Hiện trường nơi này vô cùng quỷ dị, đám người Văn Kiều Muội bị giết có nhiều điểm không đúng.
Nghe Hạ Thất Tịch vừa nói như vậy, sau lưng mấy người đều đổ mồ hôi lạnh, nếu sư tỷ suy đoán chính xác, chỉ sợ kết cục của bọn họ hôm nay chính là những thi thể lạnh như băng trên mặt đất.
Hạ Thất Tịch nhìn qua bóng lưng Diệp Huyền biến mất, đôi mắt của nàng mang theo hào quang khác thường.
Vốn nàng khó hiểu vì sao Diệp Huyền một mình hành tẩu trong phù quang bí cảnh, hiện tại nàng xem như đã hiểu.
Diệp Huyền dám làm như thế bởi vì hắn có nắm chắc.
Trong nội tâm nàng thở dài một hơi, mang theo vài tên thanh niên bay sang hướng khác.
Trong sơn cốc, Diệp Huyền bay vút đi thật nhanh.
Hắn vội vã rời khỏi sơn cốc cũng không phải vì sợ hãi đám người Hạ Thất Tịch, mà vì hắn cảm nhận có chấn động thật nhỏ trong ngọn núi phía trước.
- Dường như chấn động này có mang theo lực lượng hỏa diễm, chẳng lẽ là địa hỏa như lời Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng đã nói:
Đôi mắt Diệp Huyền tỏa ra hào quang sáng ngời, từ nơi chấn động sinh ra thập phần cùng loại với Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng từng nói, làm cho nội tâm của Diệp Huyền cũng sinh ra suy đoán.
Tốc độ hắn cực nhanh, hắn không ngừng bay về nơi phát ra chấn động.
Mấy canh giờ sau, Diệp Huyền đi tới trước ngọn núi.
Sau khi đi tới chân núi, lực lượng hỏa diễm càng nồng đậm hơn trước.
Đột nhiên hắn như cảm ứng được cái gì đó liền nấp phía sau một khối nham thạch.
Ầm ầm!
Mấy con yêu thú đi qua bên cạnh, chúng lao vào ngọn núi cao.
Xảy ra chuyện gì?
Diệp Huyền chau mày, trong cảm giác của hắn, hắn đã gặp qua vài luồng yêu thú như thế trên đường đi, hắn nghi hoặc không thôi.
Chẳng lẽ ngọn núi này không có địa hỏa?
Địa hỏa là thiên địa sinh dưỡng hỏa diễm, đối với luyện dược sư nhân loại mà nói là bảo vật thập phần trân quý nhưng đối với yêu thú mà nói lực hấp dẫn lại không phải mạnh như vậy.
Nhưng trên đường đi, không ít yêu thú không ngừng hội tụ về hướng này, hiển nhiên trên ngọn núi có tồn tại hấp dẫn chúng đi tới nơi này.
- Bất kể có phải địa hảo hay không, ta cũng nên đi vào xme một chút.
Trong nội tâm Diệp Huyền âm thầm suy nghĩ, hắn không thể buông tha chuyện này được.
Vừa chuẩn bị đứng lên, đột nhiên cảm ứng được cái gì đó, Diệp Huyền lập tức nấp lại chỗ cũ.
Bá bá!
Hai đạo thân ảnh dừng lại trước mặt Diệp Huyền không xa.
- Cát Lợi Huy hội trưởng, những yêu thú kia hành động có phần không đúng ah.
- Có thể hấp dẫn nhiều yêu thú đến đây, trong ngọn núi này có đồ vật hấp dẫn chúng tới nơi này.
Đây là hai gã lão giả, khí tức của bọn họ kinh người, trong mắt bắn ra tinh quang đáng sợ.
- Chẳng lẽ trong ngọn núi này có bảo vật sắp xuất thế hay sao?
- Khí tức hỏa diễm nồng đậm như thé, hẳn là bảo vật hỏa hệ nào đó.
- Đi!
Hai gã lão giả đối mắt nhìn nhau, đồng thời bay đi và biến mất trong tầm mắt.
- Lại là Mục Chấn quốc Cát Lợi Huy hội trưởng và Hứa Khả trưởng lão.
Nhìn thấy hai người này, Diệp Huyền nhướng mày, hắn đều biết hai người này, chính là hội trưởng và trưởng lão hồn sư tháp của Mục Chấn quốc, Mục Chấn quốc lúc này có thiên tài Chu Lương xuất hiện cho nên đạt được vài danh ngạch.
Xem ra này yêu thú hành động động tĩnh rất lớn, hấp dẫn không ít cường giả chung quanh.
Không đợi Diệp Huyền đứng lên.
Bá bá!
Đột nhiên có hai đạo hào quang xuất hiện tại nơi này.
Lại là Đông Thăng quốc nam tử mũi ưng Dạ Phồn Tinh và thiên tài Mục Chấn quốc Chu Lương.
- Chu Lương, vừa rồi là hội trưởng và trưởng lão của Mục Chấn quốc của ngươi ah.
Dạ Phồn Tinh lúc này cười nói.
- Hội trưởng gì chứ.
Chu Lương xùy cười một tiếng:
- Ta gia nhập Mục Chấn quốc chỉ vì danh ngạch tham gia phù quang đại hội mà thôi, hiện tại danh ngạch đạt được, Mục Chấn quốc có liên quan gì tới ta? Sư huynh ngươi nói đùa a.
- Ha ha.
Dạ Phồn Tinh cười ha ha nói:
- Tất cả võ giả liên minh mười ba nước đều là một đám ngu ngốc, bao vật trong phù quang bí cảnh đông đảo, tuyệt đối không phải một bí cảnh bình thường, chờ chúng ta đi ra ngoài lại truyền tin tức về tông môn, lúc này bốn người chúng ta không thể hoàn thành nhiệm vụ tông môn cũng lập đại công.
