Mục lục
Huyền Thiên Hồn Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương631: Ép mua ép bán (2)

Thậm chí có thể dung nhập nó vào trong vũ hồn, làm cho vũ hồn một số võ giả có ẩn chứa thuộc tính lôi điện khi công kích.

Bởi vậy cho dù là luyện khí giới hoặc là luyện hồn giới, Lam Lôi tinh là bảo vật cực kỳ quý giá, giá trị thậm chí có thể sánh ngang một ít bảo vật thất giai.

Ánh mắt Diệp Huyền co rút lại, hắn đang chuẩn bị chế tạo linh bảo phi hành, nếu như gia nhập lông vũ Lôi Quang Điện Ưng và Lam Lôi tinh, tuyệt đối có thể gia tăng tốc độ phi hành của linh bảo phi hành lên năm thành.

Hơn nữa bổ sung thuộc tính tê liệt của lôi điện.

Đây tuyệt đối là tài liệu hắn cần nhất.

Phong Do quản sự mũi ưng nhìn thấy khối Lam Lôi tinh này cũng âm thầm sợ hãi thán phục, một khối Lam Lôi tinh như thế giá trị không gì sánh nổi, giá trị chân chính phải xem là ai dùng.

- Giá trị khối Lam Lôi tinh này chắc hẳn ngươi cũng rõ ràng, ta không nói nhiều, hối đoái mấy bình đan dược của ngươi đầy đủ, hơn nữa ta còn cảm thấy có chút có hại chịu thiệt, như vậy ngươi bày ra đan dược mỗi loại một bình, kể cả huyền bảo ngũ phẩm cũng cho ta, hơn nữa phải có thêm một trăm khối huyền thạch trung phẩm, cuối cùng giao trữ vật giới chỉ cho ta xem, ta tùy ý chọn vài món trong đó là đủ.

Âm Thứu nói xong, trong ánh mắt của hắn mang theo hào quang tham lam.

Hắn xem ra có thể liệt ra nhiều đan dược ngũ phẩm như thế, bảo vật trên người Diệp Huyền tuyệt đối không ít.

Diệp Huyền cười lạnh, gia hỏa này đúng là dám mở miệng, đây không phải giao dịch, đây là xảo trá đồ của hắn.

Cho dù là Lam Lôi tinh, Diệp Huyền lúc này cũng mất đi hứng thú giao dịch, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói với Âm Thứu.

- Cút!

Gia hỏa cho mặt không biết xấu hổ, thậm chí Diệp Huyền không có suy nghĩ khách khí với hắn.

- Ngươi muốn chết...

Âm Thứu nghe được Diệp Huyền dám nói hắn cút, lửa giận trong lòng xuất hiện, toàn thân tỏa ra sát cơ lạnh buốt như mùa đông.

Tất cả võ giả ở đây đều có thể cảm nhận rõ ràng, trong đại sảnh trong nháy mắt giảm xuống mười độ.

Không chờ Âm Thứu động thủ, Phong Do quản sự đã lên tiếng:

- Như thế nào, Âm Thứu, hẳn là ngươi muốn động thủ trong chợ đêm sao?

Âm Thứu liền tĩnh táo lại, hắn biết rõ không có biện pháp động thủ ở nơi này, chợ đêm có hậu trường to lớn, căn bản không phải hắn có thể đắc tội.

- Tốt, rất tốt.

Âm Thứu nói xong lời này, hắn lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, sau đó hắn quay người rời đi, hắn ngồi xuống cách đó không xa, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.

Phong Do quản sự cũng dùng ánh mắt thâm ý nhìn Diệp Huyền, không nói gì nữa, hắn quay người rời khỏi đại sảnh.

Diệp Huyền điềm nhiên như không có việc gì, dường như chuyện vừa rồi không xảy ra, hắn nói với người áo choàng:

- Chúng ta đi thôi.

Vốn có vài tên võ giả muốn giao dịch với Diệp Huyền nhìn thấy cảnh tượng này, lúc này cũng giải tán không dám tới gần.

Diệp Huyền còn chưa rời khỏi Thiên Tức Lâu, hắn theo người áo choàng đi tới cầu thang ra vào và rời khỏi chợ đêm.

Nhìn thấy Diệp Huyền rời đi, bỗng nhiên Âm Thứu đứng lên và đi theo.

Thấy cảnh này, rất nhiều người ở đây lắc đầu, tiểu tử này cũng không biết có địa vì gì, vậy mà công nhiên khiêu khích Đồ Nhân Tôn, hiện tại tốt rồi, mặc kệ tiểu tử này có địa vị gì, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Đồ Nhân Tôn là danh hiệu, cũng không phải do mình phong, mà là hắn từng nổi giận đồ sát một thôn làng mới đạt được, thủ đoạn của hắn cực kỳ tàn nhẫn, tuyệt đối là người nhiều võ giả không muốn gặp.

Diệp Huyền và người áo choàng đi trên đường cái, người áo choàng thấp giọng nói nhỏ:

- Đồ Nhân Tôn âm độc đang theo sau chúng ta.

- Ngươi rất sợ hắn?

Diệp Huyền nhìn sang người áo choàng.

Người áo choàng ngưng trọng nói:

- Đồ Nhân Tôn Âm Thứu có danh tiếng lớn trong chợ đêm, bởi vì tính cách của hắn hung hăng càn quấy bướng bỉnh, đắc tội không ít người, rất nhiều người thậm chí nghĩ hắn chết nhưng hắn vẫn sống bình yên tới bây giờ, thực lực của hắn mạnh, thập phần khủng bố, hơn nữa thủ đoạn thập phần tàn nhẫn, người chết trong tay hắn không còn hình người.

- Hiện tại hắn muốn giết chúng ta, chúng ta có biện pháp thoát khỏi hắn hay không?

Người áo choàng vô cùng ngưng trọng.

