Làm hắn nghi hoặc là, trong chén trà của Diệp Huyền không có độc tố gì cả, chỉ là một chén trà bình thường, là hắn sợ bóng sợ gió.
Hình như nhìn ra tâm tư của Mạc Thành Thiên, Kim Lân không nhịn được xùy cười một tiếng.
Lúc này Diệp Huyền đặt chén trà xuống, rốt cục nói chuyện:
- Mạc gia chủ, không biết lần này ngươi mang bảo vật gì tới chuộc con của mình?
Diệp Huyền đi thẳng vào vấn đề nói, ngữ khí bình thản giống như không có đặt Mạc Thành Thiên vào mắt.
- Các ngươi muốn bảo vật gì?
Mạc Thành Thiên lên tiếng:
- Ngươi cũng đã biết, các ngươi hiện tại đã bị võ giả Mạc gia chúng ta vây quanh, bên ngoài gian phòng, bên ngoài khách sạn đều là võ giả Mạc gia. Có tin ta chỉ cần ra lệnh một tiếng, võ giả Mạc gia chúng ta có thể bắt hết các ngươi, đến lúc này hai người các ngươi còn dám bàn điều khiện với ta?
- Không nên nói với ta trong tay các ngươi có nhi tử Mạc Thành Thiên ta làm con tin, các ngươi cũng biết Mạc gia ta có thể đứng sừng sững hơn hai trăm năm tại thành Hắc Thạch đã trải qua bao nhiêu chém giết? Một lần thảm thiết nhất chỉ có hơn mười tộc nhân chạy trốn, Mạc gia ta hiện tại vẫn có thể sừng sững tại Vô Không Lĩnh. Bằng vào là cái gì? Chính là nhờ vào bản lĩnh không sợ trời không sợ đất mạnh dạn đi đầu, cho rằng bắt một nhi tử của Mạc gia là có thể áp chế cả Mạc gia? Hừ, còn kém xa.
- Hôm nay ta tới không phải đến chuộc người, chỉ cho các ngươi một lời khuyên, đứng nên ỷ vào thế lực nhà mình là có thể làm xằng làm bậy, nơi này là Vô Không Lĩnh, là khu vực hỗn loạn trong Mộng Cảnh bình nguyên, bối cảnh sau lưng các ngươi không thể sử dụng tại nơi này.
Mạc Thành Thiên lạnh lùng mở miệng, uy áp huyền lực khủng bố bao phủ cả gian phòng, không khí trong phòng căng cứng.
- Nói xong chưa?
Diệp Huyền nhàn nhạt lườm Mạc Thành Thiên, thần sắc lạnh lùng,
- Nếu ngươi không tới chuộc người thì tới làm gì? Bản thiếu gia cũng không có nhiều thời gian chơi đùa với ngươi, nói xong rồi ngươi có thể cút, ta vẫn câu nói kia, ngày mai ngươi nhìn thấy có khả năng là thi thể Mạc Thông.
- Ngươi dám uy hiếp lão phu?
Thần sắc Mạc Thành Thiên cứng lại, hắn không nghĩ tới mình nói như vậy nhưng thiếu niên này không quan tâm tới, chẳng lẽ hắn thật không sợ Mạc gia mình trấn áp hay sao?
- Uy hiếp ngươi? Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao? Cũng xứng bị điện hạ uy hiếp?
Kim Lân nghe xong liền bật cười, Mạc Thông bị trói thân thể như quả bóng da, hắn lăn qua lăn lại dưới chân Kim Lân.
Ánh mắt Mạc Thành Thiên ngưng tụ, sở dĩ hắn đi vào mà không trực tiếp động thủ, một là vì an nguy của Mạc Thông, hai cũng lo lắng bối cảnh Diệp Huyền và Kim Lân, hôm nay nghe Kim Lân nói như vậy, Mạc Thành Thiên lập tức nhíu mày, nghe ngữ khí thanh niên tóc vàng chẳng lẽ hai người này thật có lai lịch bất phàm gì đó?
Tâm niệm vừa động, hắn lúc này cười lạnh và nói:
- Mạc gia ta không phải thế lực được nhiều người ủng hộ trong Mộng Cảnh bình nguyên nhưng cũng không phải a miêu a cẩu nào cũng có thể đi lên giẫm một bước, lão phu Mạc Thành Thiên là cường giả đỉnh cấp của thành Hắc Thạch, tại thành Hắc Thạch chưa từng có người nào không cho lão phu mặt mũi.
- Một tên Vũ Tôn lục giai nhị trọng mà thôi.
Diệp Huyền hoàn toàn không đặt vào mắt, cười nhạo nói:
- Lại nói tới Mạc gia các ngươi, người không biết còn cho rằng Mạc gia là siêu cấp thế gia trên đại lục Thiên Huyền đấy, kỳ thật chỉ là tiểu gia tộc bất nhập lưu tại thâm sơn cùng cốc mà thôi.
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì, ngươi lại dám vũ nhục Mạc gia ta!
Đồng tử Mạc Thành Thiên co rụt lại, hắn tức giận lên tiếng, thân là gia chủ Mạc gia, hắn ghét nhất người khác xem thường Mạc gia của hắn.
Diệp Huyền làm sao biết hắn là Vũ Tôn lục giai nhị trọng?
- Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, một Vũ Tôn lục giai căn bản không xứng bị ta vũ nhục.
Diệp Huyền cười lạnh nói.
Dùng tầm mắt và thực lực của hắn, Vũ Tôn lục giai trong mắt hắn không có ý nghĩa, càng đừng nói vũ nhục gì đó.