- Hắc hắc, sư huynh nói đúng, nhìn xem quy mô phù quang bí cảnh ít nhất cũng là bí cảnh ngoài trung phẩm, xuất hiện trong liên minh mười ba nước quá lãng phí.
- Chúng ta nên tranh thủ thời gian đi, nơi này có thể hấp dẫn nhiều yêu thú như vậy, hơn nữa còn tỏa ra khí tức hỏa diễm như thế, nếu như không ngoài dự kiến có lẽ là dị hỏa nào đó, thậm chí cường độ có lẽ là cấp bậc địa hỏa.
- Địa hỏa ah, đây chính là bảo vật trưởng lão tông môn cũng thèm muốn, nếu như có thể đạt được, chúng ta giàu rồi.
- Đi!
Sau khi nói xong, Dạ Phồn Tinh và Chu Lương nhanh chóng bay vút về phía trước, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
- Mấy người kia quả nhiên không phải là võ giả liên minh mười ba nước.
Một lát sau Diệp Huyền bước ra khỏi loạn thạch chồng chất.
Nhìn thấy nhiều võ giả bị hấp dẫn tới nơi này, Diệp Huyền cũng không dám dừng lại quá lâu, hắn biến mất trong ngọn núi.
Càng lên cao tần suất yêu thú xuất hiện cũng càng nhiều.
Đề phòng dừng lại bại lộ bản thân mình, lúc này Diệp Huyền lại thả đám nham thạch cự lang đi tìm hiểu.
Không bao lâu bốn yêu thú cũng truyền tin tức quay về.
Trong ngọn núi này có có sơn động thần bí, không ít yêu thú tụ tập tại nơi đó giống như chờ đợi chuyện gì đó xảy ra.
Trừ chuyện đó ra còn có không ít võ giả nhân loại đang tụ tập tại nơi này.
Trong sơn động đằng kia có khí tức hỏa diễm cường đại như ẩn như hiện.
- Có lẽ bảo vật hỏa diễm thần bí kia đang ở trong hang động này.
Diệp Huyền hiểu rõ vị trí của bảo vật, sau khi tiến vào và trở về thế nào mới là vấn đề.
Nơi này tụ tập quá nhiều yêu thú, yếu nhất cũng là tam giai, mạnh nhất thậm chí có vài đầu yêu thú ngũ giai.
Dùng thực lực Diệp Huyền hêện tại đối phó yêu thú tứ giai không thành vấn đề, nhưng đối phó với yêu thú ngũ giai còn gặp không ít nguy hiểm, huống chi không chỉ có một con yêu thú ngũ giai.
Mấu chốt nhất là, trừ hắn ra còn có không ít võ giả nhân loại đang mai phục ở bốn phía.
Tuy Diệp Huyền có tự tin, gặp nhiều yêu thú như thế nhưng cũng sẽ không tùy tiện cầm tánh mạng của mình mang ra làm trò đùa.
Hơn nữa có nhiều yêu thú ở nơi này như thế, rất khó bảo chứng không có huyền thú ở đây, dùng trí tuệ của huyền thú, một khi phát hiện nhân loại, tuyệt đối sẽ tấn công nhân loại trước sau dó mới tranh bảo vật.
Chương 502: Thất Thải Hoa Liên (1)
ải nghĩ biện pháp.
Diệp Huyền cau mày, hồn lực của hắn cẩn thận dò xét bốn phía.
Đột nhiên ánh mắt của hắn sáng ngời.
Trong tầm mắt của hắn có một con yêu thú hình thể xấu xí đi tới đi lui.
Con yêu thú này cấp bậc tứ giai, bộ dáng lại thập phần chất phác, yêu thú tứ giai có tư cách đi vào trong động nhưng con yêu thú này lại đi tới di lui bên ngoài hang động giống như tuần tra.
- Có biện pháp.
Nhìn thấy xuyên sơn giáp tứ giai, trong nội tâm Diệp Huyền đã có chủ ý mới.
Phanh!
Hắn lại bảo nham thạch cự lang đi tới trước mặt xuyên sơn giáp, bảo nó hung hăng càn quấy một chút..
Xuyên sơn giáp bị nham thạch cự lang chọc giận, nó gào thét một tiếng sau đó đuổi theo nham thạch cự lang.
Diệp Huyền lúc này âm thầm lui về phía sau, hắn khống chế nham thạch cự lang chạy ra bên ngoài, ước chừng nửa nén hương sau, nham thạch cự lang đã dẫn xuyên sơn giáp tới khu vực không người.
Xuyên sơn giáp đuổ theo nham thạch cự lang trong chốc lát, nó phát hiện mình cho dù thế nào cũng không đuổi kịp đối phương, nó lúc này chuẩn bị quay trở về, Diệp Huyền dùng thôn phệ vũ hồn đánh ấn ký vào người của nó, cảm nhận được khí tức khủng bố của thôn phệ vũ hồn, xuyên sơn giáp quỳ xuống, toàn thân nó lạnh run.
Diệp Huyền vội vàng phân ra một đạo vũ hồn chi lực bao phủ xuyên sơn giáp, hắn chuẩn bị khống chế đối phương, đột nhiên trong thân thể xuyên sơn giáp có một đạo thần niệm cường đại bộc phát, đồng thời trong huyệt động kia có tiếng gầm gừ cường đại vang vọng ra ngoài.
Sắc mặt Diệp Huyền biến hóa, xuyên sơn giáp này bị huyền thú khống chế.
Chỉ cần huyền thú khống chế yêu thú không chết, hồn niệm của huyền thú sẽ lưu lại trong người yêu thú, một khi khống chế đối phương, lập tức sẽ bị hồn niệm của huyền thú phản kích ngay sau đó.
lấy.
Dựa vào 1 thanh đoạn kiếm thần bí từ đan điền, Chu Hằng đi ra từ 1 trấn vô danh tạo ra một mảnh thiên địa, thiên hạ độc tôn!