- Nếu ngươi sợ thì đi trước đi.

Đột nhiên Diệp Huyền lên tiếng..

- Ngươi nói cái gì?

Người áo choàng gần như không dám tin vào lỗ tai của mình, Diệp Huyền bảo nàng đi trước?

Diệp Huyền giống như cười mà không phải cười nhìn nàng, hắn nói:

- Ngươi không có nghe sai, trở về chuẩn bị Tinh Phách Thạch cho tốt, một lát nữa ta sẽ tới cầm lấy nó.

Diệp Huyền nói xong cũng không chờ đối phương kịp phản ứng, trực tiếp tách ra khỏi người áo choàng đi sang con đường khác.

Âm Thứu theo sau cười lạnh, hắn không để ý đến người áo choàng, hắn đi theo Diệp Huyền.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, người áo choàng triệt để sửng sốt, nàng hoàn toàn không có ngờ tới Diệp Huyền sẽ không đi theo mình, như vậy sau khi tách ra, đối phương thật có thể tìm nàng? Người áo choàng có phần không tin.

Diệp Huyền tách ra khỏi người áo choàng người sau đó hắn không do dự đi ra khỏi thành và tiến vào hoang dã.

Âm Thứu theo sau Diệp Huyền cũng hưng phấn.

Trên đường đi hắn vẫn nghĩ biện pháp chế phục Diệp Huyền, dù sao thực lực của hắn còn mạnh hơn đối phương nhưng còn không có đạt tới trình độ muốn làm gì thì làm.

Thế nhưng mà hắn nằm mộng cũng không nghĩ đến, Diệp Huyền lại dám rời khỏi đế đô, trong đế đô hắn không dám trắng trợn động thủ, nếu ra khỏi đế đô thì khác hoàn toàn.

- Tiểu tử này đúng là cuồng vọng.

Âm Thứu lúc này cười nhạt không quan tma, hắn suy đoán Diệp Huyền có thủ đoạn gì, hoặc là ẩn nấp tu vi, cho dù Diệp Huyền có tâm tư gì, chỉ cần ra khỏi cửa thành thì gia hỏa này phải chết không nghi ngờ.

Hắn lập tức đuổi kịp Diệp Huyền, lúc này cũng rời khỏi đế đô.

Trên bình nguyên bên ngoài đế đô, Diệp Huyền tiến nhanh về phía trước, hắn đi tới nơi ít người.

Nửa canh giờ sau, Diệp Huyền dừng bước trong một khu vực núi rừng rậm rạp.

Khoảng cách xa như vậy, cho dù là Vũ Hoàng bát giai trong đế đô cũng không thể cảm ứng được nơi này.

- Ngươi dẫn ta đến nơi đây, chắc hẳn cũng có tự tin nhất định, thật không biết ngươi lấy tự tin ở nơi nào? Một Vũ Tông ngũ giai, cho dù thủ đoạn nhiều hơn nữa thì sao? Trước mặt lão phu chỉ là trò cười mà thôi.

Âm Thứu nhìn Diệp Huyền và lạnh lùng nói ra, mặc dù hắn nói như thế nhưng huyền thức không ngừng lan ra ngoài dò xét chung quanh..
Chương632: Chịu chết đến

Hắn có thể hung hăng càn quấy trong đế đô, sở dĩ sống đến bây giờ còn không có vẫn lạc ơởi vì tính cách của hắn cẩn thận, mặc kệ ngữ khí hung hăng càn quấy bá đạo cỡ nào nhưng cho dù đối mặt với địch nhân thực lực như thế nào, tâm thần của hắn không có buông lỏng.

Đặc biệt là Diệp Huyền còn tươi cười một cách tự tin như vậy, càng làm cho nội tâm của hắn vô cùng cảnh giác.

- Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi tới đây không phải chuẩn bị động thủ hay sao, không nên lãng phí thời gian của ta.

Diệp Huyền lãnh đạm nói một câu.

Đối phương nhìn trúng bảo vật trên người hắn, hắn cũng không phải nhìn trúng Lam Lôi tinh của Âm Thứu hay sao, Âm Thứu không đi theo còn tốt, chỉ cần đi theo thì hắn đừng mong còn sống quay trở về.

- Tiểu tử, ngươi chuẩn bị kéo dài thời gian sao? Chắc hẳn bằng hữu của ngươi sẽ nhanh chóng tới nơi này, loại lời lừa gạt này lừa kẻ khác còn có thể, muốn lừa gạt lão phu, không có cửa đâu.

Âm Thứu nói chuyện sau đó đánh thẳng về phía trước, mấy sợi tơ màu đen nhanh chóng cắt về phía Diệp Huyền.

Hắn cho rằng Diệp Huyền trấn định như vậy là vì nơi này còn có người khác, hắn chỉ cần đánh chết Diệp Huyền trong thời gian ngắn, đến lúc đó mặc kệ ai đến, nhìn thấy chỉ là thi thể của Diệp Huyền mà thôi.

- Đối phó ngươi còn cần gọi người sao?

Diệp Huyền cười lạnh một tiếng nói ra, chợt hắn khoát tay, đại ma bàn màu đen xuất hiện trên đỉnh đầu Âm Thứu, ngay sau đó nện thẳng vào đầu đối phương.

Sở dĩ không cho Kim Lân động thủ, một là Diệp Huyền chuẩn bị tự mình nghiệm chứng thực lực của bản thân mình, hai cũng bởi vì nơi này cách đế đô không quá xa, khí tức yêu vương của Kim Lân quá mức hùng đậm, chiến đấu rất dễ dàng làm cho cường giả Vũ Hoàng tại đế đô chú ý.

- Quả thật là huyền bảo, ngươi còn là một tên luyện hồn sư?

Âm Thứu ngạc nhiên mở to mắt, hắn cũng không sợ hãi.