Mạc Thành Thiên không nhịn được cười to:
- Khẩu khí thật cuồng vọng, chẳng lẽ các hạ là hoàng tộc Hạo Thiên đế quốc hay sao? Hay là nhi tử của tông chủ Cửu Dương Tông, Huyền Cơ Tông, cho dù như thế cũng không có tư cách nói ra lời như vậy đâu.
Mạc Thành Thiên nhìn như phẫn nộ, trong đó một nửa là thực, một nửa khác là dò xét hư thật của Diệp Huyền.
Chỉ cần Diệp Huyền nói không nên lời, hắn có cơ hội bắt được hai người này sẽ hảo hảo tra tấn một phen.
Diệp Huyền làm sao không nhìn ra suy nghĩ của hắn, hắn cười nhạt nói:
- Hoàng tộc Hạo Thiên đế quốc tính toán cái gì? Tông chủ Cửu Dương Tông và Huyền Cơ Tông là thứ gì chứ, bản thiếu gia còn không có nhìn vào trong mắt, một tùy tùng của bổn thiếu gia cũng không phải bọn chúng có thể trêu chọc.
- Kim Lân, cho hắn kiến thức thực lực của ngươi một chút.
Diệp Huyền cười nói thần bí, thần sắc rất khinh thường.
Vừa mới nói xong, chỉ thấy trên mặt Kim Lân xuất hiện một tia cười nhạo và ngáp dài.
Oanh!
Lúc này lực lượng vô hình hàng lâm nơi đây, khí tức khủng bố bao phủ cả gian phòng khách, hiện tại huyền khí bao phủ phòng khách, lúc này áp lực sinh ra từ đáy lòng mọi người.
Trước uy áp này, Mạc Thành Thiên cảm giác thực lực Vũ Tôn lục giai chẳng khác gì một trang bị cuồng phong quét qua, hắn vô lực và yếu ớt, trong khoảnh khắc trang giấy bị xé rách thất linh bát lạc, hoàn toàn không còn sót lại thứ gì.
Uy áp này đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ trong nháy mắt đã biến mất không còn, nhưng mà sau lưng Mạc Thành Thiên lại đổ mồ hôi lạnh như mưa.
Kim Lân chỉ để lộ một tia khí tức cũng đã chấn nhiếp Mạc Thành Thiên, tròng mắt hắn mở to như trứng ngỗng, hắn nhìn chằm chằm vào Kim Lân.
Kim Lân thân cao một mét tám, tóc dài màu vàng, khuôn mặt anh tuấn, hắn đứng nơi đó, khí tức bá đạo hiển thị không sót lại thứ gì.
Làm cường giả Vũ Tôn lục giai, Mạc Thành Thiên chỉ cảm thụ một tia khí tức của Kim Lân cũng biết rõ hắn chính là cường giả Vũ Vương.
Vũ Vương thất giai ah!
Cả Vô Không Lĩnh không có một cường giả Vũ Vương ra đời, tại Mộng Cảnh bình nguyên cũng chỉ có thế lực đỉnh cấp mới có cường giả Vũ Vương tọa trấn, nhưng bọn họ là cường giả đỉnh cấp của thế lực lớn, thân ở địa vị cao.
Nhưng hôm nay một cường giả Vũ Vương đang ở trước mặt hắn.
Hết lần này tới lần khác người này chỉ là một tên tùy tùng.
Mạc Thành Thiên giống như lâm vào trong mơ, có một cảm giác không chân thật, thanh niên tóc vàng chính là một tên hộ vệ Vũ Vương thất cấp ah.
Chương602: Thuần phục Diệp Huyền (1)
Đây là khái niệm gì?
Lúc này hoàng tử Hạo Thiên đế quốc, nhi tử tông chủ Cửu Dương Tông căn bản không có đãi ngộ hưởng thụ này.
Nghĩ đến Diệp Huyền nói lúc trước, trong nội tâm Mạc Thành Thiên chấn động không nhỏ.
Chẳng lẽ thiếu niên này chính là siêu cấp thế gia trên lục địa khác sao?
Nghe nói một ít siêu cấp thế gia trên đại lục có cường giả Võ Hoàng bát giai tọa trấn, thậm chí còn có Vũ Đế cửu giai, chỉ có những siêu cấp thế lực mới có thể phân phối cường giả Vũ Vương thất giai làm tùy tùng cho đệ tử của mình.
- Chắc hẳn các hajlaf đệ tử mấy thế lực lớn trên Mộng Cảnh bình nguyên ah?
Trong lúc khiếp sợ, Mạc Thành Thiên không nhịn được thốt ra.
- Mộng Cảnh bình nguyên tính toán cái?
Diệp Huyền xùy cười một tiếng:
- Bản thiếu gia đi qua Vô Tận Hải, leo qua Bất Lão Phong, đạp vào Huyền Vực Cửu Trọng Thiên, nơi này cũng chỉ là một nơi bản thiếu gia đi qua mà thôi, nếu như không phải thấy nơi này có một khối Thất Sắc Hỗn Độn Thổ, bản thiếu gia cũng không dừng chân thành Hắc Thạch.
Diệp Huyền ngạo nghễ nói.
Diệp Huyền nói ra một câu này, nội tâm Mạc Thành Thiên chấn động rất mạnh, hắn chỉ đọc thấy những danh từ này trong sách cổ mà thôi, nghe nói đều là một nơi chí cao trên đại lục, không nghĩ tới thiếu niên này đều đi qua.
Diệp Huyền lúc này dùng ánh mắt bễ nghễ, ngạo nghễ bao quát thương sinh, khí chất cao cao tại thượng, đây không phải là khí chất của quần là áo lượt của những thế lực nhỏ có thể tạo thành.
Lại nhìn các thiên tài đỉnh cấp trên Mộng Cảnh bình, không kẻ nào có được khí thế giống như vậy.