Ôn Oanh 6 tuổi mơ thấy anh trai vì tìm mình bị bắt cóc, mà bôn ba khốn khó đến tận cuối đời. Vì thế mà cô quyết tâm thay đổi vận mệnh của mình và anh trai từ bây giờ.
Xuyên về thập niên 80, Bạch Vi bị bố mẹ thúc giục kết hôn, thấy đối tượng cực kì đẹp trai & có tiền, cô nhanh chóng đi đăng kí. Đến khi về nhà, cô mới biết mình nhận nhầm người rồi.
Huyền thú trong sơn động cảm nhận được sự tồn tại của Diệp Huyền, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, đại lượng yêu thú như sóng triều lao thẳng về hướng của Diệp Huyền.
Không tốt!
Sắc mặt Diệp Huyền đại biến, biết rõ lúc này còn không đi sẽ bị đại lượng yêu thú phát hiện, mình tuyệt đối dữ nhiều lành ít, thời khắc mấu chốt hắn vội vàng thi triển ra Vô Tướng Hồn Quyết, một đạo hồn lực vô hình bao phủ trong đầu xuyên sơn giáp.
Oanh!
Hai đạo hồn lực va chạm tỏa ra hồn lực chấn động vô hình, hai bên têế lực ngang nhau.
Sắc mặt Diệp Huyền vô cùng khó coi, hồn lực tứ phẩm của hắn được Vô Tướng Hồn Quyết gia trì, cho dù hồn niệm của huyền thú tứ giai cũng phải thua hắn, hiện tại lại sánh ngang với đối phương, huyền thú khống chế xuyên sơn giáp tuyệt đối là huyền thú ngũ giai.
Không nghĩ nhiều như thế, Diệp Huyền vội vàng vận dụng thôn phệ vũ hồn bao phủ trên người xuyên sơn giáp, đồng thời vũ hồn chi lực và hồn lực cùng phóng thích ra ngoài, ba một tiếng, lúc này hồn lực của huyền thú lưu lại trong cơ thể xuyên sơn giáp bị đánh nát bấy.
Ngay sau đó Diệp Huyền nhanh chóng phân ra một đạo vũ hồn chi lực liên lạc với xuyên sơn giáp, từ đó triệt để khống chế đối phương.
- Đi!
Dưới sự khống chế của Diệp Huyền, xuyên sơn giáp nhanh chóng đào một cái hố, Diệp Huyền dùng tảng đá che khuất cửa động, bản thân hắn tiến sâu vào trong hố và biến mất không thấy gì nữa.
Sau một lát đại lượng yêu thú xuát hiện tìm kiếm Diệp Huyền nhưng không có thu hoạch gì, ngược lại có không ít võ giả nhân loại che giấu không tốt bị phát hiện, bị yêu thú vây công và bỏ trốn chật vật.
Không ít võ giả không kịp đào tẩu liên tục vẫn lạc, tiếng gào thét thê lương vang lên liên tiếp.
Những võ giả kia trước khi vẫn lạc liên tục thống mạ, không biết là ai dẫn đám yêu thú này điên cuồng như thế.
Diệp Huyền khống chế xuyên sơn giáp không ngừng tiến về phía trước, cảm nhận được khí tức bên ngoài yên tĩnh mới thở ra một hơi.
Biết rõ trong huyệt động có huyền thú, Diệp Huyền không dám để bốn con yêu thú ở gần mình, chúng đang bồi hồi gần cửa hang đá.
Bản thân hắn không ngừng đi theo xuyên sơn giáp tiến lên phía trước.
Nếu hắn không thể trực tiếp đi vào từ cửa động, như vậy hắn sẽ đào động đi xuống dưới.
Hắn vận chuyển Vô Tướng Hồn Quyết tới mức cực hạn, hồn lực của Diệp Huyền bao phủ chung quanh, hắn không ngừng phân biệt nơi khí tức phát ra ở nơi nào, lúc này cẩn thận tiến lên phía trước.
Huyền thú có được hồn niệm cũng giống như luyện hồn sư của nhân loại, cũng có thể cảm giác dị động chung quanh, cho nên Diệp Huyền không dám có động tác quá lớn.
Sau khi tiến lên chừng một giờ, lực lượng hỏa diễm truyền tới thập phần mờ mịt.
Rốt cuộc bảo vật nằm ở nơi nào?
Diệp Huyền ăn kinh ngạc.
Sáu dặm, chỉ sợ hắn tiến vào sâu trong lòng đất rồi.
Cố nén ngạc nhiên trong nội tâm, Diệp Huyền tiếp tục cẩn thận tiến lên phía trước.
Lại qua thêm một giờ, Diệp Huyền mới cảm giác được lực lượng hỏa diễm từ bên ngoài tầng nham thạch truyền vào trong hang.
Đồng thời nham thạch chung quanh cũng sinh ra nhiệt độ thật nóng, nếu như Diệp Huyền không có tu luyện Cửu Chuyển Thánh Thể mà chỉ là Địa Vũ Sư tam trọng bình thường, hắn căn bản không thể kiên trì ở nơi này quá một phút đồng hồ.
Hồn lực của hắn không ngừng thăm dò chung quanh.
Rốt cuộc Diệp Huyền cũng nhìn rõ tràng cảnh chung quanh.
Đây là một huyệt động thật lớn, khắp nơi đều là nham thạch màu đỏ, trong huyệt động có hồ nước đầy nham thạch nóng chảy.
Trong hồ nham thạch nóng chảy có một bệ đá cực lớn, có một tầng sương mù màu đỏ che chắn, trong sương mù màu đỏ có một vật như ẩn như hiện.
Chung quanh hồ dung nham là hơn trăm con yêu thú vây quanh.
Đám yêu thú phân ra nhiều trận doanh, tất cả đều nhìn chằm chằm vào hồ dung nham không rời mắt, trong ánh mắt mang theo hào quang tham lam và điên cuồng.