Diệp Huyền trẻ tuổi như vậy cũng đã là Vũ Tông ngũ giai cũng làm hắn cực kỳ khiếp sợ, không nghĩ tới đối phương còn là một tên luyện hồn sư, hình tượng Diệp Huyền trong suy nghĩ của Âm Thứu đã khác với lúc trước.

Trẻ tuổi như vậy đã là Vũ Tông và luyện hồn sư, kẻ này nhất định là đến từ thế lực lớn của Mộng Cảnh bình nguyên.

Nhất định phải làm giết tiểu tử này.

Trong nội tâm Âm Thứu quyết định, nếu như hôm nay không giết chết Diệp Huyền, về sau kẻ không may chính là hắn.

Oanh!

Hắn còn chưa kịp tăng lực công kích lên mức lớn nhất, đại ma bàn trên đỉnh đầu biến lớn nhanh chóng, nó như ngọn núi nhỏ ép xuống cực nhanh, khí tức khủng bố lập tức quét qua núi rừng.

Sắc mặt Âm Thứu đại biến, cũng may hắn kinh nghiệm chiến đấu phong phú, không có giống kẻ khác lập tức lùi về phía sau, hai tay của hắn hóa trảo thành chưởng và dùng tay chống lên trời.

Oanh oanh!

Đại ma bàn màu đen áp xuống va chạm với hai tay của Âm Thứu, uy áp cường đại va chạm với đôi tay Âm Thứu giống như va vào nham thạch.

- Huyền bảo ngũ phẩm.

Âm Thứu vốn cho rằng Diệp Huyền thi triển huyền bảo uy lực cũng không thế nào, hiện tại vừa tiếp xúc sắc mặt hắn biến hóa, lực lượng trong đại ma bàn làm hắn chấn động lui về phía sau vài bước mới miễn cưỡng đứng lại, hai tay của hắn run rẩy.

- Tiểu tử thật đáng sợ.

Âm Thứu kinh hãi không thôi, không chờ hắn kịp thở ra một hơi, Diệp Huyền khống chế đại ma bàn nện xuống lần nữa.

Rầm rầm rầm!

Tấn công liên tục như thế, sắc mặt Âm Thứu biến hóa dữ dội, trong nội tâm âm thầm kêu khổ, cho tới bây giờ hắn không nghĩ tới thực lực Diệp Huyền lại mạnh như thế, Diệp Huyền còn chưa tới hai mươi tuổi đấy.

Âm Thứu cũng kịp phản ứng, hắn biết rõ mình cứ phòng thủ như vậy sớm muộn gì cũng bị đánh trúng, cho nên ngăn cản Diệp Huyền tấn công một lần, đột nhiên trong tay hắn xuất hiện luân đao hình tròn, luân đao hóa thành một đạo hào quang, trực tiếp nhắm vào đầu lâu của Diệp Huyền.

Diệp Huyền bất đắc dĩ thu hồi Hồn Thiên Diệt Địa Ma Bàn ngăn cản luân đao của hắn.

Trong nháy mắt Âm Thứu vận dụng vũ hồn của mình, vũ hồn là một con chim ưng, nó tỏa ra vũ hồn chi lực tràn ngập toàn thân Âm Thứu, trên người hắn nhiễm một đạo hào quang màu đen.

Trong nháy mắt tốc độ Âm Thứu tăng lên rất nhiều, thân thể hóa thành một đạo tàn ảnh, lúc này xuất hiện trước mặt Diệp Huyền và đánh một trảo cực mạnh.

Xuy xuy xùy!

Vô số sợi tơ màu đen hóa thành lưới lớn, hắn muốn bắt Diệp Huyền, gương mặt Âm Thứu đầy dữ tợn.

Âm Thứu đã chuẩn bị tốt, chỉ cần đại ma bàn của Diệp Huyền bị ngăn cản, hắn lập tức chuyển đổi thân thể và lợi dụng luân đao tấn công tất cả góc độ, hắn không tin bị tấn công khoảng cách gần như thế đại ma bàn của Diệp Huyền có thể ngăn cản thế công của hắn.

Làm cho Âm Thứu không thể ngờ là, Diệp Huyền cũng không có lợi dụng đại ma bàn ngăn cản, hắn rút trường kiếm bên hông ra.

Trường kiếm màu xanh sinh ra tiếng long ngâm vô cùng to lớn, giống như một dòng nước ngăn cản sợi tơ mùa đen.

Huyền lực va chạm cực mạnh, Diệp Huyền rút lui vài bước mới có thể đứng vững.

- Tên này chính là thiên tài, khó trách hung hăng càn quấy trong chợ đêm như thế.

Trong nội tâm Diệp Huyền giật mình nói thầm, đồng thời hắn cũng hiểu thực lực của mình, sau khi đột phá Vũ Tông ngũ giai huyền lực của hắn tăng mạnh và có biến hóa, tuy nhiên chỉ là ngũ giai nhất trọng nhưng tu luyện Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết cho nên thực lực của hắn có thể sánh ngang Âm Thứu lục giai nhị trọng.

Trong nội tâm Diệp Huyền đã giật mình, trong nội tâm Âm Thứu càng khiếp sợ, cho dù thế nào hắn cũng không ngờ Diệp Huyền vậy mà không bằng vào huyền bảo có thể ngăn cản mình tấn công.

Hắn vốn cho rằng Diệp Huyền dựa vào người khác mai phục mới có tự tin mười phần như thế, hiện tại hắn đã hiểu đối phương không cần dựa vào người nào cũng đã có thực lực tương đương với hắn.

- Ta cũng không tin, lão phu chính là một Vũ Tôn lục giai không thể hàng phục một Vũ Tông ngũ giai như ngươi.

Lúc này tính tình của hắn bộc phát, tinh hoàn thứ ba trên vũ hồn của Âm Thứu chấn động, khí tức hồn lực quỷ dị lập tức bao phủ thân thể hắn..