Nghĩ đến chính mình lại đắc tội đệ tử siêu cấp thế gia khổng lồ, hơn nữa còn mưu toan bắt giữ bọn họ, Mạc Thành Thiên lúc này đổ mồ hôi lạnh.
Mạc Thành Thiên thân là nhất gia chi chủ, cũng không phải mấy câu là có thể bị lừa dối, nhưng giờ này khắc này nội tâm của hắn đã hoàn toàn tin tưởng Diệp Huyền nói.
Liên tưởng tới tình báo trưởng lão nói lúc trước, Mạc Thành Thiên lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Nghe nói thiếu niên này hối đoái Thất Sắc Hỗn Độn Thổ, hăn có đại lượng linh dược, dường như đến từ dược viên thượng cổ, bởi vậy tất cả đều giải thích thông.
Những siêu cấp thế gia kia chiếm cứ địa vực linh khí dồi dào, huyền khí nồng đậm, bồi dưỡng linh dược cũng là chuyện đương nhiên.
Nghĩ đến trước kia chính mình thậm chí có động thủ chuẩn bị, Mạc Thành Thiên sợ hãi mất hồn vía.
Một siêu cấp thế gia như thế muốn tiêu diệt Mạc gia hắn căn bản chỉ là chuyện phất tay mà thôi, dễ dàng như bóp chết một con kiến.
- Vị điện hạ này, tại hạ Mạc Thành Thiên, lúc trước có mắt không nhìn được thái sơn, kính xin điện hạ thứ tội.
Mạc Thành Thiên kinh sợ nói một câu, hoàn toàn không có thần thái hung hăng càn quấy lúc trước, hắn giờ phút này chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là kính sợ.
- Ah, thật không? Vừa rồi huyền lực trong người của ngươi ngưng tụ, quán thông tâm mạch và nhâm mạch, dường như chuẩn bị động thủ ah?
Diệp Huyền cười lạnh nói một câu.
Mạc Thành Thiên đổ mồ hôi lạnh không dứt, thật đáng sợ, thiếu niên này thật đáng sợ, lúc trước trao đổi hắn còn có suy nghĩ giống như vậy, hơn nữa còn vận chuyển huyền lực vào hai tâm mạch, thiếu niên này làm sao biết?
Nếu như cường giả Vũ Vương nói ra, Mạc Thành Thiên sẽ không giật mình như thế, Diệp Huyền có thể nói ra lời này nhưng tuổi chưa tới hai mươi, thật sự là gặp quỷ rồi, chẳng lẽ thiếu niên này nhìn trẻ tuổi như vậy nhưng thực lực lại cao hơn mình sao?.
Trong lòng của hắn đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, miệng không ngừng giải thích.
- Điện hạ hay nói giỡn, tại hạ nào dám động thủ, trước mặt điện hạ, tại hạ chỉ là một con sâu cái kiến, thổi một hơi cũng có thể diệt một đám.
- Thật không?
Diệp Huyền giống như cười mà không phải cười, nói:
- Ngươi cho rằng ta không biết suy nghĩ của ngươi? Ta chỉ nhìn thấy ngươi không có lỗ mảng giống như con của ngươi nên mới nói thêm vài câu, nếu như ngươi vừa rồi dám động thủ, ta dám bảo đảm ngươi sẽ là một cỗ thi thể.
- Đúng, đúng, điện hạ nói đúng.
Mạc Thành Thiên gật đầu như gà mổ thóc.
- Lúc này tiểu nhi đắc tội điện hạ, là tiểu nhi bị trừng phạt đúng tội, mặc kệ điện hạ xử trí tiểu nhi như thế nào, tại hạ cũng không nói hai lời.
Mạc Thành Thiên nói một câu, vì bảo trụ gia tộc không bị diệt, hắn cũng chỉ có thể đẩy đứa con của mình ra ngoài.
Đều tại hỗn trướng này gây chuyện thị phi, làm cho Mạc gia chọc vào chuyện lớn như thế, đây chính là hành vi khi sư diệt tổ đấy.
- Phụ thân, ngươi... Ngươi cứu ta ah!
Mạc Thông nằm dưới chân Kim Lân, hiện tại hắn vô cùng ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới sau khi phụ thân đi vào chẳng những không có cường thế cứu chính mình, hiện tại còn biểu hiện giống như vậy, hành vi này hắn không dám tin tưởng.
- Đồ hỗn trướng, ngươi là đồ bất hiếu, còn có mặt mũi bảo ta cứu ngươi, đắc tội điện hạ, ngươi chết chưa hết tội, điện hạ, ngươi muốn tiểu tử hỗn đản này chết, không cần ngươi động thủ, tại hạ hôm nay sẽ tự tay đánh chết hắn.
Mạc Thành Thiên đã đau lòng nhưng vẫn nói một câu như thế.
Kim Lân xùy cười một tiếng, nhịn không được nói:
- Mạc gia chủ, điện hạ nhà ta muốn thi thể đệ tử Mạc làm gì, điện hạ đã nói rõ mục đích rồi, muốn mạng của con ngươi thì cầm đồ vật đi đổi.
- Đúng, đúng.
Mạc Thành Thiên sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi, hắn làm sao lại quên đi chuyện này chứ.
Sau khi biết được thân phận của Diệp Huyền, Mạc Thành Thiên đừng nói dùng bảo vật chuộc người, cho dù mang toàn bộ tài phú Mạc gia đưa ra ngoài hắn cũng không dám không theo.
Nghĩ tới đây, Mạc Thành Thiên vội vàng mang bảo vật trong trữ vật giới chỉ đưa ra ngoài.
- Điện hạ, nơi này là mười gốc linh dược lục giai, còn có một trận bàn ngũ giai, đây là một rương linh thạch trung phẩm, còn có ba bình đan dược ngũ giai.