- Không ngờ có ba con huyền thú ngũ giai.
Diệp Huyền chấn động, hắn cẩn thận cảm giác một chút, trong đàn yêu thú chung quanh lấy ba quần thể làm chủ, đầu lĩnh của ba quần thể này chính là ba con huyền thú ngũ giai, mỗi một đầu huyền thú ngũ giai khống chế ba con yêu thú ngũ giai, tổng cộng gần mười con yêu thú ngũ giai chiếm giữ nơi này, hình thành lực lượng cực kỳ cường đại.
Trừ chuyện đó ra, cũng có không ít yêu thú tứ giai và tam giai hình thành quần thể.
Trong nội tâm Diệp Huyền lúc này trầm xuống, chỉ đối phó một con yêu thú ngũ giai cũng làm hắn cố hết sức, hôm nay có nhiều yêu thú ngũ giai như vậy, càng có ba con huyền thú ngũ giai tọa trấn nơi này và rất nhiều yêu thú khác, muốn đoạt bảo vật trong tay đám yêu thú nơi đây, độ khó cao tới mức Diệp Huyền không có lòng tin vào mìn.
Tuy có nhiều huyền thú và yêu thú tụ tập nhưng Diệp Huyền cũng không buông tha cơ hội đoạt bảo vật.
Chương 503: Thất Thải Hoa Liên (2)
Nhất định phải làm việc cẩn thận.
Diệp Huyền âm thầm khuyên bảo chính mình, đồng thời lực chú ý tập trung vào đồ vật nấp sau sương mù màu đỏ ở trung tâm hồ dung nham, ý đồ muốn biết bên trong là bảo vật gì, mặc cho hắn nhìn trộm thế nào, sương mù màu đỏ có thể ngăn cản tất cả hồn lực dò xét, từ đó hắn cũng không biết bên trong là đồ vật gì, cũng không rõ cấp bậc ra sao.
Mặc dù Diệp Huyền hiếu kỳ nhưng không xúc động.
Nếu như hắn tới gần một ít hoặc là lộ cửa động trên mặt đất sẽ bị phát hêện ngay, thông qua thần linh đồng thị hắn có thể biết bên trong có gì nhưng bởi như vậy rất dễ dàng bạo lộ chính mình.
Trừ phi hắn có được thực lực nghiền áp tất cả mới có thể chấn nhiếp tất cả huyền thú.
Nếu không hắn đi ra như thế, trực tiếp bị đám yêu thú và huyền thú xé thành mảnh nhỏ.
Tuy rất buồn tẻ nhưng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, dường như bảo vật kia chưa tới thời điểm xuất thế, nếu không nhiều huyền thú và yêu thú cũng không chờ ở đây như vậy.
Hiển nhiên đám huyền thú đã chờ đợi thật lâu, có một ít đã dần dần mất đi kiên nhẫn.
- Chúng ta chờ ở nơi này thật lâu, theo ta được biết, Thất Thải Hoa Liên hơn hai mươi năm trước cũng đã xuất hiện nhưng nó vẫn phát triển, rốt cuộc cần bao lâu mới có thể thành thục?
Có một đầu huyền thú không kiên nhẫn mở miệng nói.
- Gấp cái gì mà gấp, Thất Thải Hoa Liên trưởng thành vô cùng dài dằng dặc, tối thiểu trăm năm trở lên, hôm nay sắp thành thục, tối đa chỉ có thời gian vài ngày, có gì mà không chờ được.
- Không phải vấn đề chờ được hay không, đám nhân loại đáng chết gần đây xuất hiện trong lãnh địa của ta, vừa rồi bên ngoài hang động thủ hạ chúng ta giết không ít nhân loại, hiển nhiên những nhân loại kia cũng biết việc nơi này, ngấp nghé bảo vật và phá hư kế hoạch của chúng ta.
- Hừ, đám nhân loại kia thật đáng chết, mỗi cách mười năm sẽ xuất hiện trong lãnh địa và cướp đoạt bảo vật của chúng ta, bởi vì Thất Thải Hoa Liên sắp thành thục cho nên ta không thể đi, bằng không ta sớm suất lĩnh thủ hạ giết sạch đám nhân loại rồi.
Đại lượng huyền thú trao đổi với nhau, chúng nổi giận đùng đùng, cũng thập phần chán ghét nhân loại.
Diệp Huyền nhạy cảm bắt được huyền thú trao đổi với nhau.
- Thất Thải Hoa Liên?
Diệp Huyền lập tức chấn động.
Hắn cũng không xa lạ gì với Thất Thải Hoa Liên, ngược lại hắn vô cùng quen thuộc.
Thất Thải Hoa Liên, đây là linh dược cực kỳ cường đại, phẩm giai của nó là thất giai, cho dù trong linh dược thất giai cũng là một loại gần ở phía trước, bao trùm tuyệt địa đa số linh dược thất giai.
Thất Thải Hoa Liên mỗi trăm năm sinh ra một hoa sen, từ khi sinh ra tới trưởng thành tổng cộng cần bảy trăm năm thời gian, phải hoàn toàn thành thục mới có thể phục dụng.
Công hiệu của nó thập phần đáng sợ, có thể làm xương trắng sinh thịt, người sắp chết hồi sinh, cho dù ngươi bị thương nặng cỡ nào, chỉ cần ăn một hoa sen là có thể khởi tử hồi sinh trong thời gian ngắn, cực kỳ nghịch thiên.
Trừ như vậy ra, Thất Thải Hoa Liên cũng có công hiệu giúp võ giả đột phá.
Đại đa số võ giả chỉ cần phục dụng một đóa hoa sen, sinh mệnh lực cường đại có thể cải tạo thân thể võ giả, từ đó có thể đột phá trong thời gian ngắn.