- Hồn kỹ —— Ưng Kích Trường Không!

Trên người Âm Thứu tỏa ra hào quang màu đen đậm đặc, toàn thân hắn hóa thành tàn ảnh và lướt thẳng về phía Diệp Huyền, tốc độ cực nhanh, mắt thường chỉ có thể nhìn thấy một con chim ưng từ trên trời đang bay xuống.

Chết!

Được vũ hồn gia trì thân thể, tốc độ của Âm Thứu tăng lên gấp đôi trong nháy mắt, tốc độ như thế ngay cả huyền thức của Vũ Tôn lục giai tam trọng cũng chưa chắc bắt được.
Chương633: Hồn ấn truy tung (1)

Âm Thứu không tin Diệp Huyền còn có thể bắt được động tác của mình.

Làm hắn không dám tin chính là, lợi trảo của hắn vừa mới đánh xuống, một đạo kiếm quang màu xanh quỷ dị xuất hiện trước mặt hắn, ngăn cản lợi trảo của hắn tấn công.

Đinh đinh đinh!

Âm thanh kim loại va chạm vang lên liên tục, mặc Âm Thứu tấn công như thế nào, trường kiếm màu xanh giống như có mắt ngăn cản toàn bộ thế công của hắn.

Điều đó không có khả năng, nội tâm Âm Thứu vô cùng kinh hãi, hắn tốc độ tấn công của hắn hiện tại cực nhanh, tại sao Diệp Huyền có thể ngăn cản nổi?

Vào lúc này trong nội tâm Âm Thứu cực kỳ sợ hãi.

Đôi mắt dữ tợn, vũ hồn trên đỉnh đầu hắn tỏa ra khí tức vũ hồn đậm đặc, đạo tinh hoàn thứ tư chấn động, lực lượng Âm Thứu tăng lên thật nhanh.

Oanh oanh oanh.

Dưới thế công liên tục như thế, rốt cuộc Diệp Huyền không ngăn cản nổi, hắn không ngừng bay ngược về phía sau vài mét.

Hắn nhìn chằm chằm vũ hồn trên đầu Âm Thứu, âm thầm ngạc nhiên, Âm Thứu có vũ hồn thật cường đại, chẳng những có thể gia tăng tốc độ bản thân, hơn nữa còn gia tăng cả thực lực.

Sở dĩ hắn lui về phía sau cũng không phải bởi không thể ngăn cản Âm Thứu công kích, tuy cường độ huyền lực của hắn không yếu hơn Âm Thứu nhưng trên cấp bậc còn kém hơn không ít, không có bền bỉ giống Âm Thứu, huống chi Long Văn kiếm của hắn chỉ là huyền binh tứ giai, hoàn toàn kém hơn trảo của Âm Thứu tấn công mình.

Trải qua giao phong thời gian dài như thế, rốt cuộc Diệp Huyền cũng biết được thực lực của mình đạt tới cấp độ gì.

Nếu như vậy phải tốc chiến tốc thắng a.

Tâm niệm vừa động, hồn thức của Diệp Huyền lập tức chui vào trong trữ vật giới chỉ và tiến vào hòn đá màu đen.

Chính là Trấn Nguyên Thạch.

Được hắn khống chế, Trấn Nguyên Thạch nhanh chóng xuất hiện trên không trung và biến lớn nhanh chóng.

Một kích đánh lui Diệp Huyền, Âm Thứu vô cùng mừng rỡ, hắn chuẩn bị nhân cơ hội này đánh chết Diệp Huyền, đột nhiên hắn cảm giác có sát ý đáng sợ tập trung bản thân, sau đó hắn nhìn thấy trong tay Diệp Huyền là Trấn Nguyên Thạch.

- Lại là một huyền bảo...

Âm Thứu không nghĩ tới trên người Diệp Huyền lại có nhiều bảo vật như thế, lúc trước thi triển đại ma bàn màu đen, hiện tại lại thi triển huyền bảo giống khối đá đen không yếu chút nào.

Hiện tại hắn khẳng định Diệp Huyền tuyệt đối là đệ tử thiên tài của thế lực lớn, hơn nữa này thế lực này tuyệt đối là cấp bậc mười thế lực lớn, nếu không không thể nuôi dưỡng được thiên tài như Diệp Huyền, cũng không có khả năng ban nhiều huyền bảo như thế.

Nếu như có thể lựa chọn, Âm Thứu tình nguyện không phát sinh xung đột với Diệp Huyền, nhưng hiện tại hắn đã giao thủ, hắn nhất định phải đánh chết Diệp Huyền tại đây, bằng không đợi Diệp Huyền trở về thì kẻ phải chết là hắn.

Âm Thứu cũng không cho rằng mình có thể sống sót khi bị thế lực cấp bậc mười thế lực lớn đuổi giết.

Trong nội tâm nghĩ như vậy, Âm Thứu đã cắn đầu lưỡi một cái, hắn phun ra một dòng tinh huyết, huyền lực trong cơ thể vận chuyển cực nhanh, đôi mắt của hắn đỏ thẫm, lợi trảo của hắn đánh thẳng vào Trấn Nguyên Thạch được Diệp Huyền vận dụng.

Hắn đã bất chấp giá nào, cho dù thiêu đốt tinh huyết cũng phải giết Diệp Huyền.

Làm hắn không ngờ là, hai tay của hắn vừa mới đánh vào Trấn Nguyên Thạch, lực lượng cường đại phản chấn truyền thẳng vào trong tay hắn.

Hắn phun ra một ngụm máu tươi, ngũ tạng lục phủ trong cơ thể của hắn lệch vị trí, xương cốt hai tay chấn động, thiếu chút nữa đã vỡ nát.

Cuối cùng là huyền bảo gì?