Trước mặt Diệp Huyền, Mạc Thành Thiên căn bản không dám có chút giữ lại, một khi Diệp Huyền tức giận, Mạc gia bọn họ xong rồi.
Nhưng mà Kim Lân là một cường giả Vũ Vương, hoàn toàn có thể nghiền áp Mạc gia.
Nhìn bảo vật bày chinh tề trên bàn, Diệp Huyền nhíu mày suy nghĩ.
Mộng Cảnh bình nguyên đúng là giàu có hơn liên minh mười ba nước rất nhiều, chỉ một tiểu gia tộc trong thành trì tại Vô Không Lĩnh đã có thể xuất ra hơn mười gốc linh dược lục giai, khó trách số lượng cường giả còn nhiều hơn liên minh mười ba nước nhiều như vậy.
Tuy Mạc Thành Thiên mang tất cả bảo vật ra ngoài, nhưng Diệp Huyền không có lấy đi tất cả, cũng không phải hắn rụt rè, mà là vừa rồi hắn đã có một kế hoạch mới.
Chương603: Thuần phục Diệp Huyền (2)
- Ân, mười gốc linh dược lục giai không tệ, ta lấy, huyền thạch trung phẩm ta cũng cầm làm tiền tiêu vật, những thứ khác ngươi thu đi.
Diệp Huyền không mặn không nhạt nói một câu.
Mạc Thành Thiên sững sờ, hắn vốn cho rằng Diệp Huyền sẽ mang tất cả đi, không nghĩ tới chỉ lấy vài món trong đó, về phần nhất ba bình đan dược ngũ giai quý giá nhất lại không nhìn một chút.
Đây là Mạc Thành Thiên suy đoán mà thôi, cũng đúng, thân phận đệ tử siêu cấp thế gia là gì, đan dược cái gì căn bản không nói chơi, sao có thể nhìn trúng những đan dược này, thật sự là bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
- Được rồi, mang nhi tử của ngươi trở về đi, hảo hảo quản giáo một phen, về sau đừng lại chọc vào người không thể chọc, điện hạ nhà ta tâm tư nhân hậu, đổi lại là ta đã sớm một tát san bằng gia tộc của ngươi rồi.
Kim Lân một cước đá Mạc Thông, hắn rất xem thường.
Dưới một cước của nó, dây thừng trên người Mạc Thông đều đứt, thân thể chết lặng cũng khôi phục năng lực hành động.
- Phụ thân!
Mạc Thông nhào tới trước mặt Mạc Thành Thiên và gào khóc.
- Đồ hỗn trướng, còn không quỳ xuống nhận lỗi với điện hạ.
Mạc Thành Thiên căm hận nói.
Mạc Thông vẻ mặt cầu xin, hắn quỳ bên cạnh và cúi đầu.
Thông qua trao đổi giữa phụ thân và Diệp Huyền, Mạc Thông cũng hiểu rõ hai người Diệp Huyền có địa vị kinh hãi người, cũng không phải phụ thân có thể đắc tội.
Tại sao mình bị ma quỷ ám ảnh, chuẩn bị đoạt đồ của hắn chứ.
- Hai vị, tiểu nhân đi trước.
Mạc Thành Thiên thu đồ vật trở lại, hắn cẩn thận nói một câu, hắn đã không dám lại tiếp tục đối mặt với Diệp Huyền, sợ hai người mất hứng thì tai vạ tới nơi.
- Ngươi đi xuống đi.
Diệp Huyền khoát khoát tay, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn gọi Mạc Thành Thiên lại:
- Đúng rồi, hai chúng ta mới tới Mộng Cảnh bình nguyên, không biết Mộng Cảnh bình nguyên các ngươi có danh lam thắng cảnh gì, tông môn đế quốc thế nào, cầm chút ít tư liệu cho chúng ta xem, lần này ta ngao du đại lục, mới đến cho nên có chút đau đầu.
Diệp Huyền lơ đãng nói ra.
Mạc Thành Thiên nghe xong vốn sững sờ, chợt ánh mắt của hắn kích động.
Mẹ kiếp, tự mình khổ bức mà.
Hắn mắng chửi mình hai tiếng, trong lòng hắn lại kích động hít thở dồn dập.
Nhi tử đắc tội điện hạ đó là tai họa lớn bằng trời, ai có thể nói tai họa không phải việc vui.
Điện hạ là người mới đến, chưa quen cuộc sống nơi đây, hắn cần có cái gì nhất? Cần có nhất là tùy tùng, là cấp dưới ah.
Mạc gia mình kinh doanh tại Vô Không Lĩnh nhiều năm như vậy cũng chỉ là một tiểu gia tộc, thậm chí còn nhiều lần gặp tai họa diệt môn, đây là vì cái gì? Hoàn toàn là vì Mạc gia không có hậu trường, không cách nào so sánh với các thế lực lớn.
Mà điện thờ lúc này mới tới đây, không phải là là một cơ hội sao?
Chỉ cần có thể trèo lên điện hạ, như thế...
Nghĩ đến Mạc gia mình có thể trèo lên siêu cấp thế gia tung hoành đại lục, đến lúc đó cái gì Cửu Dương Tông, cái gì Hạo Thiên đế quốc, cái gì thiên nhai thương hội, chó má cũng không phải ah.
Cơ hội tốt như thế, Mạc Thành Thiên vậy mà không biết bắt lấy?
Nghĩ tới đây Mạc Thành Thiên đã kích động thân thể run rẩy.
- Điện hạ, những tài liệu này tiểu nhân lập tức chỉnh lý mang tới đây, điện hạ, tại hạ có một câu không biết nên nói hay không.
Mạc Thành Thiên hít sâu một hơi, hắn lấy hết dũng khí.
