trong cửa hàng, trầm mặc không nói.
Từ khi thần hành thương hội sinh ra nguy cơ tới nay, sinh ý của Phẩm Bảo Các rớt xuống ngàn trượng, trước kia trong Phẩm Bảo Các không chỗ đặt chân, hiện tại chẳng khác gì giăng lưới bắt cá..
Phụ thân bọn họ hiện tại đang bận sứt đầu mẻ trán, hết lần này tới lần khác bản thân mình không thể trợ giúp được cái gì, cho dù chưởng quản sinh ý Phẩm Bảo Các thành Hắc Thạch cũng càng ngày càng kém, cố tình muốn xuất lực nhưng không biết phải làm sao bây giờ.
- Chẳng lẽ chúng ta xuất ra Thất Sắc Hỗn Độn Thổ cũng không thể làm các thế lực kia nhả ra hay sao?
Thiếu nữ cắn môi nói.
Trên mặt lão giả lộ ra một tia bất đắc dĩ:
- Tiểu thư, thành Hắc Thạch có thể mua được Thất Sắc Hỗn Độn Thổ cũng chỉ có nấy gia tộc, những gia tộc này biết rõ tình huống thần hành thương hội chúng ta nên mơ tưởng đục nước béo cò, căn bản không thành tâm mua sắm.
Lão giả nói đến đây đã ngừng nói, Thất Sắc Hỗn Độn Thổ là bảo vật trấn hội của thần hành thương hội, dưới tình huống bình thường, loại bảo vật này không bán ra bên ngoài, hôm nay thương hội lâm vào nguy cơ, tiểu thư chỉ nghĩ ra biện pháp này.
Nhưng mà thiếu nữ cũng không biết, thần hành thương xuất ra Thất Sắc Hỗn Độn Thổ, tự nhiên sẽ có không ít thế lực nhìn chằm chằm vào, tranh nhau tranh mua, nhưng hôm nay thần hành thương hội đang phiêu diêu trong phong vân, thế lực nào trong Vô Không Lĩnh, đây không phải thế hệ tâm ngoan thủ lạt, bọn chúng am hiểu bỏ đá xuống giếng, ngược lại làm cho Phẩm Bảo Các càng gian nan trong thành Hắc Thạch.
Loại chuyện này lão giả cũng không tiện bao nhiêu, hắn biết rõ tiểu thư vì thương hội đã quan tâm không ít, nếu như biết rõ những này cũng sẽ khổ sở nhiều.
Hi vọng thần hành thương hội có thể chống qua ải này.
Trong nội tâm lão giả thở dài một hơi.
Lúc này cửa ra vào Phẩm Bảo Các có động tĩnh xôn xao, sau đó một đám người chen chúc đi vào.
- Nghe nói nơi này có Thất Sắc Hỗn Độn Thổ bán?
Thiếu niên tóc đen dẫn đầu đi vào bên trong cửa hàng, lúc này nói với nhân viên phục vụ một câu.
Đám người kia là Diệp Huyền chuẩn bị mua sắm Thất Sắc Hỗn Độn Thổ, võ giả đi theo Diệp Huyền vào Tụ Bảo Hiên.
Chương592: Bảo vật giá trị (1)
Nhân viên phục vụ trong Phẩm Bảo Các đã sớm quen với cảnh giăng lưỡi bắt chim, đột nhiên có một đám người tràn vào làm bọn họ ngây ngốc.
Thiếu nữ và lão giả trên lầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền sững sờ, chợt ánh mắt nhìn đám người Lưu quản sự phía sau, trên mặt mang theo thần thái âm trầm.
- Lưu quản sự, thiên nhai thương hội Tụ Bảo Hiên ở đối diện sao? Đến Phẩm Bảo Các chúng ta còn mang theo nhiều người như vậy, là muốn nháo sự sao?
Đám nhân viên phục vụ đang luống cuống tay chân chưa lên tiếng, một giọng nói như chim hoàng oanh trên lầu vọng xuống, mọi người ngẩng đầu nhìn sang, một thiếu nữ và lão giả đi xuống lầu, bọn họ đi xuống với ánh mắt phẫn nộ.
- Là thần hành thương hội Đông Phương Tử Ti tiểu thư.
- Đông Phương Tử Ti tiểu thư chính là một trong mười đại mỹ nhân của Mộng Cảnh bình nguyên, hơn nữa còn là đệ tử thiên tài của Lam Quang học viện, gần đây không tại Vô Không Lĩnh, không nghĩ tới lại trở về thành Hắc Thạch.
- Nàng có thể không trở lại sao, thần hành thương hội gần đây xuất hiện nguy cơ, các nơi đều quay vòng mất linh, Đông Phương Tử Ti dầu gì cũng là đệ tử Lam Quang học viện cũng có chút mặt mũi, trở lại có thể chống đỡ mặt mũi cho thần hành thương hội, nghe nói lấy Thất Sắc Hỗn Độn Thổ ra bán chính là chủ ý của nàng.