Trong lòng của hắn quá sợ hãi, hắn cho tới bây giờ đều không có nhìn thấy huyền bảo đáng sợ như thế, một kích này làm hai tay của hắn ẩn ẩn xuất hiện vết rạn.

Hắn lúc này hít khí lạnh, bao tay của hắn là huyền binh ngũ giai đỉnh phong, cho dù huyền bảo ngũ phẩm đỉnh phong cũng khó làm bao tay của hắn có vết rạn, hòn đá màu đen của Diệp Huyền là huyền bảo lục phẩm hay sao?

Trong nội tâm cực kỳ khiếp sợ, Diệp Huyền đã khống chế được Trấn Nguyên Thạch tấn công thêm lần nữa.

Lúc này Âm Thứu đã không có tâm tư đánh chết Diệp Huyền, bảo vật trên người Diệp Huyền tầng tầng lớp lớp, ai biết hắn còn có bảo vật nào khác hay không, huống chi sau khi nhìn thấy Diệp Huyền vận dụng Trấn Nguyên Thạch, Âm Thứu hiện tại không có tâm tư đánh chết Diệp Huyền.

Có cả bảo vật nghịch thiên như vậy, tiểu tử là thiên tài cực kỳ đáng sợ trong mười đại thế lực lớn, nhân vật như vậy tuyệt đối sẽ được thế lực cung cấp rất nhiều bảo vật.

Nếu như hắn dám giết Diệp Huyền, một khi thế lực của Diệp Huyền tức giận thì Âm Thứu hắn có chạy tới chân trời xa xôi cũng không thể thoát mạng.

Không có nhìn thấy Huyền Cơ Tông chết một Cuồng Phong trưởng lão sao, cả Mộng Cảnh bình nguyên đều có lệnh truy nã hung thủ.

Nghĩ tới đây trong nội tâm Âm Thứu đã tràn ngập hối hận, vội vàng nói:

- Các hạ chậm đã, tại hạ có mắt không nhìn thấy thái sơn, mạo phạm các hạ, chúng ta không bằng thương lượng với nhau đi...

Diệp Huyền cười lạnh và khinh thường, hiện tại cầu xin tha thứ? Muộn! Bá, chỉ thấy Trấn Nguyên Thạch nện mạnh xuống dưới.

Oanh oanh oanh.

Âm Thứu lại phun máu tươi và bay ra xa.

Thấy Diệp Huyền không quan tâm tới lời của mình nói, nội tâm Âm Thứu đã sợ hãi, hắn biết rõ đối phương đã có tâm tư giết hắn.

- Tiểu tử, hẳn là ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi hay sao? Nhanh chóng dừng tay, chúng ta có thể thương lượng, nếu không đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.

Âm Thứu kinh sợ gào lên, Diệp Huyền lại chẳng quan tâm, không ngừng thúc dục Trấn Nguyên Thạch.

Trong nội tâm hắn hạ quyết tâm độc ác, Xú tiểu tử, thật sự cho rằng ta sợ ngươi hay sao, cùng lắm lão tử rời khỏi Mộng Cảnh bình nguyên, lưu lạc chân trời xa xăm.

Trong nội tâm nổi giận, ưng vũ hồn trên đỉnh đầu Âm Thứu tỏa sáng, tinh hoàn thứ năm của hắn sáng lên, vũ hồn chi lực cuồng bạo giống như đại dương mênh mông, điên cuồng tấn công Diệp Huyền.

Đồng thời Âm Thứu lại phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt đỏ thẫm, thúc dục luân đao, điên cuồng tấn công vào đầu Diệp Huyền.

Diệp Huyền nhìn thấy Âm Thứu bắt đầu dốc sức liều mạng liền thúc dục đại địa vũ hồn, trên người của hắn xuất hiện áo giáp nham thạch, cùng lúc đó Trấn Nguyên Thạch và Hồn Thiên Diệt Địa Ma Bàn cùng bay tới.

Oanh!

Hồn Thiên Diệt Địa Ma Bàn đánh lên luân đao đầu tiên, đồng thời ngăn cản thế công của Âm Thứu, lúc này Trấn Nguyên Thạch khủng bố mới hàng lâm.

Oa!

Hắn không ngừng phun máu tươi, Âm Thứu hóa thành huyết nhân bay ra ngoài, toàn của hắn xuất hiện hơn mười vết máu tươi.

Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên không dứt bên tai.
Chương634: Hồn ấn truy tung (2)

Trái Âm Thứu phóng thích huyền lực đánh lên người Diệp Huyền chỉ oanh phá một tầng dung nham trên người Diệp Huyền, Diệp Huyền vẫn lù lù bất động.

Âm Thứu lúc này thời điểm mới hiểu ra, chính mình đánh giá thấp thực lực Diệp Huyền, hắn cũng không kịp thu hồi luân đao của mình, hắn vội vàng vận dụng một tấm chắn, kéo thân thể tàn phá đào thoát khỏi nơi này.

Sở dĩ Diệp Huyền vận dụng Trấn Nguyên Thạch chính là vì muốn kết thúc chiến đấu sớm, hiện tại nhìn thấy Âm Thứu muốn chạy trốn, hắn làm sao cho hắn như nguyện chứ, Trấn Nguyên Thạch cực lớn xoay tròn bay ra ngoài lần nữa.

Nếu như nói lúc trước Âm Thứu còn có thực lực ngăn cản Trấn Nguyên Thạch công kích một lúc, như vậy hiện tại hắn triệt để vô lực.

Trấn Nguyên Thạch cực lớn nện tấm chắn bay xa, lúc này lại nện tiếp vào đầu của hắn, Âm Thứu tuyệt vọng nhìn Trấn Nguyên Thạch nện xuống, Trấn Nguyên Thạch tỏa ra khí tức khủng bố làm ý chí của hắn bị chế trụ.