Diệp Huyền híp mắt, nói:
- Nói cái gì?
Mạc Thành Thiên đè nén kích động trong lòng, rung giọng nói:
- Điện hạ mới tới Mộng Cảnh bình nguyên, rất nhiều địa phương khẳng định không phải rất quen thuộc, Mạc gia thân là gia tộc tại Vô Không Lĩnh, ta hơi hiểu về Mộng Cảnh bình nguyên, điện hạ không ngại, về sau có gì phân phó cũng có thể tìm tiểu nhân, chỉ cần tiểu nhân có thể làm được quyết không nói hai lời, chắc chắn sẽ làm vì điện hạ.
- Ah, thật không?
Diệp Huyền thản nhiên nói nhưng trong lòng lại cười thầm, Mạc Thành Thiên đúng là biết leo lên bắp đùi thô.
- Là thật!
Mạc Thành Thiên cắn răng một cái, cao giọng nói:
- Điện hạ tuổi còn trẻ đã bắt đầu ngao du đại lục, thanh niên tuấn tài như điện hạ, tiểu nhân bội phục nhất, nếu như điện hạ nguyện ý, Mạc gia ta ngày sau sẽ nghe theo hiệu lệnh của điện hạ, có chuyện gì chỉ cần phân phó Mạc gia ta một tiếng, Mạc gia ta tuyệt đối không lùi bước, núi đao biển lửa cũng quyết xông vào.
Vì trèo lên Diệp Huyền, Mạc Thành Thiên cũng bất chấp giá nào.
Diệp Huyền híp mắt mắt lại nhìn Mạc Thành Thiên.
Chỉ thấy ngữ khí của Mạc Thành Thiên sục sôi, sắc mặt đỏ lên, ánh mắt kiên định, hiển nhiên cũng không phải thuận miệng nói ra.
Thân là gia chủ, ánh mắt và phác lực của Mạc Thành không kém, hắn đã hạ quyết tâm dập nồi dìm thuyền đáp lên con thuyền lớn Diệp Huyền.
Đối với Diệp Huyền mà nói cũng không lỗ, muốn đối phó Huyền Cơ Tông, một hai người là khẳng định không được, có gia tộc như Mạc gia, mặc dù nhỏ chút nhưng ngẫu nhiên cũng có thể phát ra công dụng của mình.
Làm cho Diệp Huyền coi trọng là Vô Không Lĩnh tiếp giáp liên minh mười ba nước, có Mạc gia làm đầu cầu nối hai bên, về sau liên minh mười ba nước có nguy cơ gì, Diệp Huyền cũng có thể biết được nhanh chóng.
Nghĩ tới đây Diệp Huyền vỗ vỗ vai Mạc Thành Thiên:
- Không thể ngờ Mạc gia chủ còn có hùng tâm như vậy, làm ta không nghĩ tới ah, nam nhân như thế, bản thiếu gia ta luôn thưởng thức.
Nghe được Diệp Huyền nói thế, ánh mắt Mạc Thành Thiên vô cùng kích động.
- Đa tạ điện hạ khích lệ, không biết điện hạ còn có chuyện gì? Không có việc gì tiểu nhân lui xuống trước, chỉ cần điện hạ có bất cứ phân phó nào, tùy thời có thể gọi tiểu nhân, tiểu nhân tạm thời sẽ ở lại khách sạn Thiên Nhất.
- Không biết điện hạ có nguyện ý nhận lấy tiểu gia tộc Mạc gia ta không, tuy Mạc gia ta nhân tài không nhiều lắm, thế lực cũng không được nhưng tuyệt đối trung thành và tận tâm, cho dù điện hạ bảo thuộc hạ làm cái gì, dù là núi đao biển lửa, thuộc hạ sẽ không nhíu mày, sẽ phái người đi làm cho bằng được.
Bắt lấy lời của Diệp Huyền, Mạc Thành Thiên trực tiếp bò lên bắp đùi thô, khát vọng nhìn Diệp Huyền.
- Nếu Mạc gia chủ cố tình như vậy, bản thiếu gia cũng cố mà nhận Mạc gia các ngươi, tuy Mạc gia các ngươi nhỏ một chút nhưng Mạc gia chủ đầy phách lực, bản thiếu gia vô cùng thưởng thức. Yên tâm đi, tuy Mạc gia các ngươi hiện tại chỉ là tiểu gia tộc nhưng sau khi đi theo bản thiếu gia, bản thiếu gia sẽ cho các ngươi ăn thịt, sau này trở thành thế lực lớn của đại lục cũng không phải không có khả năng, từ nay về sau bản thiếu gia bảo kê ngươi.
Diệp Huyền nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, biểu lộ rất thưởng thức.
Chương604: Về sau ta bảo kê ngươi (1)
Mạc Thành Thiên kích động toàn thân không ngừng run rẩy, lớn tiếng nói:
- Đa tạ điện hạ bảo vệ, thuộc hạ nhất định máu chảy đầu rơi đến chết mới thôi.
Nói xong hắn vỗ đầu Mạc Thông một cái, nói:
- Còn không mau bái kiến điện hạ.
- Mạc Thông bái kiến điện hạ.
Mạc Thông sợ hãi nói ra.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, nói:
- Hôm nay không nhờ có ngươi, ta cũng không gặp được Mạc gia chủ, nơi này có viên đan dược, ngươi cầm đi chữa thương đi, xem như tâm tình bổn thiếu gia tốt, nếu không ta cũng không thu các ngươi làm tùy tùng đâu.
Diệp Huyền ném ra một viên đan dược, bộ dáng ngữ khí bình thản.
- Đúng, đúng, đó là vinh hạnh của thuộc hạ.
Trong nội tâm Mạc Thành Thiên vui mừng như điên, hắn lại vỗ đầu Mạc Thông lần nữa, gõ hắn choáng váng đầu óc.