Hai công hiệu này của Thất Thải Hoa Liên mới là trọng yếu nhất, trừ lần đó ra Thất Thải Hoa Liên còn có nhiều công hiệu khác, trên đại đại lục Thiên Huyền có vô số cường giả truy cầu thứ này.
Chẳng những có công hiệu với nhân loại, Thất Thải Hoa Liên còn có công hiệu với yêu thú và Huyền thú.
- Khó trách nơi này hấp dẫn nhiều Huyền thú như vậy, nếu như ở bên ngoài, tin tcs Thất Thải Hoa Liên truyền đi, chỉ sợ sẽ có một ít thất giai Vũ Vương, bát giai Võ Hoàng tìm tới.
Đây không phải chuyện đùa, thất giai Thất Thải Hoa Liên, nó cũng có hêệu quả tăng lên nhất định với cường giả Võ Hoàng đấy.
- Thất Thải Hoa Liên, ta nhất định phải đạt được.
ÁNh mắt Diệp Huyền bắn ra hào quang quyết tâm to lớn.
Hắn đi vào phù quang bí cảnh chính là vì bảo vật bên trong, hôm nay nhìn thấy Thất Thải Hoa Liên nên càng động tâm hơn trước.
Chỉ cần đạt được Thất Thải Hoa Liên, cho dù ở trong phù quang bí cảnh một tháng không làm gì cũng có thể thu hoạch to lớn.
Đáng tiếc nơi này có nhiều Huyền thú yêu thú, muốn từ trong miệng nhiều Huyền thú cường đại cướp đoạt Thất Thải Hoa Liên, tùy tiện lao ra là không được.
- Ta phải nghĩ biện pháp.
Trong nội tâm Diệp Huyền nhanh chóng xuất hiện các suy nghĩ.
Trong khoảng thời gian ngắn hắn đã nghĩ rất nhiều biện pháp.
Đột nhiên đôi mắt của hắn nhìn sang rất nhiều yêu thú nơi đây.
- Nếu có thể nô dịch một con yêu thú ngũ giai, ta có hi vọng đạt được Thất Thải Hoa Liên tăng lên không ít.
Diệp Huyền đánh chủ ý lên vài con yêu thú ngũ giai chung quanh.
Dường như vài con yêu thú ngũ giai trước mặt đã bị mấy con Huyền khống chế, hơn nữa thôn phệ vũ hồn tam tinh của mình có thể không hàng phục yêu thú ngũ giai hay không còn là chuyện không biết trơcs.
Oanh!
Đúng lúc này trong hồ dung nham trước mặt xuất hiện một đạo hào quang sáng ngời..
a ba ba!
Hào quang màu đỏ giống như tia chớp bắn lên đỉnh của hang động, đục thủng không biết bao nhiêu tầng nham thạch và bắn lên trời cao.
Đồng thời cả hồ nham thạch nóng chảy bắt đầu khởi động, lực lượng hỏa diễm bành trướng bắn ra khắp bốn phương tám hướng và bao phủ tất cả.
Ba con huyền thú ngũ giai cảm nhận được lực lượng nguy hiểm đầu tiên, chúng suất lĩnh yêu thú liên tục lui về phía sau, vẫn có vài đầu yêu thú tứ giai không thể kịp thời né tránh, bị nham thạch nóng chảy trong hồ bắn ra văng trúng thân thể chúng.
Tiếng gào thét thê lương vang lên, mấy con yêu thú này lập tức hóa thành tro tàn, hài cốt không còn.
- Lực lượng hỏa diễm thật sự khủng khiếp.
- Là Thất Thải Hoa Liên thành thục sao?
Sưu sưu!
Hai con Huyền thú tứ giai không nén được xúc động, lập tức lao thẳng vào trong hồ nham thạch nóng chảy.
Ba con huyền thú ngũ giai nhìn thấy cảnh này không có hành động gì, ánh mắt của chúng chỉ mang theo trào phúng.
Oanh!
Ngay sau đó lực lượng hỏa diễm của Thất Thải Hoa Liên bỗng nhiên bộc phát, hai đầu Huyền thú mở to mắt đầy hoảng sợ, chúng không kịp kêu thảm thiết đã hóa thành tro tàn.
- Ngu ngốc.
- Một khi Thất Thải Hoa Liên sinh trưởng ra đóa hoa sen thứ bảy sẽ hình thành lồng năng lượng hỏa hệ bên ngoài, chỉ cần Thất Thải Hoa Liên không thành thục, lồng năng lượng sẽ không phá vỡ, cho dù sinh vật gì tới gần cũng hóa thành tro tàn.
Chương 504: Kinh động
này hào quang màu đỏ xuất hiện đã báo hiệu Thất Thải Hoa Liên, xem ra khoảng cách Thất Thải Hoa Liên thành thục cũng nhanh thôi.
Ba con huyền thú ngũ giai trao đổi với nhau, đồng thời bộc phát hồn lực kinh hồn bao phủ bốn phía, từ đó hình thành một khu vực giới hạn không cho phép yêu thú và huyền thú khác tới gầ.
Thất Thải Hoa Liên lúc trước sinh ra động tĩnh lập tức kinh động võ giả mai phục bên ngoài.
Lúc này hào quang bay thẳng lên bầu trời càng làm cho tất cả cường giả tiến vào phù quang bí cảnh đều có thể nhìn rõ tình cảnh ở nơi này.
Trong sơn cốc.
Thiên Kim quốc Chúc Thiên Lam hội trưởng một chưởng đánh nát yêu thú tứ giai, đột nhiên hắn động dung khi nhìn thấy cột sáng bay lên bầu trời.
- Khí tức hỏa diễm thật khủng khiếp, chẳng lẽ có dị bảo xuát thế sao?
Lúc này hắn hơi bối rối, thân thể Chúc Thiên Lam hóa thành hào quang bay thẳng về hướng đang phát ra ánh sáng rực rỡ kia.
Nơi đó cách vị trí của hắn chỉ mấy trăm dặm.
Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng cũng là kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.
- Lực lượng hỏa diễm này thập phần cùng loại với khí tức hỏa diễm ta từng gặp lúc trước, chẳng lẽ là ở chỗ này?
Trong một khu rừng rậm.
Loan Hồng ngạc nhiên ngẩng đầu.
- Lực lượng hỏa diễm này cường hãn lại mang theo sinh mạng lực, chẳng lẽ có kỳ trân dị bảo xuất thế sao? Nhìn khí tức hẳn là dị bảo ngoài lục giai.
Loan Hồng mang theo vẻ mặt hưng phấn và ngạc nhiên, thân thể hắn hóa thành hào quang và biến mất không thấy đâu nữa.
Trong khoảnh khắc vô số cường giả nhân loại trong phù quang bí cảnh đều cảm ứng được khí tức hỏa diễm nồng đậm.
Trong huyệt động dưới lòng đất, vẻ mặt Diệp Huyền ngạc nhiên không nhỏ,.
hất Thải Hoa Liên bộc phát hào quang màu đỏ lên cao, hắn nhạy cảm phát hiện có một tia lực lượng không giống.
- Thất Thải Hoa Liên là linh dược thất giai, một khi thành thục có thể phóng xuất ra lực lượng khủng bố nhưng khí tức vừa rồi xông thẳng lên bầu trời, khí tức phát ra ảnh hưởng phạm vi ngàn dặm, tuyệt đối không phải Thất Thải Hoa Liên có thể làm được.
Diệp Huyền cau mày, thì thào tự nói.
Với hiểu biết của hắn về linh dược, tuyệt đối không có bất kỳ sơ suất gì, Thất Thải Hoa Liên tuy cường đại nhưng khí tức của nó khi thành thục tỏa ra chỉ có thể làm người trong sơn cốc cảm ứng được mà thôi.
Lực lượng vừa rồi có diện tích quá mức to lớn, đã vượt qua lực lượng Thất Thải Hoa Liên có khả năng phóng thích.
Chính việc này Diệp Huyền nhạy cảm phát hêện một tia không đúng.
- Chẳng lẽ dưới Thất Thải Hoa Liên có bảo vật hỏa hệ hay sao?
Chuyện này không phải không có khả năng.
Điều kiện sinh trưởng của Thất Thải Hoa Liên thập phần nghiêm khắc, cũng không phải tìm nơi nào thì có thể sinh trưởng tại nơi đó.
Trên thực tế bất cứ linh dược nào ngoài luc giai, nếu muốn thành thục cũng cần điều kiện nhất định.
Vào lúc này nhìn thấy khí tức Thất Thải Hoa Liên phát ra đáng sợ như thế cũng làm Diệp Huyền có cảm giác quen thuộc.
- Cảm giác hết sức quen thuộc vừa rồi là cái gì chứ?
Diệp Huyền nhíu mày trầm tư, chợt nội tâm của hắn có một tia linh cảm.
Đột nhiên hắn lườm một đạo hỏa diễm xuất hiện trong hồ dung nham bên kia, hắn như nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt của hắn sáng ngời còn mang theo một tia hoảng sợ.
Bởi vì hắn đã hiểu vì sao có khí tức mà mình quen thuộc như thế xuất hiện, kiếp trước hắn đã từng nhìn thấy qua thiên hỏa nào đó, khí tức của thiên hỏa ngày đó giống như đúc khí tức hiện tại.
Chẳng lẽ trong hồ dung nham nóng chảy này có thiên hỏa hay sao?
Trong nội tâm Diệp Huyền kích động không gì sánh được.
Trong các loại dị hỏa, yêu hỏa bình thường nhất, địa hỏa tương đối cường đại, mà thiên hỏa chính là hỏa diễm khủng bố nhất.
Trong truyền thuyết, cả đại lục Thiên Huyền có vô số yêu hỏa, tính ra hàng trăm địa hỏa nhưng cũng chỉ có mười tám thiên hỏa mà thôi.
Mười tám loại thiên hỏa độc nhất vô nhị, cho dù là loại nào cũng có được uy thế cực kỳ nghịch thiên.
Bất cứ loại thiên hỏa nào cũng đều đủ để cửu giai Đế cấp luyện dược sư điên cuồng đuổi theo.
Nhưng hành tung của thiên hỏa quá mức phiêu miểu và mịt mờ, tuy truyền thuyết có mười tám loại thiên hỏa, nhưng xuất hiện trong ghi chép gần ngàn năm qua cũng chỉ phát hiện bảy tám loại mà thôi, mà bị luyện dược sư đạt được đã ít lại càng ít.
Kiếp trước Diệp Huyền thân là cửu giai Đế cấp luyện dược sư, hỏa diễm cường đại nhât chỉ là tâm tủy hỏa xếp hàng thứ ba mà thôi.
Tuy tâm tủy hỏa đủ cường đại trong đại lục Thiên Huyền nhưng nó kém thiên hỏa một mảng lớn.
Kiếp trước hắn đã từng gặp được thiên hỏa nào đó nhưng đáng tiếc không thể bắt tới tay.
Bởi vậy khi phát hêện có một loại thiên hỏa đang ẩn nấp tại nơi này, Diệp Huyền lập tức kích động toàn thân run rẩy.
Hắn cẩn thận quan sát động tĩnh của hồ dung nham, hắn muốn phân biệt kỹ càng.
- Nơi này tuyệt đối có thiên hỏa tồn tại.
Diệp Huyền càng quan sát thì nội tâm hắn càng khẳng định.
Thiên hỏa và địa hỏa đều là trời sinh đất nuôi nhưng uy lực của chúng chênh lệch cực lớn, đó là vì thiên hỏa có sinh mạng, địa hỏa không có sinh mạng.