Hắn biết rõ cho dù mình sử dụng tất cả khí lực bình sinh cũng không ngăn nổi Trấn Nguyên Thạch công kích.

Oanh!

Máu tươi bắn tung tóe, cả thân thể Âm Thứu bị Trấn Nguyên Thạch nện thành bánh thịt, trước khi chết hắn không kịp nói một câu sau cùng.

- Chỉ có chút thực lực này còn muốn cướp bảo vật của ta?

Đáng tiếc Âm Thứu có tức giận cũng không thể biểu đạt được.

Diệp Huyền lăng không thu trữ vật giới chỉ của Âm Thứu, hắn đang thi triển thôn phệ vũ hồn hấp thu toàn bộ vũ hồn chi lực của Âm Thứu và rời khỏi núi rừng.

Vèo! Vèo! Vèo!

Thời điểm Diệp Huyền rời đi không bao lâu, vài tên võ giả đột nhiên xuất hiện tại khu vực hai người vừa chiến đấu.

- Ồ, vừa rồi tại đây có người chiến đấu, vì sao lại không có người nhanh như thế?

- Chẳng lẽ chiến đấu đã chấm dứt?

- xem hiện trường lưu lại chiến đấu dấu vết, hình như hay vẫn là lưỡng cao thủ.

- Nhìn kìa, nơi này có thi thể, nhất định người nọ đạt được không ít thứ tốt, chúng ta có nên đuổi theo nhanh hay không?

- Đúng thế, hiện tại đuổi theo mau còn kịp, đừng để hắn chạy xa, chiên đấu kịch liệt như vậy, xem ra tên kia khẳng định bị thương nặng.

Vài tên võ giả liên tục mở miệng, bọn họ là mạo hiểm giả gần đế đô, vừa rồi đúng lúc đi ngang qua nơi này, nghe được trong núi rừng có chiến đấu cho nên chạy tới đây xem.

- Không vội, xem kẻ chết là ai.

Lão giả cầm đầu đi tới chỗ thi thể.

- Hí!

Lúc này đám người lập tức hít khí lạnh.

- Là Đồ Nhân Tôn!

Trên mặt mấy người mang theo thần thái sợ hãi.

Đồ Nhân Tôn thân là Vũ Tôn lục giai nhị trọng, thực lực kinh người, tính tình tâm ngoan thủ lạt, cực kỳ tàn nhẫn, đồ sát người nhiều vô số kể, gần như không ai không biết hắn, chỉ có hắn giết người khác, hiện tại kẻ nào đã giết hắn, hơn nữa hắn chết quá thê thảm ah.

Khá tốt bọn họ vừa rồi không có đuổi theo, bằng không chính bọn họ phải chết tại chỗ.

Mấy người vẫn còn sợ hãi không nhỏ, trên lưng đổ mồ hôi lạnh.

Có thể đánh chết Đồ Nhân Thôn chắc chắn là cao thủ, muốn kích giết bọn họ quá dễ dàng.

Sau khi Diệp Huyền rời khỏi núi rừng, hắn không dừng lại, hắn lại từ cửa thành đi vào đế đô.

Lúc này có một tên võ giả không chút thu hút nhìn thấy cảnh này liền nhanh chóng quay người chạy vào một gian phòng của chợ đêm.

- Như thế nào?

Phong Do quản sự của chợ đêm đang ngồi trong phòng này, hắn lên tiếng hỏi.

Tên võ giả lập tức cung kính nói:

- Bẩm Phong Do quản sự, vừa rồi Đồ Nhân Thôn thật sự theo tiểu tử kia ra khỏi thành...

- Ah?

Không chờ tên võ giả nói xong, Phong Do quản sự cười lạnh, nói:

- Xem ra Đồ Nhân Tôn lần này lại phát tài một vố rồi ah? Đồ Nhân Tôn hiện tại ở nơi nào, thay ta liên hệ hắn, xem hắn có bán đồ vật mình không cần cho chợ đêm hay không?

Tên võ giả kia lắc đầu, nói:

- Phong Do quản sự, Đồ Nhân Tôn không có trở lại, trở lại là thanh niên kia.

- Cái gì?

Phong Do đứng lên, vẻ mặt giật mình, cúi đầu cau mày nói:

- Không có khả năng ah, dùng tính cách của Đồ Nhân Tôn há sẽ bỏ qua thanh niên kia? Chẳng lẽ tiểu tử này thoát được Đồ Nhân Tôn đuổi giết?

Phong Do tươi cười sâu xa.

- Tiểu tử này đúng là có chút tài năng, cũng không biết là người của thế lực nào, có thể né tránh Đồ Nhân Tôn đuổi giết, xem ra thực lực không kém, tiếp tục điều tra cho ta.

Phong Do xem ra nhất định là Diệp Huyền dùng biện pháp gì đó tránh né Âm Thứu đuổi giết.

Làm hắn không ngờ tới là, qua nửa canh giờ sau đã có tin tức truyền tới.

Có võ giả phát hiện thi thể Đồ Nhân Tôn Âm Thứu trong núi rừng bên ngoài đế đô.

Đồ Nhân Tôn trong võ giả ngoại thành của đế đô cũng là nhân vật số má, tin tức này liên tục truyền ra trong vòng tròn luẩn quẩn của đế đô.

Rất nhiều võ giả dưới chợ đêm biết được tin tức đều xôn xao, nội tâm cực kỳ chấn động.

Kinh hãi nhất chính là Phong Do, hắn nhận được tin tức liền hít khí lạnh, ngay sau đó hắn cực kỳ kinh hãi.

Hắn đã khẳng định Đồ Nhân Tôn Âm Thứu đã bị Diệp Huyền giết, tên kia có thể trong thời gian ngắn như vậy giết Đồ Nhân Tôn Âm Thứu, đây quả thực là quá nghe rợn cả người.