- Điện hạ ban đan dược cho ngươi, ngươi còn không cảm tạ điện hạ sao?
- Đa tạ điện hạ.
Mạc Thông gần như sắp khóc, chính mình bị Diệp Huyền và Kim Lân bắt đi đánh một trận, toàn thân bị tổn thương, bây giờ đối phương cho đan dược chữa thương, chính mình còn bị phụ thân đánh còn phải cảm kích người ta, từ khi nào làm người lại khó khăn như vậy?
Tuy trong nội tâm nghĩ như vậy nhưng Mạc Thông vẫn thành thật ăn đan dược vào.
Ngay sau đó dược lực nồng đậm bao phủ toàn thân của hắn, Mạc Thông cảm thấy toàn thân nóng lên, dược lực chạy khắp toàn thân và cảm giác tê tê sinh ra, hắn cảm giác thân thể vô cùng thoải mái.
Hắn xốc tay áo lên, lập tức phát hiện chuyện giật mình, trên cánh tay đầy vết thương và máu vậy mà bóng loáng trắng nõn giống như bạch ngọc.
Đây là đan dược gì? Cũng quá trâu bò ah?
Mạc Thông lúc này hoàn toàn ngây người, hiện tại mới qua vài phút mà thương thế của hắn đã khỏi hẳn.
Mạc Thành Thiên đứng bên cạnh nhìn chằm chằm mọi chuyện đang diễn ra, đây quả thật là đan dược khó lường, trên người mình không phải không có đan dược ngũ giia chữa thương, cho dù là loại tốt nhất muốn chữa thương chi nhi tử cũng cần thời gian vài canh giờ, điện hạ ban đan dược đã chữa khỏi thương thế trong vài phút.
Siêu cấp thế gia chính là siêu cấp thế gia, tùy tiện ban đan dược chữa thương cũng nghịch thiên như thế, nghĩ tới tương lai quang minh cho nên Mạc Thành Thiên kích động thân thể run rẩy.
- Được rồi, các ngươi cũng chớ thất thần, mau mang tư liệu Mộng Cảnh bình nguyên tới đây cho ta, về sau có phân phó gì ta sẽ gọi các ngươi, nếu như làm tốt, ta sẽ tài bồi các ngươi.
Nghe được Diệp Huyền nói thế, Mạc Thành Thiên kích động đỏ mặt, chẳng lẽ Mạc gia ta thật sự sắp quật khởi?
Hôm nay gặp được Diệp Huyền, tuyệt đối là thiên ý an bài!
Mạc Thành Thiên hưng phấn không thôi.
Lại tùy tiện trò chuyện một lát, Diệp Huyền bảo Kim Lân dẫn Mạc Thành Thiên và Mạc Thông ra khỏi phòng.
Rất nhiều trưởng lão Mạc gia đang chờ ở bên ngoài, ánh mắt bọn họ đầy ngoan độc, huyền lực trong cơ thể không ngừng vận chuyển, tùy thời sẽ chiến đấu, bọn họ sẽ đại khai sát giới.
Chưởng quỹ khách sạn Thiên Nhất cũng suất lĩnh hộ vệ khách sạn đứng cách đó không xa, trong lòng của hắn rất rõ mục đích của Mạc gia, e sợ song phương đại chiến có sơ suât gì đó nên hắn phải chuẩn bị.
Cửa phòng mở ra, Kim Lân, Mạc Thành Thiên và Mạc Thông bước ra khỏi phòng.
Vẻ mặt song phương hoàn toàn không giống xảy ra xung đột, Ngô chưởng quỹ nhẹ nhàng thở ra một hơi, xem ra hai thanh niên kia cũng dễ nói chuyện, không biết dùng biện pháp gì tránh xung đột với Mạc gia.
- Gia chủ, thiếu gia không có việc gì chứ?
Mấy đại trưởng lão Mạc gia đi lên chào đón và ân cần hỏi thăm, nhìn thấy Mạc Thông không có việc gì mới nhìn sang Kim Lân bên cạnh, có kẻ lạnh lùng nói:
- Lúc này xem như các ngươi thức thời, nếu như làm thiếu gia chúng ta bị thương, không quản các ngươi có địa vị gì cũng phải trả giá đắt.
Trong suy nghĩ của bọn họ, đám người Diệp Huyền đã lựa chọn thỏa hiệp.
Mạc Thành Thiên thần thái khiêm cung, hắn đang chuẩn bị cáo từ Kim Lân, nghe được tên trưởng lão nói như thế liền sợ tới mức xanh mặt, hắn vung tay tát một cáu, tên trưởng lão kia bị đánh bay vào góc tường.
- Đồ hỗn trướng, tại sao ngươi nói chuyện với Kim Lân tiền bối như thế.
Mạc Thành Thiên gào thét giận dữ.
Chính mình thật vất vả mới trèo lên bắp đùi của điện hạ, mấy trưởng lão quá không có ánh mắt, nếu chọc giận điện hạ và Kim Lân tiền bối, những cố gắng của mình vừa rồi hủy hoại trong gang tấc.
Tên trưởng lão kia bị đánh bay vào góc tường, hàm răng gãy mấy cây, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Mạc Thành Thiên gia chủ, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mấy người trưởng lão khác kể cả Ngô chưởng quỹ của khách sạn Thiên Nhất cũng không hiểu xảy ra chuyện gì.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, rốt cục cảm giác không đúng.
Thời điểm Mạc Thành Thiên đi ra gương mặt như tắm trong gió xuân, thần thái cung kính gọi thanh niên Kim Lân là tiền bối, đã xảy ra chuyện gì?
Mạc Thông bên cạnh chỉ cúi đầu, hắn nghe lời ngoan ngoãn như con chó con, cho dù bị đánh cũng sẽ lắc đuôi vui mừng.
Mà Kim Lân đứng chắp tay tại chỗ, thần thái tự tại và cười lạnh.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải gia chủ cường thế đi vào đòi người sao? Xem điệu bộ này rất không thích hợp ah.
Rất nhiều trưởng lão Mạc gia khó hiểu nhìn nhau, bọn họ giống như tên hòa thượng sờ đầu mà không có tóc.
- Kim Lân tiền bối, vừa rồi đệ tử Mạc gia không biết điều, lời lẽ xúc phạm tiền bối, tiền bối ngươi yên tâm, sau khi trở về thuộc hạ sẽ giáo huấn hắn, đoạt lấy chức trưởng lão của hắn.
Mạc Thành Thiên cẩn thận nói ra, sợ những trưởng lão này chọc giận Kim Lân.
Mấy đại trưởng lão nghe thế liền ngây ngốc, sững sờ nhìn Mạc Thành Thiên và Kim Lân, mấy người đều cảm thấy đầu óc không đủ dùng.
Ngô chưởng quỹ cũng ngây ra như phỗng.
Mạc Thành Thiên là người nào? Đây chính là gia chủ Mạc gia tại thành Hắc Thạch đấy, cường giả Vũ Tôn lục giai, dậm chân một cái thành Hắc Thạch cũng phải run rẩy vài lần.
Rốt cuộc hai người kia dùng phương pháp gì lại làm gia chủ Mạc gia khiêm tốn như thế?
- Bỏ đi, ta Kim Lân ta là người so đo chuyện nhỏ sao, điện hạ phân phó ngươi làm, ngươi đừng quên đấy.
Kim Lân thản nhiên nói.
- Đúng, đúng, thuộc hạ nhớ kỹ, tiền bối lồng dạ rộng lớn, thật sự là mẫu mực của đời ta.
Mạc Thành Thiên ưỡn nghiêm túc nói một câu.
Kim Lân chẳng muốn lại để ý tới Mạc Thành Thiên vuốt mông ngựa, quay người tiến vào gian phòng.
- Gia chủ, cuối... Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Ngài không phải đi vào bảo vệ thiếu gia sao? Khách khí với bọn chúng như vậy làm gì?
Thấy Kim Lân trở ra, vài tên trưởng lão mới cẩn thận hỏi thăm gia chủ.
Chương605: Về sau ta bảo kê ngươi (2)
- Cái gì bọn chúng với chúng ta, nhớ kỹ, về sau hai vị kia chính là chủ nhân của Mạc gia, trước mặt bọn họ tuyệt đối không được bất kính, bọn họ có phân phối gì, chúng ta nhất định phải hoàn thành hoàn mỹ.
Mạc Thành Thiên lạnh lùng nói một câu.
- Chủ nhân Mạc gia chúng ta?
Mấy đại trưởng lão đều há hốc mồm, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chuyện này là đại sự của gia tộc, vài tên trưởng lão cũng bất chấp Mạc Thành Thiên cường thế trong quá khứ, vội hỏi:
- Gia chủ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Từ khi nào Mạc gia chúng ta nhận bọn họ làm chủ?
- Chuyện này quay về nói đi, trước tiên hoàn thành chuyện quan trọng do điện hạ phân phó.
Mạc Thành Thiên vung tay lên, cũng không có giải thích cặn kẽ, bản thân mình phải hoàn thành chuyện điện hạ giao phó một cách hoàn mỹ.
- Chưởng quầy, rốt cuộc là tình huống như thế nào? Mạc gia Mạc Thành Thiên dễ nói chuyện như thế từ khi nào?
Sau lưng Ngô chưởng quỹ, vài tên hộ vệ khách sạn nói một câu.
- Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây, đã không có đánh thì tốt rồi, các ngươi nên trông coi thật tốt, buổi tối hôm nay ta đoán sẽ không yên ổn, nếu hai vị kia có phân phó gì cũng phải hoàn thành thật tốt.
Trong ánh mắt Ngô chưởng quỹ bắn ra một đạo hàn quang, hắn cũng là nhân vật tinh anh, hắn hiểu tinhcs cách của Mạc Thành Thiên, đó là kẻ bướng bỉnh bá đạo, cho dù là đệ tử tiểu gia tộc đắc tội với Mạc gia, kẻ đó không sống tốt trong thành Hắc Thạch, thái độ vừa rồi đã nói rõ vấn đề.
Lần này hai thanh niên mua Thất Sắc Hỗn Độn Thổ không đơn giản, hơn nữa còn không đơn giản tới mức tận cùng.
Cảm giác đám người Mạc Thành Thiên cung kính rời đi, Diệp Huyền mỉm cười.
- Điện hạ, hiện tại Mạc gia khăng khăng một mực làm việc vì điện hạ, nhưng ta không rõ, Mạc gia chỉ là tiểu gia tộc của nhân loại mà thôi, tiêu diệt bọn chúng là chuyện dễ dàng, cần gì thu bọn chúng làm người hầu?
Kim Lân khinh thường nói ra.
Tính cách của Kim Lân thích làm theo ý mình, đối với kẻ có thực lực yếu hơn nó, nó căn bản không đặt trong lòng, như Mạc Thành Thiên, nó một tát chụp chết thì cần gì phải thu bọn chúng làm người hầu.
- Ngươi không hiểu, sở dĩ nhân loại cường đại chính là vì bọn chúng đoàn kết tất cả lực lượng có thể đoàn kết, cho dù là Huyền thú hay là nhân loại, lực lượng cường đại hơn nữa cũng sẽ có tận cùng, đây là nguyên nhân vì sao các thế lực lớn của nhân loại có thể kéo dài ngàn năm, vạn năm.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
Trong nội tâm Kim Lân chấn động, điện hạ quả nhiên là chí hướng cao xa, hiểu biết chính xác.
Nó cẩn thận suy nghĩ một lúc, sự thật đúng là như thế, sở dĩ đại lục hôm nay Nhân tộc xưng tôn, Huyền thú và yêu thú lại bị ức hiếp chính là vì nhân loại tạo thành một cổ thế lực to lớn, mà yêu thú, Huyền thú không ngừng chém giết lẫn nhau, căn bản không thành khí hậu.
Nếu như Huyền thú và yêu thú thật có thể liên hợp với nhau, còn có thể đến phiên nhân loại làm chủ?
Điện hạ vì Huyền thú nhất tộc quật khởi đúng là nhọc lòng, khó trách hắn muốn trà trộn vào trong nhân loại, thì ra muốn học tinh túy nhân tộc cường đại.
Chí hướng vĩ đại như thế, Kim Lân lập tức bị Diệp Huyền thuyết phục thật sâu.
Mạc gia phủ đệ, Mạc Thành Thiên vừa trở lại lập tức phân phó trưởng lão phụ trách tình báo sửa sang tất cả tư liệu thế lực lớn trong Mộng Cảnh bình nguyên thật kỹ càng.
Dặn dò nhiều lần không có sai lầm gì, rốt cuộc hắn có cơ hội ngồi xuống, hắn thở ra một hơi, lúc này hắn bắt chéo chân và thoải mái nhàn nhã uống trà.
- Gia chủ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì chúng ta nhận tiểu hài tử kia làm chủ?
Vài tên trưởng lão Mạc gia lúc này không có tâm tư uống trà, vội vã chạy tới sau đó hỏi thăm.
Sau khi quay về phủ đệ của mình, tâm tình kích động của Mạc Thành Thiên cũng khôi phục, hắn nhìn sang vài tên trưởng lão và kích động, nói:
- Các vị trưởng lão, Mạc Thành Thiên ta từ khi đảm nhiệm chức vị gia chủ mười mấy năm qua có từng làm ra chuyện xin lỗi gia tộc chưa?
- Gia chủ làm nhiều việc vì gia tộc, mọi người chúng ta đều ghi nhớ trong lòng, nhưng chuyện nhận người khác làm chủ...
Mấy đại trưởng lão vẫn khó mà tiếp nhận.
Cái gì gọi là nhận chủ? Đó là từ nay về sau cả gia sẽ phục vụ vì bọn họ, dù đối phương muốn chính mình đi chết cũng không được dị nghị.
- Hừ, tầm nhìn hạn hẹp, các ngươi cũng biết hai người kia có lai lịch gì không?
Mạc Thành Thiên bất mãn hừ lạnh nói ra.
Những trưởng lão này đúng là không có ánh mắt, mình sẽ đẩy gia tộc vào trong hố lửa hay sao? Làm sao không nhìn rõ mọi chuyện chứ.
- Bọn họ có thể có lai lịch gì? Mạc gia sừng sững Vô Không Lĩnh hơn hai trăm năm, chúng ta chưa bao giờ làm qua chuyện nhận người nào làm chủ, trăm năm trước, mấy đại tông môn và đế quốc muốn hợp nhất gia tộc Vô Không Lĩnh chúng ta, Mạc gia chúng ta cũng không có chịu thua, hai người này chỉ là hoàng tử của đế quốc cũng không có tư cách làm Mạc gia chúng ta nhận chủ.
Một trưởng lão tính tình nóng nảy lên tiếng.
Mạc Thành Thiên cười cười lạnh lùng:
- Đế quốc? Mấy đại tông môn? Bọn họ tính toán cái rắm, có một số việc ta không thể nhiều lời, ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết, vị điện hạ kia bối cảnh thâm hậu, căn bản không phải các ngươi có thể tưởng tượng nổi, các ngươi có biết thanh niên tóc vàng tu vi gì hay không?
- Tu vi gì? Xem tuổi của hắn chỉ chừng hai mươi tuổi, chẳng lẽ là Vũ Tôn lục giai hay sao?
Một gã trưởng lão nhíu mày.
- Vũ Tôn lục giai?
Mạc Thành Thiên xùy cười một tiếng, nói:
- Một đám ếch ngồi đáy giếng, vị Kim Lân tiền bối kia chính là Vũ Vương thất giai hàng thật giá thật đấy.
Mạc Thành Thiên vừa dứt lời, mấy đại trưởng lão chung quanh ngây người như tượng gỗ.
- Hắc hắc, giật mình sao, chỉ là một tên Vũ Vương thiên tài cũng chỉ làm người hầu của điện hạ, hừ, các ngươi cũng không nhìn cường giả Vũ Vương chỉ là người hầu, thân phận điện hạ có thể nghĩ, nếu như không phải vị điện hạ kia vừa tới Mộng Cảnh bình nguyên, Mạc gia muốn chúng ta chỉ là cóc ghẻ trèo lên đùi thiên nga mà thôi.
Mạc Thành Thiên dương dương đắc ý, hắn cũng âm thầm khen ngợi bản thân mình cơ trí.
Hắc hắc, bởi vì Mạc Thành Thiên hắn có thể nắm chặt cơ hội nên biến tai họa thành chuyện tốt.
Mạc Thành Thiên dương dương đắc ý, vài tên trưởng lão chung quanh ngạc nhiên há hốc mồm.
Nhìn thấy mấy vị trưởng lão khiếp sợ ngây ngốc, Mạc Thành Thiên âm thầm khinh bỉ và mắng:
- Một đám dế nhũi.
Hắn lại quên bản thân hắn lúc trước cũng khiếp sợ không thua gì các trưởng lão nơi đây.