- Đáng tiếc ah, Lam Quang học viện là tổ chức buông lỏng, không giống Cửu Dương Tông, Huyền Cơ Tông, Huyền Âm cốc là các tông môn, đệ tử gặp nạn còn có thể dựa vào lực lượng tông môn, Lam Quang học viện chỉ bồi dưỡng đệ tử, về phần việc của đệ tử thì học viện rấ ít xuất đầu.
- Chậc chậc, nghe nói hiện tại mấy đại gia tộc thành Hắc Thạch đã nhìn chằm chằm vào Thất Sắc Hỗn Độn Thổ, Đông Phương Tử Ti tiểu thư xem như mang ra một chiêu bài của thần hành thương hội rồi.
Nhìn thấy Đông Phương Tử Ti. không ít người ở đây hai mắt tỏa sáng, liên tục nghị luận, trong đó một ít võ giả nam tính tỏa ra hào quang khác thường, ánh mắt vô cùng tham lam.
Trong đám người, Lưu quản sự bị điểm tên lại nói:
- Đông Phương Tử Ti tiểu thư, cơm có thể ăn bậy nhưng nói cũng không thể nói lung tung, Phẩm Bảo Các của ngươi mở cửa đón khách, chẳng lẽ còn có đạo lý sợ khách nhân đi vào hay sao? Huống chi những người này không phải ta mang tới, mà là vị tiểu huynh đệ này mang tới.
Đông Phương Tử Ti lúc này mới chú ý tới Diệp Huyền, nhíu mày hỏi:
- Ngươi muốn mua Thất Sắc Hỗn Độn Thổ?
Diệp Huyền mang nhiều người tới đây như vậy, hơn nữa còn có Lưu quản sự của Tụ Bảo Hiên, Đông Phương Tử Ti có cảm giác Diệp Huyền tới quấy rối, ngữ khí cũng có chút bất thiện.
- Đúng vậy, nơi của ngươi có không?
Diệp Huyền mới mặc kệ Đông Phương Tử Ti dùng giọng điệu gì nói với mình, hắn coi trọng duy nhất chính là Thất Sắc Hỗn Độn Thổ.
- Có là có nhưng ngươi ra giá bao nhiêu?
- Thất Sắc Hỗn Độn Thổ là các ngươi bán ra, không biết các ngươi bán bao nhiêu?
Diệp Huyền hỏi ngược lại.
Đông Phương Tử Ti nhìn Diệp Huyền:
- Bảo vật thất giai, trên lý luận giá trị thấp nhất đều là một trăm triệu huyền tệ trở lên, đó chỉ là nói giá trị, bảo vật thất giai chính là bảo vật Vương cấp, dùng huyền tệ khẳng định mua không được, Phẩm Bảo Các chúng ta chỉ nguyện ý thu mua hai loại là huyền thạch, đan dược mà thôi.
- Nếu như là huyền thạch, tốt nhất là huyền thạch trung phẩm, ba trăm viên huyền thạch trung phẩm có thể hối đoái, nếu như là huyền thạch hạ phẩm cần bốn vạn viên; nếu là đan dược, đan dược ngũ cần bảy mươi viên, hơn nữa không thể là đan dược ngưng huyền bình thường gì đó, đan dược tứ phẩm cần một ngàn hai, cũng không thể là đan dược bình thường.
Đông Phương Tử Ti nói rõ chi tiết.
Diệp Huyền nghe xong cũng có chút ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới đối phương đáp ứng sảng khoái như vậy, hơn nữa liền giá cả cũng thể hiện ra.
Bảo vật Vương cấp như Thất Sắc Hỗn Độn Thổ đúng là không thể dùng giá cả bình thường mua được, lấy vật đổi vật có thể xem như phương pháp giao dịch đơn giản nhất.
Ở đây trừ Diệp Huyền ra, những người khác thật không có thập phần giật mình, hiển nhiên đại đa số bọn họ cũng biết giá cả như thế.
Trong nội tâm Diệp Huyền có chút tự hỏi.
Thất Sắc Hỗn Độn Thổ là thứ hắn phải có, bởi vì hối đoái thứ này vô cùng có lợi cho hắn.
Hắn không có bốn vạn viên huyền thạch hạ phẩm, hắn có một ít huyền thạch trung phẩm trong trữ vật giới chỉ, hơn nữa ba trăm viên là dư xài nhưng không nhiều, một khi giao dịch ra ngoài, chính hắn tu luyện và luyện chế cần huyền thạch trung phẩm sẽ giật gấu vá vai, nghèo rớt dái.
Cho nên dùng huyền thạch trao đổi là không được.
Như vậy chỉ có thể dùng đan dược, một ngàn viên đan dược tứ phẩm, hiện tại Diệp Huyền không có nhưng trong trữ vật giới chỉ có không ít linh dược, luyện chế nửa nhiều là có thể gom góp đủ số.
Hắn sẽ không công hao phí nửa tháng luyện đan, nội tâm Diệp Huyền trong cũng không muốn, hơn nữa ai biết nửa tháng sau chờ hắn gom đủ đan dược thì Thất Sắc Hỗn Độn Thổ còn ở đây hay không.
Cuối cùng chỉ có đan dược ngũ phẩm.
Lúc trước mình luyện chế đan dược ngũ phẩm trong phù quang bí cảnh còn thừa lại gần trăm viên cuối cùng, có lẽ đủ để tiền trả mua sắm Thất Sắc Hỗn Độn Thổ.
Thời điểm tu luyện cần dan dược chỉ có thể lại luyện chế một ít.
Đối với võ giả mà nói, đan dược ngũ phẩm là đồ vật vô cùng trân quý, nhưng đối với luyện dược sư như Diệp Huyền mà nói chỉ tổn thất một ít linh dược mà thôi.
Nghĩ tới đây Diệp Huyền trực tiếp gật đầu, nói:
- Giá tiền này không có vấn đề, ta muốn xem Thất Sắc Hỗn Độn Thổ trước, nếu như đồ vật là thật là có thể giao dịch.
Tiểu tử này lại đáp ứng.
Đám người Lưu quản sự đi theo xem náo nhiệt cực kỳ khieps sợ, lập tức xôn xao.
Tin tức và giá cả Phẩm Bảo Các bán ra Thất Sắc Hỗn Độn Thổ đã truyền khắp thành Hắc Thạch, mỗi một võ giả đều biết, thậm chí mấy đại gia tộc thành Hắc Thạch cũng có ý muốn mua.
Nhưng bọn họ biết giá cả của Phẩm Bảo Các cao nên muốn ép giá một chút, Phẩm Bảo Các không lùi bước nào, cuối cùng không có ai giao dịch thành công.
Nói thực ra giá tiền của Phẩm Bảo Các cũng không tính là cao, dù sao bảo vật thất giai chính là báu vật vô giá, có giá đều là phù hợp, chỉ có mua và không mua, mà không có đạo lý giá cả không phù hợp.
Nhưng thần hành thương hội gần đây lâm vào trong nguy cơ, vội vàng cần tài nguyên cho nên mấy đại gia tộc mới không có sợ hãi muốn ép giá như vậy.
Song phương đang so đấu xem ai kiên trì lâu hơn.
Chương593: Bảo vật giá trị (2)
Dù sao cho dù dùng huyền thạch hay dùng đan dược trả tiền đều là giá một ngày, cũng không phải bất cứ kẻ nào có thể thừa nhận.
Làm cho mọi người không ngờ là, Diệp Huyền nghe giá cả liền không nói hai lời trực tiếp mở miệng đáp ứng, nếu là đồ thật thì hắn sẽ mua.
Hành vi này làm cho vô số người kinh ngạc ngây người.
Đây chính là giao dịch giá trị cả tỷ huyền tệ đấy, cũng không phải ra chợ mua rau cải trắng, tiểu tử này không cân nhắc đã đáp ứng.
Không nói gia tộc của hắn có tài lực như thế hay không.
Hắn tùy hứng như vậy phụ mẫu của hắn có biết không? Thân nhân hắn có biết không? Gia tộc của hắn có biết không?
- Ngươi đáp ứng.
Người chung quanh không ngừng giật mình, Đông Phương Tử Ti cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ tới kết quả như vậy.
Nàng lúc này nhìn sang Lưu quản sự, chẳng lẽ thiếu niên này thực không phải là người thiên nhai thương hội tìm tới, chẳng lẽ có âm mưu gì?
Nàng cau mày, không khỏi do dự.
- Như thế nào, có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ Thất Sắc Hỗn Độn Thổ của Phẩm Bảo Các là giả hay sao?
Diệp Huyền cau mày, hắn sợ nhất Phẩm Bảo Các thả tin tức này ra ngoài chỉ là mánh lới.
- Đúng vậy a, Đông Phương Tử Ti tiểu thư, người này đều tỏ vẻ muốn, vì sao Phẩm Bảo Các các ngươi không mang Thất Sắc Hỗn Độn Thổ ra, chẳng lẽ là giả?
- Đúng vậy, ta vẫn nghe nói Phẩm Bảo Các có bán Thất Sắc Hỗn Độn Thổ, tuy chúng ta chưa thấy qua, không bằng lấy ra cho chúng ta nhìn tận mắt.
- Chẳng lẽ thần hành thương hội lại đổi ý, không muốn bán Thất Sắc Hỗn Độn Thổ hay sao? Đây không phải đùa nghịch mọi người chúng ta sao?
Đám người theo sau Diệp Huyền lúc này ồn ào nhao nhao.
Đông Phương Tử Ti cắn cắn bờ môi, mắt nhìn lão giả bên cạnh và ra quyết định.
- Dạ thúc, mang đồ vật ra đây.
Trong Phẩm Bảo Các của mình, nàng không tin thiên nhai thương hội dám công nhiên cướp đoạt.
Lão giả gật gật đầu, hắn đi lên lầu, chỉ chốc lát sau hắn mang hộp ngọc xuống.
Hộ vệ Phẩm Bảo Các cũng ngăn cách đám khách nhân ra ngoài, lão giả đi tới trước mặt mọi người và mở hộp ra.
Một đạo hào quang bảy màu tỏa sáng trong đại sảnh, hào quang bảy màu rực rỡ xuất hiện, khí tức đại địa tức nhưỡng nồng đậm truyền ra, khí tức đáng sợ làm mọi người đứng không vững, ánh mắt sáng lên.
- Đây là bảo vật Vương cấp thất giai sao?
Rất nhiều người ở nơi đây cả đời chưa từng thấy bảo vật thát giai, hôm nay có cơ hội kiến thức nên nhìn chằm chằm vào, đôi mắt mở to như trứng ngỗng, giống như đang nhìn thấy mỹ nữ mỹ lệ.
Trên thực tế bọn họ cũng không nhìn ra Thất Sắc Hỗn Độn Thổ có cái gì đặc biệt, uy áp của bảo vật Vương cấp lại làm bọn họ cảm thấy áp lực, hô hấp không nhanh.
- Là Thất Sắc Hỗn Độn Thổ không sai, hơn nữa còn là Thất Sắc Hỗn Độn Thổ thượng phẩm.
Diệp Huyền liếc nhìn đồ vật đối phương lấy ra, đó là Thất Sắc Hỗn Độn Thổ chân chính.
Ba!
Hộp ngọc khép lại.
Hào quang bảy màu lập tức biến mất, khí tức cường đại cũng biến mất theo sau đó, mọi người nơi đây có cảm giác như giác mộng nam kha.
Ánh mắt mê ly của mọi người cũng thu liễm và khôi phục tinh thần ngay sau đó.
- Không biết các hạ nhìn rõ ràng chưa..
Đông Phương Tử Ti nhìn Diệp Huyền, mở miệng hỏi.
- Là Thất Sắc Hỗn Độn Thổ không sai.
Diệp Huyền gật gật đầu.
Trong lòng mọi người kinh ngạc, ánh mắt Lưu quản sự ngưng trọng, vừa rồi Diệp Huyền nói chỉ cần Thất Sắc Hỗn Độn Thổ là thật thì hắn sẽ mua sắm.
Vốn Lưu quản sự căn cứ biểu hiện của Diệp Huyền tại Tụ Bảo Hiên lúc trước nhất định sẽ không nhận nợ, nói mình không thể phân biệt ra thật giả, đến lúc đó Phẩm Bảo Các cũng không có biện pháp với hắn.
Nhưng bây giờ hắn thừa nhận là thật, chẳng lẽ gia hỏa này thật sự mua Thất Sắc Hỗn Độn Thổ sao?
Lúc này Kim Lân bên cạnh Diệp Huyền lên tiếng.
- Hắc hắc, tới nơi này cả buổi, cuối cùng cũng miễn cưỡng nhìn thấy bảo vật đáng nhìn, thứ kia vừa rồi tỏa ra thổ huyền chi lực nồng đậm, đáng tiếc quá nhỏ, chỉ là một khối lớn như nắm đấm, nếu lớn một chút làm thành giường ngủ thì quá thoải mái.
Vẻ mặt Kim Lân lộ ra thần thái mê luyến.
Phốc phốc!
Toàn trường đờ đẫn, vẻ mặt ngạc nhiên, ánh mắt liên tục nhìn về phía Kim Lân.
Tên ngu ngốc này đang nói cái gì? Quá nhỏ, muốn biến Thất Sắc Hỗn Độn Thổ làm thành một cái giường lớn?
Khốn kiếp, đây chính là Thất Sắc Hỗn Độn Thổ thất giai đấy, nó là thứ thưa thớt trên đại lục.
Một khố lớn như nắm đấm cũng có giá vài tỷ huyền tệ, được xưng tụng vật báu vô giá, nếu có khối lớn như cái giường còn không biết giá trị lớn bao nhiêu đâu, hắn muốn biến khối Thất Sắc Hỗn Độn Thổ lớn như thế cũng không ai biến nó thành giường đâu.
Chỉ sợ những cự đầu đỉnh cấp đại lục tại Huyền Vực cũng không có xa xỉ như thế.
- Rốt cuộc các hạ có mua không?
Đông Phương Tử Ti nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, trong nội tâm của nàng khẩn trương.
Mọi người cũng quay đầu nhìn sang, hào khí cứng lại.
- Mua, đương nhiên mua.
Nghĩ đến trong trữ vật giới chỉ của mình có không ít linh dược, nội tâm Diệp Huyền khẽ động.
- Không biết dùng linh dược hối đoái các ngươi có nguyện ý hay không?
Diệp Huyền có đan dược ngũ phẩm nhưng lại hữu dụng với hắn, ngược lại trong trữ vật giới chỉ có vô số linh dược, nếu như có thể dùng linh dược hối đoái thì quá tốt.
Đương nhiên như nếu như đối phương không muốn, Diệp Huyền cũng không cưỡng cầu.
Hiện tại nghe Diệp Huyền nói thế, ánh mắt Đông Phương Tử Ti tràn ngập chờ mong lại biến thành lạnh lùng.
- Ngươi đang đùa nghịch ta sao?
Nàng lạnh lùng nói.
- Các hạ, ngươi cũng quá mức rồi.
Dạ thúc cầm hộp ngọc cũng hừ lạnh nói một câu.
Huyền lực kinh khủng như một tòa núi lớn đặt lên người Diệp Huyền, uy áp tán dật ra ngoài làm một ít người bên cạnh Diệp Huyền hít khí lạnh và lui về phía sau.
Tất cả mọi người kinh hãi nhìn lão giả gọi là Dạ thúc, nghe nói người này là đại quản sự của thần hành thương hội, một thân thực lực đăng phong tạo cực, hắn là cường giả Vũ Tôn lục giai, hiện tại quả nhiên rất mạnh.
Chỉ khí tức tán dật ra ngoài đã làm không ít người nơi này không chịu nổi, sắc mặt tái nhợt.
Khó trách trong Phẩm Bảo Các có Thất Sắc Hỗn Độn Thổ, mấy đại gia tộc thành Hắc Thạch lại không có hành động gì, có một gã cao thủ Vũ Tôn lục giai tọa trấn, bọn họ muốn cướp đoạt cũng phải lo lo lắng lắng hậu quả.
Ánh mắt Đông Phương Dạ sắc bén nhìn Diệp Huyền.&
Chương594: Hối hận xanh ruột (1)
Mặc kệ sau lưng thiếu niên này là ai, nếu như thành tâm muốn mua sắm Thất Sắc Hỗn Độn Thổ thì khá tốt, nếu như chỉ muốn đùa nghịch Phẩm Bảo Các của bọn họ, hôm nay hắn cũng bất chấp giá nào cũng giáo huấn tiểu tử này một phen.
- Hai vị chớ khẩn trương, nghe ta nói hết lời.
Dưới uy áp khủng bố của Đông Phương Dạ, Diệp Huyền mặt không đổi sắc, thân thể lù lù bất động, nhàn nhạt mở miệng nói.
Kim Lân ở bên cạnh ngáp một cái, bộ dạng chán muốn chết.
Mọi người âm thầm kinh hãi, bọn họ chỉ đối mặt với khí tức tùy tiện của Đông Phương Dạ đã không chịu nổi, mà thiếu niên này và thanh niên kia ở trung tâm uy áp lại không có một chút việc gì.
Là thực lực bọn họ quá mạnh hay Đông Phương Dạ cố ý làm như vậy?
Nhiều người chung quanh không biết, trong nội tâm bọn họ giật mình, trong nội tâm Đông Phương Dạ càng khiếp sợ không nhỏ, hắn có thể cảm nhận được uy áp của mình áp lên thân thể hai người này như một khối nham thạch cứng rắn nằm trong biển cả, cũng không có một chút hiệu quả gì.
- Ngươi nói.
Đông Phương Dạ thu liễm khiếp sợ trong nội tâm, trầm giọng nói.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Ta chắc chắn muốn Thất Sắc Hỗn Độn Thổ nhưng bản thân ta có không ít linh dược, lưu lại trên người cũng không có chỗ dùng, các ngươi có thể cân nhắc một chút, có nguyện ý dùng linh dược giao dịch hay không, nếu như không muốn cũng không có việc gì, ta sẽ dùng giá cả các ngươi lúc trước mà hoàn thành giao dịch.
- Các hạ nên dùng phương thức chúng ta nói hoàn thành giao dịch đi, Phẩm Bảo Các chúng ta không cần linh dược.
Đông Phương Tử Ti nghe Diệp Huyền giải thích, lúc này thả lòng và lắc đầu nói:
- Đầu tiên không cần vội cự tuyệt, xem trước nói sau.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
Hắn vừa mới nói xong, một đống linh dược tỏa ra dược khí bộc phát, lúc này chúng nằm chỉnh tề trên đại điện.
Linh dược chồng chất tại nơi này, sắc thái khác nhau, từ tam giai đến ngũ giai, khí tức các loại linh dược bao phủ đại sảnh Phẩm Bảo Các, toàn bộ Phẩm Bảo Các như biến thành dược viên.
- Nhiều linh dược như thế...
Đôi mắt đám người chung quanh gần như hoa mắt.
Diệp Huyền mang linh dược ra quá nhiều, có đủ chủng loại, hơn nữa phẩm giai cũng rất đầy đủ, trong đó kém cỏi nhất cũng là linh dược tam giai, quả thực làm hai mắt bọn họ mờ đi.
- Đây là...
Đông Phương Tử Ti cũng ngạc nhiên, nàng là một gã luyện dược sư, vừa liếc mắt đã nhìn rõ linh dược Diệp Huyền lấy ra có rất nhiều chủng loại, hơn nữa rất nhiều đều biến mất trên thị trường.