Thời điểm uẩn dưỡng thiên hỏa sẽ đản sinh ra linh trí sơ cấp, linh trí này chắc chắn không phải rất mạnh nhưng có thể giúp nó xu cát tị hung, có được một ít hành động vô thức.
Hai mắt Diệp Huyền sáng lên, hắn đã quyết định nhất định thu được thiên hỏa dưới đáy hồ dung nham.
So sánh với thiên hỏa, tuy Thất Thải Hoa Liên trân quý nhưng tuyệt đối không đáng kể chút nào.
- Cũng không biết thiên hỏa hiện tại đang ở cấp độ nào, nếu như là thiên hỏa vừa ra đời, có lẽ ta hiện tại có thể phục dụng, nếu như là thiên hỏa đã phát triển tới trình độ nhất định, với thực lực của ta hiện tại chẳng khác gì đi tìm chết.
Diệp Huyền suy nghĩ.
Uy lực của Thiên hỏa thập phần khủng bố, thiên hỏa hoàn toàn thể có sức mạnh khủng bố, cửu thiên Vũ Đế trơớc mặt nó chẳng khác gì đứa con nít, nó thể đốt thành tro tàn ngay lập tức.
Tuy hôm nay thiên hỏa thai nghén Thất Thải Hoa Liên, chắc hẳn sẽ không phát triển tới mức quá mạnh.
Bằng không cũng không chỉ có một ít khí tức như thế, thiên hỏa xuất thế, cả ngọn núi này sẽ bị đốt thành hư vô.
Sau khi biết được có thiên hỏa tại nơi này, tâm tình của Diệp Huyền biến hóa.
Hắn thao túng xuyên sơn giáp không ngừng rút lui ra ngoài.
Trong ánh mắt của hắn, hắn phát hiện Thất Thải Hoa Liên còn ba ngày nữa mới thành thục, trong ba ngày qua, hắn phải chuẩn bị đầy đủ để thu phục thiên hỏa.
Xèo...xèo!
Diệp Huyền vừa mới chuẩn bị rời đi, Tiểu Tử Điêu đã xuất hiện trên vai của hắn, nó bất mãn kêu vài tiếng, ánh mắt màu tím nhìn chằm chằm vào Thất Thải Hoa Liên trên hồ dung nham, trong mắt tỏa sáng như đèn lồng.
Chương 505: Nhân tộc tiến công (1)
hỏa này thật tham lam.
Diệp Huyền im lặng,hắn cũng biết Thất Thải Hoa Liên hấp dẫn Tiểu Tử Điêu nhưng vào lúc này tầm quan trọng của Thất Thải Hoa Liên trong nội tâm của hắn yếu đi rất nhiều.
- Ai?
Tiểu Tử Điêu hành động rất nhẹ nhưng lập tức kinh động ba con huyền thú ngũ giai bên cạnh hồ dung nham.
Sưu sưu sưu!
Mấy con yêu thú lập tức xông tới, một trảo đánh vào mặt đất vị trí của Diệp Huyền.
- Không tốt, bị phát hiện.
Nội tâm Diệp Huyền trầm xuống.
Một tiếng nổ vang.
Dung nham dưới đất bị tách ra, lộ ra một cái hang động và đá vụn bắn tung tóe.
Con yêu thú kia muốn ra tay...
Xèo...xèo!
Tiểu Tử Điêu vô cùng tức giận, đột nhiên hóa thành một đạo điện quang lao ra va chạm vào bụng của con yêu thú.
Ầm ầm!
Yêu thú cao ba mét bị đụng bay ra xa, toàn thân bị điện quang bao phủ, phần bụng xuất hiện miệng vết thương cháy đen.
Bá!
Tiểu Tử Điêu xuất hiện bên cạnh hồ dung nham, vẻ mặt miệt thị và cao ngạo.
Uy lực thật mạnh.
Diệp Huyền ngạc nhiên khi nhìn thấy năng lực của Tiểu Tử Điêu, hắn vốn cho rằng mình hiểu nó nhưng hiện tại nhìn thấy cảnh tượng như vậy lại ngạc nhiên không nhỏ.
Lúc trước Tiểu Tử Điêu vừa mới ấp ra khỏi quả trứng nham thạch tuy thập phần khủng bố nhưng thực lực cũng chỉ sánh ngang Thiên Vũ Sư.
Trong khoảng thời gian này Tiểu Tử Điêu vẫn ăn vụn linh dược và huyền thạch trong nhẫn trữ vật của Diệp Huyền, hơn nữa tiếp nhận tánh mạng vũ hồn của Diệp Huyền thoải mái, thực lực của nó khẳng định có tăng lên.
Tăng lên tới mức độ nào thì Diệp Huyền không biết được.
Không nghĩ tới hiện tại nhìn lại, nhất thời làm hắn có chút ngạc nhiên, bởi vì yêu thú bị Tiểu Tử Điêu tập kích không yếu hơn nham thạch cự lang chút nào.
Lúc này nó bị Tiểu Tử Điêu đánh bay ra xa, bản thân bị trọng thương và mất đi năng lực phản kháng.
Thực lực như têế đã bao trùm trên hàng ngũ yêu thú tứ giai
Trong khoảng thời gian ngắn Tiểu Tử Điêu đã cho Diệp Huyền cảm giác thần bí hơn trước, tốc độ phát triển như thế nhanh không kém gì hắn, căn bản không phải Huyền thú hoặc yêu thú phổ thông có thể so sánh.
Rống rống!
Nhìn thấy hành động của Tiểu Tử Điêu, đám yêu thú chung quanh đã bị chọc giận.
Một đám yêu thú nhìn Tiểu Tử Điêu và điên cuồng gào thét, yêu khí bành trướng, ba con huyền thú ngũ giai cũng muốn ra tay.
Nhưng ba con Huyền thú ngũ giai nhìn thấy Tiểu Tử Điêu thì trong mắt của chúng sinh ra kiêng kị.
Bởi vì chúng cảm ứng được trong cơ thể của đối phương ẩn chứa lực lượng huyết mạch bao phủ tất cả Huyền thú trong phù quang bí cảnh.
Đạo lực lượng này làm ba con Huyền thú sinh ra kiêng kị rất sâu.
Xèo...xèo!
Tiểu Tử Điêu nghênh ngang đi tới biên giới hồ nước, bộ dạng giương oai.
Ba đầu Huyền thú liếc nhau, đôi mắt của chúng bắn ra hàn quang lạnh giá, cho dù chúng hết sức kiêng kỵ khí tức trên người Tiểu Tử Điêu nhưng khi nhìn thấy đối phương nghênh ngang như vậy, nội tâm ba đầu Huyền thú hoàn toàn không vui.
Đột nhiên Diệp Huyền nghĩ ra một chủ ý, khống chế được xuyên sơn giáp đi vào khu đất trống.
Trong đó một đầu Huyền thú ngũ giai cách nhìn sang, ánh mắt của nó không vui.
Xuyên sơn giáp này từng bị nó khống chế, về sau bị Diệp Huyền túm lấy, hiện tại nhìn thấy Tiểu Tử Điêu, tự nhiên cho rằng lúc trước là Tiểu Tử Điêu cướp lấy xuyên sơn giáp, nó càng sinh ra kiêng kị không nhỏ.
Có thể cướp lấy xuyên sơn giáp trong tay của nó, chẳng phải hồn lực của đối phương còn hơn cả nó sao?
Ba con Huyền thú chuẩn bị phát động tiến công, hiện tại chúng dừng lại và dùng hồn lực trao đổi với nhau.
- Xích Viêm, con chồn màu tím kia có lai lịch thần bí, ngươi nói như thế nào? Nếu như ta không nhìn lầm, xuyên sơn giáp trước kia là thủ hạ dưới tay của ngươi, hôm nay bị nó cướp đi, chẳng lẻ không đoạt trở lại sao?
Một con Huyền thú bộ dạng giống như con soi nói với môt con Huyền thú có hình thể khổng lồ, đó là Huyền thú da lông có hỏa diễm bốc cháy.
Con Huyền thú màu đỏ kia hừ lạnh.
- Hắc Minh, ta còn không biết ngươi đánh cái gì chủ ý sao, ngươi muốn ta dò xét thực lực của tiểu gia hỏa này, muốn động thủ thì ngươi lên đi, hay là ngươi sợ nó?
Huyền thú màu đen thản nhiên nói:
- Xích Viêm, ngươi nghĩ nhiều, nếu như thủ hạ của ta bị tiểu tử này cướp đi, Hắc Minh ta tuyệt đối không nuốt trôi cục tức này, Hắc Minh ta không làm được chuyện nhu nhược như thế.
- Ngươi cũng đừng có dùng phép khích tướng, Xích Viêm ta là ai, chỉ là một con xuyên sơn giáp tứ giai cũng lọt vào mắt ta? Bị hắn đoạt đi thì đoạt đi.
Xích Viêm căn bản không mắc mưu.
Luận kiêng kị, thủ hạ dưới tay bị cướp đi càng làm nó kiêng kỵ Tử Điện Điêu.
ạch Tượng, ngươi nói như thế nào?
Thấy Xích Viêm căn bản không mắc mưu, con sói Hắc Minh nhìn sang con Huyền thú bên cạnh.
Co Huyền thú này nhìn chằm chằm vào Tiểu Tử Điêu hồi lâu, cuối cùng lắc đầu:
- Thất Thải Hoa Liên sắp thành thục, trước khi nó thành thục ta không muốn có chuyện khác xảy ra, vừa rồi Thất Thải Hoa Liên gây ra động tĩnh lớn như thế, ai biết có bao nhiêu võ giả Nhân tộc chạy tới đây, ta cảm thấy chúng ta nên liên hợp với nhau trước đã.
- Bạch Tượng nói không sai, còn nữa, khí tức trên người tiểu gia hỏa kia, các ngươi có cảm ứng được hay không? Nói không chừng chính là hậu duệ đại năng trong tộc chúng ta, hiện tạu chúng ta động thủ với nó, có thể sẽ trưởng bối của nó tới, chẳng phải chúng ta tự tìm đường chết.
Xích Viêm lúc này truyền âm nói chuyện.
Trải qua một phen thảo luận, cuối cùng ba Huyền thú cùng nhất trí, cũng dễ dàng tha thứ thái độ của Tử Đêện Điêu.
- Tiểu huynh đệ, không biết ngươi là tộc quần nào? Theo ta được biết, trong phạm vi mấy ngàn dặm chung quanh dãy núi này không có chồn loại nhất tộc nào cả.
Hắc Minh giống như sói cũng giống như chồn, nó lên tiếng hỏi Tiểu Tử Điêu.
Tiểu Tử Điêu rầm rì hai tiếng, cũng không để ý tới nó, ngay sau đó nó ngồi trên đầu xuyên sơn giáp, hai mắt tỏa ánh sáng canh giữ bên cạnh hồ dung nham vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn không quan tâm Hắc Minh nói gì.
Thái độ coi rẻ như thế chẳng khác gì hoàng đế nhìn nông dân, căn bản khinh thường chú ý..
Hắc minh vô cùng giận dữ, trong mắt hiện bắn ra hàn ý nhưng nó nhanh chóng thu liễm như cũ.
Nhìn thấy Tiểu Tử Điêu bình yên vô sự, Diệp Huyền yên lòng, hắn dọc theo thông đạo đi ra ngoài.
Bên ngoài huyệt động.
Một tên cường giả Nhân loại lúc này đứng bên cạnh hang động.
- Thiệt nhiều yêu thú.
Nhìn thấy đại lượng yêu thú, không ít võ giả Nhân loại đều chùn bước.