Thanh niên kia là người của thế lực nào? Phong Do âm thầm khiếp sợ.

Hắn lập tức phái người nghe ngóng tin tức của Diệp Huyền tại gian phòng Thiên Tức Lâu, dùng thân phận quản sự chợ đêm của hắn, hắn dễ dàng nghe ngóng tin tức của Thiên Tức Lâu.

Sau khi thăm dò, hắn lập tức phái người nhìn chằm chằm vào gian phòng của Diệp Huyền, chỉ cần đối phương trở lại phải phái người thông tri hắn.

Diệp Huyền trở lại đế đô, một đường đi tìm kiếm cái gì đó, hắn nhanh chóng đi vào một túp lều lộn xộn của gia đình nghèo.

Đây là khu dân nghèo của đế đô, khắp nơi đều là phòng ốc rách nát, trên mặt đất đều là nước thối, mùi hôi tận trời.

Diệp Huyền cau mày, một đường đi vào trong, đi tới trước một căn phòng và đẩy cửa đi vào.

Trong phòng bài trí đơn sơ, một nữ tử chừng hai mươi đang làm bếp, dáng người của nàng yểu điệu, đang mang tạp dề, bộ dạng mộc mạc.

Nhìn thấy Diệp Huyền tiến vào, nữ tử này ngạc nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt.

- Được rồi, đừng giả bộ, nhanh mang đồ vật ra đây, ta không có nhiều thời gian chơi đùa với ngươi.

Diệp Huyền lườm nữ tử, nhàn nhạt nói ra.

Gương mặt vốn mờ mịt của nàng nhanh chóng biến thành kinh hãi.

- Tại sao ngươi nhận ra ta?

- Ta nói rồi, ngươi không nên quá tự tin vào Dịch Dung Thuật của mình.

Diệp Huyền nhàn nhạt nói ra.

Cô gái này chính là người áo choàng lúc trước, Diệp Huyền đã đánh hồn ấn đặc biệt lên người của đối phương, chỉ cần đối phương đang ở trong vòng trăm dặm, Diệp Huyền có thể dễ dàng thông qua khí tức hồn ấn và tìm được đối phương.
Chương635: Giải trừ minh tâm chủng (1)

Nàng kia biết rõ Diệp Huyền thực nhận ra nàng, trong nội tâm vô cùng kinh hãi, ánh mắt nhìn Diệp Huyền tràn ngập hoảng sợ và sợ hãi.

Vì tránh né Diệp Huyền, nàng gần như nghĩ tất cả biện pháp, trong thời gian ngắn như thế, chẳng những đổi quần áo, tắm rửa, nàng còn dùng dung dịch đặc biệt tẩy rửa thân thể của mình, kể cả tóc và cả nơi tư mật cũng không bỏ qua.

Nàng xem ra Diệp Huyền muốn tìm được chính mình khó hơn lên trời, nàng không ngờ mới qua không bao lâu đối phương dễ dàng tìm được chính mình.

- Đúng rồi, không phải Đồ Nhân Tôn đi theo ngươi sao? Hắn ở đâu?

Nữ tử như nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên nàng hỏi.

- Bị ta giết. Ta không có quá nhiều thời gian lãng phí tại đây, giao Tinh Phách Thạch ra đây.

Diệp Huyền lạnh lùng nói ra.

Nữ tử này chấn động, biểu lộ cứng lại, chợt khẽ cắn môi, bất đắc dĩ xuất ra một hộp ngọc.

Diệp Huyền vội vàng mở hộp ngọc ra, bên trong có tinh thể màu vàng tỏa sáng, nó tỏa ra hào quang sáng ngời, chính là Tinh Phách Thạch.

Trong nội tâm Diệp Huyền vô cùng vui vẻ, hao phí nhiều thời gian như thế cũng tìm được Tinh Phách Thạch, trong lòng của hắn giống như bỏ được một tảng đá lớn trong lòng.

Thu hồi Tinh Phách Thạch, Diệp Huyền không nói lời nào liền quay người đi ra ngoài.

Lưu lại nữ tử với thần thái ngẩn ngơ.

Nửa canh giờ sau, Diệp Huyền đã xuất hiện tại một khách sạn hoa lệ khác trong đế đô.

Nếu đã đạt được Tinh Phách Thạch, hắn cũng không cần phải quay trở lại Thiên Tức Lâu, hơn nữa hắn biết rõ một khi tin tức Đồ Nhân Tôn bị giết, thân phận của hắn tuyệt đối sẽ bị người ta chú ý.

Địa phương như chợ đêm dưới mặt đất có tính ẩn nấp là tốt nhưng là nơi không có quy tắc, chỉ cần có phương pháp, tìm được nơi hắn ở quá dễ dàng, Diệp Huyền cũng không ngu ngốc quay trở về.

Phân phó tiểu nhị không nên quấy rầy, Diệp Huyền nhanh chóng bế quan tu luyện.

Đầu tiên hắn khắc trận vân chung quanh, bày xuống một ít trận bàn, sau khi phong tỏa khí tức của gian phòng, Diệp Huyền nhanh chóng xuất Tinh Phách Thạch ra ngoài.

Tinh Phách Thạch cực kỳ cứng rắn, vốn muốn luyện hóa cần thủ đoạn và tài liệu khác, hắn có thiên hỏa cho nên cực kỳ dễ dàng.

Sau nửa canh giờ, Tinh Phách Thạch đã bị hòa tan thành một đám chất lỏng óng ánh, nó tỏa ra khí tức cực kỳ đặc biệt.

Diệp Huyền nhanh chóng dung nhập tinh túy Tinh Phách Thạch vào trong thân thể của mình, một tia lực lượng đặc biệt bị hắn khống chế tiến vào trong đầu của hắn, nó tiếp xúc với minh tâm chủng.