Đột nhiên nàng cảm giác được cái gì đó, cầm lấy một gốc linh dược trên mặt đất.
Gốc linh dược này chủng loại rất bình thường, nó chính là Hoàng Tinh Thảo tam giai, giá bán trên thị trường là tám ngàn huyền tệ, người bình thường nhìn thấy căn bản không quan tâm.
Nàng thân là luyện dược sư, Đông Phương Tử Ti lại phát giác được dược tính của gốc Hoàng Tinh Thảo này còn mạnh hơn Hoàng Tinh Thảo nàng gặp được trong Lam Quang học viện tới năm thành.
Nếu như dùng gốc Hoàng Tinh Thảo này luyện chế Bạch Tinh Đan tam giai thì có tới chín thành khả năng luyện ra Bạch Tinh Đan thượng đẳng.
Cùng một loại đan dược cũng chia hạ đẳng, trung đẳng và thượng đẳng các đẳng cấp, nói chung rất khó luyện thành đan dược thượng đẳng, cũng giống như vậy, giá cả của nó sẽ cao hơn đan dược hạ đẳng và trung đẳng gấp mười lần.
Huyền thức của Đông Phương Tử Ti đảo qua một đống lớn linh dược, nàng có cảm giác như nhìn thấy quỷ, vẻ mặt khác thường.
Nàng phát hiện một gốc linh dược kém cỏi nhất trong đống này cũng tinh khiết hơn linh dược ở bên ngoài tới một thành.
Thiếu niên lấy những linh dược này từ nơi nào? Chẳng lẽ là từ dược viên thượng cổ hay sao? Trong núi rừng bình thường căn bản không sản xuất ra được linh dược đẳng cấp như thế.
Nếu như thần hành thương hội có được số linh dược này...
Nghĩ đến một khả năng, Đông Phương Tử Ti kích động toàn thân run rẩy.
Thần hành thương hội buôn bán đan dược, đều dùng đan dược làm hạch tâm, dưới trướng có không ít luyện dược sư, một khi có được đại lượng linh dược phẩm chất cao, nhất định có thể luyện chế ra rất nhiều đan dược pâẩm chất cao, đến lúc đó nói không chừng có thể giúp thương hội vượt qua khốn cảnh.
- Nếu như các ngươi cảm thấy những linh dược này cấp bậc quá thấp, ta còn có một ít linh dược lục giai.
Nhìn thấy Đông Phương Tử Ti không nói lời nào, Diệp Huyền cho rằng đối phương ngại chính mình lấy ra linh dược cấp bậc quá thấp, lại mở miệng nói.
Trên người hắn có hơn trăm gốc linh dược lục giai, trong đó có rất là hắn không dùng được, mang ra hối đoái Thất Sắc Hỗn Độn Thổ hoàn thành giao dịch cũng không có gì cả.
Nhưng Diệp Huyền nói như thế làm rất nhiều người theo sau kinh ngạc, bọn họ ngây ra như phỗng.
Trên người của gia hỏa này còn có linh dược lục giai, ông trời ơi, gia hỏa này mở dược viên hay sao?
- Không, không, đủ.
Đông Phương Tử Ti lúc này khôi phục tinh thần trong khiếp sợ, vội vàng lắc đầu, sắc mặt đỏ rực, nói:
- Linh dược của ngươi có phẩm chất rất cao, còn có nhiều linh dược tam tứ giai hay không?
Dưới tình huống bình thường, linh dược cấp bậc càng cao, nó càng hi hữu giá trị cũng càng lớn.
Nhưng Đông Phương Tử Ti rất rõ ràng, thần hành thương hội có đan dược ngũ giai cũng được nhưng không có khả năng đại lượng luyện chế thành đan dược, đến cuối cùng vẫn mang ra ngoài giao dịch.
Mà linh dược tam tứ giai, có bao nhiêu thần hành thương hội cũng có thể chuyển hóa thành đan dược, cuối cùng hình thành lợi nhuận còn cao hơn cả linh dược cao giai, tuyệt đối sẽ gia tăng giá trị gấp mười.
- Ta còn có một ít linh dược cấp thấp, ta không biết giá cả như thế nào, ngươi nói thử xem?
Nếu như Phẩm Bảo Các ép giá linh dược quá thấp, Diệp Huyền vẫn tình nguyện luyện thành đan dược mà không hối đoái.
- Là như thế này, ngươi lấy ra linh dược còn tốt hơn ba thành so với linh dược tốt nhất trên thị trường, cho nên luyện chế thành đan dược, cho dù tỷ lệ thành đan hay mức độ dung hợp tạo thành đan dược cao cấp cũng cao hơn các linh dược khác, cho nên giá thu mua của chúng ta cũng cao hơn thị trường.
- Dùng gốc Hoàng Tinh Thảo này làm thí dụ, trên thị trường bình thường thu mua nó là bốn ngàn huyền tệ, bán ra giá sáu ngàn huyền tệ, cho nên chúng ta có thể cho ra giá cả là sáu ngàn huyền tệ một cây, mà linh dược tứ giai giá cả thống nhất là sáu ngàn huyền tệ, không biết các hạ cảm thấy như thế nào?
Đây không phải là gốc Hoàng Tinh Thảo tiểu tử này lấy ra trong Tụ Bảo Hiên hay sao?
Nhìn thấy gốc Hoàng Tinh Thảo trong tay Đông Phương Tử Ti, Lưu quản sự há hốc mồm.
Chương595: Hối hận xanh ruột (2)
Lúc trước Diệp Huyền xuất ra gốc Hoàng Tinh Thảo kia, hắn căn bản không có quan sát cẩn thận, trực tiếp cho ra cái giá bốn ngàn huyền tệ.
Bây giờ nghe Đông Phương Tử Ti vừa nói như vậy, mới phát hiện Diệp Huyền cầm linh dược còn tốt hơn linh dược ngang cấp của cửa hàng tới ba thành.
Hắn bỏ lỡ giao dịch linh dược như thế?
Trong nội tâm Lưu quản sự vô cùng hối hận, Diệp Huyền đi đã đi Tụ Bảo Hiên của hắn trước đấy.
Diệp Huyền gật gật đầu, Đông Phương Tử Ti nói ra giá cả còn cao hơn Tụ Bảo Hiên một nửa.
Dưới tình huống bình thường, gốc Hoàng Tinh Thảo như thế bán cho luyện dược sư sẽ bán bảy tám ngàn huyền tệ cũng không thành vấn đề, nếu là giá thu mua sẽ thấp hơn một ít.
- Nói tổng số đi.
Nội tâm Diệp Huyền suy nghĩ một chút.
- Vừa rồi ta định giá Thất Sắc Hỗn Độn Thổ là dựa theo bảo vật thất cấp bình thường, ngươi mang linh dược cấp bậc khá thấp nhưng tỉ lệ rất tốt, cho nên tính toán ba trăm triệu năm trăm ngàn, như vậy tính toán ra chúng ta cần bốn ngàn gốc linh dược tứ giai, một vạn sáu ngàn gốc linh dược tam giai.
Số lượng này gần như hối đoái sạch những linh dược cấp bậc thấp trong trữ vật giới chỉ của Diệp Huyền.
- Thành giao.
Diệp Huyền không chút do dự gật đầu, những linh dược cấp bậc tháp này là đại lượng Huyền thú, yêu thú của Kim Lân đi tìm trong phù quang bí cảnh, hắn cũng không phí tinh lực gì.
Quan trọng hơn là, dùng thực lực hêện tại của Diệp Huyền không sử dụng linh dược cấp thấp, sớm muộn gì vẫn phải bán ra, không bằng dùng để hối đoái Thất Sắc Hỗn Độn Thổ.
Sau khi mang tất cả linh dược tam tứ giai đặt vào trong một trữ vật giới chỉ, Diệp Huyền trực tiếp giao cho Đông Phương Tử Ti.
- Nơi này là linh dược tam tứ giai mà ngươi cần, kiểm tra một chút đi, nếu như chính xác không sai thì giao Thất Sắc Hỗn Độn Thổ cho ta.
Tâm thần Đông Phương Tử Ti chấn động,:
- Diệp Huyền vậy mà tiện tay xuất ra đồ vật giá trị mấy tỷ đưa cho ta, chẳng lẽ không sợ ta gian lận hay sao?
Huyền thức thẩm thấu vào trong trữ vật giới chỉ, Đông Phương Tử Ti cẩn thận kiểm tra một lần, linh dược bên trong không ít một cây, hơn nữa mỗi một cây đều giống như lúc trước, ẩn chứa dược tính vượt qua linh dược cùng loại trên thị trường.
- Dạ thúc, giao Thất Sắc Hỗn Độn Thổ cho hắn đi.
Đông Phương Tử Ti thở một hơi thật dài, ý bảo đúng số lượng.
Toàn trường lập tức xôn xao, tất cả mọi người giật mình nhìn Diệp Huyền.
Thiếu niên này vậy mà thật xuất ra linh dược Phẩm Bảo Các yêu cầu, hối đoái Thất Sắc Hỗn Độn Thổ Vương cấp thất giai.
Trong đó đám người Mạc thiếu gia liên tục trào phúng Diệp Huyền là hai lúa giờ phút này lại chấn động cả kinh không nói thành lời.
Lưu quản sự đứng trong đám người, sắc mặt của hắn biến thành màu đen, hắn đã hối hận xanh ruột, nếu như sớm biết Diệp Huyền có nhiều linh dược như thế, hắn đánh chết cũng không có khả năng lại bảo Diệp Huyền đến Phẩm Bảo Các ah.
Phát hiện đúng là Thất Sắc Hỗn Độn Thổ, Diệp Huyền mững rỡ và trực tiếp thu vào trữ vật giới chỉ.
Có Thất Sắc Hỗn Độn Thổ, thực lực của hắn lại tinh tiến.
- Không biết hai vị hiện tại đang ở nơi nào? Vi chúc mừng giao dịch thành công, đêm nay ta muốn mở tiệc chiêu đãi hai vị.
Giao dịch thành công, Đông Phương Tử Ti cũng vui mừng, u sâu trên mặt biến mất hoàn toàn, trong nội tâm vui rạo rực, tự nhiên cười nói như hoa.
Có những linh dược này, thần hành thương hội có thể vượt qua cửa ải khó.
Rất nhiều nam nhân chung quanh hâm mộ nhìn sang Diệp Huyền và Kim Lân, Đông Phương Tư Ti tiểu thử là một trong mười mỹ nhân Mộng Cảnh bình nguyên tự mình mở tiệc chiêu đãi, đây là chuyện vô số nam nhân ước mơ tha thiết, không ngờ hai tiểu tử này lại đụng phải.
- Thật có lỗi, chúng ta còn có việc, mở tiệc chiêu đãi thì miễn đi.
Diệp Huyền mới không tham gia loại tiệc xã giao như thế này, hắn không có thời gian.
- Đúng rồi, nếu như Phẩm Bảo Các các ngươi còn có bảo vật thất giai bán ra, ngược lại có thể nói cho ta biết.
Diệp Huyền nói xong liền quay người rời đi.
Trời ạ,
- Tiểu tử này lại cự tuyệt Đông Phương Tử Ti tiểu thư mở tiệc chiêu đãi...
- Mắt hắn bị mù rồi!
- Không đi cho chúng ta đi ah!
- Hắn còn cự tuyệt thẳng thừng như vậy...
...
Tất cả mọi người há hốc mồm, chẳng lẽ gia hỏa này bị mù mắt hay sao?
Bọn họ tự xưng nếu như là chính mình, bọn họ tuyệt đối không thể ngăn cản hấp dẫn của Đông Phương Tử Ti tiểu thư.
Đông Phương Tử Ti tiểu thư chẳng những là đại tiểu thư của thần hành thương hội, nàng còn xinh đẹp tuyệt luân, mấu chốt nàng còn là đệ tử thiên tài của Lam Quang học viện, hai mười hai tuổi đã đạt tới Vũ Tông ngũ giai nhất trọng, hơn nữa còn là luyện dược sư tứ phẩm, không biết làm bao nhiêu nam nhân trong Vô Không Lĩnh ngưỡng mộ.
Diệp Huyền lại cự tuyệt không chút do dự, hắn có còn là nam nhân hay không?
Hơn nữa Diệp Huyền lại còn nói nếu có bảo vật thất giai cứ báo cho hắn, chẳng lẽ trên người hắn vẫn còn linh dược hay sao?
Đông Phương Tử Ti giật mình, nàng lộ vẻ mặt xấu hổ, hiển nhiên nàng không có ngờ tới Diệp Huyền sẽ nói như vậy, nàng không ngờ có người cự tuyệt nàng, nàng hơi ổn định tâm thần sau đó lại nói:
- Hai vị chậm đã.
Nói xong nàng xuất ra một tấm lệnh bài ngâm đen đưa cho Diệp Huyền:
- Đây là lệnh bài khách quý đẳng cấp cao nhất của thần hành thương hội chúng ta, có lệnh bài này, về sau các hạ tới cửa hàng thần hành thương hội mua sắm bất cứ vật gì cũng có thể chiết khấu tám thành.
- Đa tạ!
Diệp Huyền ngẫm lại vẫn tiếp nhận lệnh bài, quay đầu nói với Kim Lân:
- Kim Lân, chúng ta đi!
- Đợi đã nào...
Tên Lưu quản sự lập tức lên tiếng, hắn không lên tiếng không được.
- Không biết Lưu quản sự ngăn cản tại hạ có gì muốn làm?
Đôi mắt Diệp Huyền nheo lại, ánh mắt của hắn có một tia hàn quang.
- Vị tiểu huynh đệ này, đừng hiểu lầm, ta không chuẩn bị làm phiền ngươi, mà là vừa rồi tại hạ có mắt không nhìn được thái sơn, trong nội tâm sợ hãi nên cố ý xin lỗi.
Lưu quản sự cười ha hả nói ra.
- Ngươi không có gì đắc tội ta, ta cũng không cần xin lỗi, không có việc gì thì tránh ra, ta phải đi.
Diệp Huyền nhìn thấy ánh mắt tham lam của hắn, tuy không rõ mục đích chính thức của hắn là gì nhưng cũng không quan tâm.
- Ah, tiểu huynh đệ, là như thế này, ta thấy trên người của ngươi có không ít linh dược ngũ giai, nghe nói còn có linh dược lục giai, thiên nhai thương hội chúng ta chính là đại thương hội số một trên Mộng Cảnh bình nguyên, chúng ta cảm thấy hứng thú với đồ vật trên người của ngươi, Tụ Bảo Hiên chúng ta muốn mua linh dược của ngươi, chỉ cần ngươi ra giá!