Hai chủng lực lượng tiếp xúc nhau, sau đó tự triệt tiêu nhau, sau khi lực lượng Tinh Phách Thạch hoàn toàn biến mất, khí tức minh tâm chủng lưu lại trong đầu diệp Huyền cũng biến mất không còn, không thừa lại một tia.

Cảm nhận khí tức minh tâm chủng biến mất một cách hoàn toàn, Diệp Huyền thở dài một hơi, rốt cuộc trên mặt cũng nở nụ cười thoải mái, lúc này hắn nhẹ nhõm giống như đạt được tân sinh.

Sau khi giải trừ khí tức minh tâm chủng, rốt cuộc hắn không cần giống như trước kia chạy ngược chạy xuôi, hắn quả thật chịu đủ thời gian bị đuổi giết.

Lúc Diệp Huyền giải trừ minh tâm chủng, trong khu vực núi rừng hắn tiềm tu lúc trước, một gã lão giả lơ lửng giữa không trung, hắn phẫn nộ nhìn chằm chằm vào khu vực núi rừng này.

- Nơi này thật sự lưu lại khí tức minh tâm chủng nhàn nhạt nhưng tiểu tử đã biến mất, đáng giận.

Người này chính là Cuồng Chiến trưởng lão một đường truy tung Diệp Huyền, đã đuổi giết hơn ba tháng, hắn mỗi một lần tìm tới nơi rõ ràng là vị trí khí tức minh tâm chủng từng xuất hiện qua, chờ thời điểm hắn tới đã không còn lại ai.

Lần lượt đuổi giết làm hắn mất đi kiên nhẫn.

Oanh!

Hắn vỗ một chưởng xuống dưới, vô số cây cối tan vỡ, bụi mù nồng đậm bay lên không trung.

- Ân?

Đột nhiên hắn như cảm thấy cái gì đó, Cuồng Chiến lập tức xuất ra một khối đá màu trắng, sau khi xem xét sắc mặt hắn biến hóa.

Tảng đá màu trắng này chính là trắc minh thạch, có thể phát hiện khoảng cách và phương vị của người có minh tâm chủng, cho tới nay hắn vẫn dùng trắc minh thạch truy tung Diệp Huyền, dù Diệp Huyền ngăn cách khí tức minh tâm chủng, trắc minh thạch cũng có thể mơ hồ cảm nhận được phương vị của Diệp Huyền.

Nhưng bây giờ minh thạch màu trắng đã hoàn toàn yên tĩnh, điều này hiển nhiên đại biểu trắc minh thạch đã hoàn toàn mất đi năng lực cảm ứng minh tâm chủng.

Điều đó không có khả năng.

Nội tâm Cuồng Chiến lúc này cực kỳ khiếp sợ, căn cứ hắn hiểu biết, trắc minh thạch căn bản không có khả năng không cảm ứng ra khí tức minh tâm chủng, nếu như một khi hoàn toàn không dò ra chỉ có một khả năng, chính là đối phương giải trừ minh tâm chủng.

Nhưng khả năng này càng làm Cuồng Chiến cảm thấy khó tin, minh tâm chủng của mình là một lão tổ luyện hồn sư thất phẩm đã ẩn cư của Huyền Cơ Tông luyện chế, căn cứ hắn giảng thuật, một khi gieo minh tâm chủng, trừ khi có phương pháp đặc thù, cũng chỉ có luyện hồn sư thất giai mới có thể giải trừ.

Chẳng lẽ sau lưng người đánh chết Cuồng Phong con hắn lại có luyện hồn sư thất phẩm hay sao?

Hỗn đản, hắn tức giận mắng một tiếng, hắn nhanh chóng xuất ra địa đồ khu vực gần đây.

Ngay sau đó ánh mắt của hắn nhìn sang đế đô Hạo Thiên đế quốc cách đó không xa.

Tên kia hiện tại nhất định đã đi tới đế đô Hạo Thiên đế quốc, Cuồng Chiến lập tức đưa ra kết luận, cho dù đối phương muốn mua tài liệu loại trừ minh tâm chủnghay tìm kiếm luyện hồn sư thất phẩm, dế đô Hạo Thiên đế quốc chính là lựa chọn duy nhất.

Nghĩ tới đây Cuồng Chiến lập tức hóa thành hào quang và nhanh chóng đi tới đế đô Hạo Thiên đế quốc.

Hắn lập tức triệu tập quản sự phân bộ Huyền Cơ Tông tại Hạo Thiên đế quốc, mệnh lệnh điều tra một ít giao dịch đặc thù của chợ đêm.

Thời gian trôi qua thật nhanh, tin tức Diệp Huyền thu mua Tinh Phách Thạch dưới chợ đêm cũng đưa tới trước mặt Cuồng Chiến.

Hắn lập tức hiểu ra, thanh niên thu mua Tinh Phách Thạch, Hồn Nguyên Tâm Tinh tại chợ đêm chính là hung thủ đánh chết Cuồng Phong con hắn.

Tuy không rõ tên thanh niên tóc vàng đi nơi nào, hơn nữa dung mạo của người đó không hoàn toàn tương xứng với hình dáng tại thành Hắc Thạch.

Nhưng Cuồng Chiến trong tối tăm có cảm giác đây là người mình muốn tìm.

Đặc biệt sau khi biết tên thanh niên này đánh chết Đồ Nhân Tôn ở ngoài thanhf, Cuồng Chiến càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình.

Trong vài ngày kế tiếp, Cuồng Chiến đi khắp bốn phía trong đế đô tìm kiếm Diệp Huyền.

Mặc cho hắn phái người điều tra như thế nào, thanh niên kia giống như biến mất trong đế đô, không có tin tức.

Khi Cuồng Chiến đi khắp nơi tìm kiếm Diệp Huyền, lúc này Diệp Huyền đang thoải mái nhàn nhã dạo chơi trong đế đô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK