“... Hồi Thái phu nhân, phu nhân, phu nhân Quốc Tử Giám Hàn tế tửu tới!”
Nha hoàn truyền tin tức nói, khiến Ninh phu nhân nãy giờ vẫn thấp thỏm lo âu cuối cùng cũng yên tâm. Trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng, nụ cười trên gương mặt vẫn như vừa nãy nhưng vui vẻ hơn một chút, ánh mắt nhìn Thái phu nhân rõ ràng nhiều hơn mấy phần khiêu khích và khinh thường.
Hàn phu nhân không đến, Thái phu nhân rất mất hứng, nhưng Hàn phu nhân đến bà ta cũng mất hứng, lúc này lại nhận được ánh mắt của Ninh phu nhân, không khỏi lại càng mất hứng, vì vậy lạnh giọng nói với nha hoàn kia: “Khách nhân tới thì cứ tiếp đón, chẵng lẽ còn muốn lão bà ta tự mình đi nghênh đón hay sao?”
Lời nói này của Thái phu nhân khiến cho tâm tình vừa chuyển biến tốt của Ninh phu nhân lại không vui, thầm hận Thái phu nhân là kẻ hồ đồ ngu xuẩn, lại khiến nhiều tân khách nhìn thấy chuyện cười như vậy, lại không biết đây không phải là thời gian để người trong nhà đấu đá nhau. Thời điểm nên đấu thì nên đấu, thời điểm không nên thì không nên, không nên lúc nào cũng muốn đấu đá lẫn nhau, chẳng lẽ đạo lý này cũng không biết? Nếu không, người trong nhà không tôn trọng mà nháo lên, làm sao trách được người ngoài không coi trọng mình!
Vì vậy làm bộ như không nghe thấy lời nói của Thái phu nhân, gật đầu chào tân khách xung quanh một cái, nói: “Thứ cho ta tạm thời không tiếp các vị được.” Sau đó dẫn người đi ra ngoài, từ đầu đến cuối cũng không nhìn Thái phu nhân một cái.
Rất nhanh Hàn phu nhân được dẫn vào bên trong, nhìn dáng vẻ của Hàn phu nhân xem ra nàng lớn hơn Ninh phu nhân hai ba tuổi, tay áo thêu kim tiền (đồng tiền vàng), váy màu xanh lá cây cùng họa tiết với tay áo, đầu mang băng tóc khảm vàng, cách ăn mặc mặc dù đơn giản nhưng lại lộ ra khí chất cao quý, chỉ là sắc mặt tái nhợt, làm giảm mất một phần quý khí, nhưng cũng khiến cho nàng thêm vài phần thân thiết.
“Thiếp thân thỉnh an Thái phu nhân, nguyện Thái phu nhân phúc như đông hải, thọ tựa nam sơn!” Hàn phu nhân vừa tiến lên lập tức hành đại lễ với Thái phu nhân.
Bởi vì Thái phu nhân không thích Ninh phu nhân vì vậy cũng sẽ không thích cửa hôn sự với Hàn gia, ngay trước mặt tân khách đầy phòng, gượng gạo nở nụ cười, nói: “Hàn thân gia phu nhân quá khách khí, lão bà tử ta thật sự không đảm đương nổi phu nhân hành đại lễ như thế!”
Đợi sau khi Hàn phu nhân đứng lên, nhịn lại nhịn, nhưng vẫn không nhịn được lại đâm nàng một câu: “Lúc trước ta còn tưởng rằng phu nhân có xuất thân từ thư hương thế gia, không vừa mắt ta đây là một lão bà tử thô kệch, không chịu nể mặt đến một lần, thì ra là do ta hiểu lầm!”
Hàn phu nhân nghe vậy, miễn cưỡng nở nụ cười, mới nói: “Thái phu nhân nói đùa, bởi vì thời gian trước đây thiếp thân không cẩn thận nhiễm phong hàn, hai ngày trước còn chưa khỏi bệnh, sợ sẽ lây bệnh cho ngài cho nên mới không tới của chúc Thái phu nhân, hôm nay mới khỏe hơn một chút, vội vàng tới đây, kính xin Thái phu nhân tha lỗi!”
Thái phu nhân nghe vậy, không thể nói cái gì nữa, dù sao sắc mặt Hàn phu nhân cũng tái nhợt, chỉ cần người có mắt cùng đều thấy vẻ mặt có bệnh, chỉ đành phải mời nàng vào ngồi, lại sai nha hoàn dâng trà cùng điểm tâm.
Trà được đưa tới, Hàn phu nhân nhận lấy hớp vài hớp, lại cùng Thái phu nhân hàn huyên mấy câu, giống như vô tình mà hỏi: “Đúng rồi, tại sao ngày hôm nay lại không thấy Chu tiểu thư? Ta nhớ đứa bé kia từ trước tới nay rất hiếu thuận lại khéo léo, khiến người khác yêu thích, nói đến nàng thì ta cũng có mấy ngày không thấy nàng rồi, còn hơi nhớ nàng đấy, không biết Thái phu nhân có thể mời nàng ra đây cho ta gặp một lần?”
Từ lúc nãy tiếp đón Hàn phu nhân ở cửa thùy hoa cho đến bây giờ, Ninh phu nhân vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng muốn nói kỳ quái ở chỗ nào thì nàng ta lại không thể nói ra được, vì vậy chỉ có thể nhịn xuống, tính toán sau này nhàn rỗi sẽ nghĩ đến.
Vào giờ phút này, theo lời Hàn phu nhân nói ra khỏi miệng, cuối cùng Ninh phu nhân cũng biết vì sao vừa rồi nàng ta lại cảm thấy kỳ quái như vậy, là bởi vì vừa rồi Hàn phu nhân kêu nàng ta là ‘Ninh phu nhân’ mà không phải như bình thường gọi khuê danh của nàng ta ‘Phượng Nghi’ hoặc là ‘thân gia’. Lại không giống ngày thường gọi Thái phu nhân là ‘thân gia Thái phu nhân’ hoặc là ‘thế bá mẫu’, mà là giống các khách nhân, trực tiếp gọi ‘Thái phu nhân’.
Nhưng cái này cũng không phải điểm mấu chốt, điểm mấu chốt là tại sao bỗng nhiên Hàn phu nhân lại hỏi đến cái đồ tiểu hồ mị tử kia? Là nàng đã nghe phong phanh được chuyện gì hay sao? Nhưng rõ ràng nàng ta giấu giếm chuyện này rất kĩ, người ngoài căn bản không thể nào biết được, hay là có ai không cẩn thận tiết lộ ít tin ra ngoài? Là lão bất tử này, hay là con tiện nhân kia? Hoặc là một người khác? Nếu để cho nàng ta tra ra được, nhìn nàng ta róc xương lóc thịt người nọ như thế nào!le)qu:ydo<n
Nhưng rõ ràng trước mắt không phải lúc nghĩ tới những thứ này, việc chủ yếu trước mắt là ứng phó với Hàn phu nhân, tránh cho nàng thật sự nghi ngờ.
Vì vậy vội giành trước mở miệng cười nói: “Nhã Như ngươi đã quên, không phải lúc trước ta đã nói qua với ngươi, Chu tiểu thư đã bị gia tộc gọi về quê nghị hôn đợi gả đi rồi hay sao? Nói đến hài tử kia thật là khiến người ta yêu thương, Thái phu nhân không chỉ một lần nói qua nàng là tri kỷ của ngài, còn thân thiết hơn cả tôn nữ ruột thịt, chỉ tiếc Chu gia cũng là thế gia đại tốc, tuyệt đối không cho phép nữ nhi nhà mình ở nhà thân thích nghị hôn đợi gả, nếu không Thái phu nhân với ta đây cũng muốn tìm một mối hôn sự tốt cho nàng, về sau cũng có thể thường xuyên gặp nhau!”
Nói một câu lại một câu, còn nhân lúc Hàn phu nhân không chú ý thì thật nhanh nháy mắt với Thái phu nân, cầu khẩn Thái phu nhân lên tiếng nói giúp, cũng nhắc nhở bà ta đừng quên chuyện đã đáp ứng, thậm chí còn có mấy phần cảnh cáo.
Thì ra là ban đầu Thái phu nhân cố ý muốn để Chu Quân Uyển làm phu nhân chi thứ hai của Tề Thiếu Du, mặc dù Ninh phu nhân phản kháng không có hiệu quả, cuối cùng cũng để Chu Quân Uyển đi theo Tề Thiếu Du nhưng nàng ta cũng nhân cơ hội nói ra điều kiện của mình.
Đó chính là trước khi Hàn tiểu thư danh chính ngôn thuận qua cửa trở thành Tề nhị thiếu phu nhân chân chính, Thái phu nhân phải quản cái miệng đám hạ nhân thật tốt, không được để bất kỳ dấu vết nào có liên quan đến Chu Quân Uyển, Chu nhị thiếu phu nhân tiết lộ cho người bên ngoài nhất là Hàn gia biết được, để tránh làm hỏng hôn sự với Hàn gia. Nếu không, dù nàng ta có làm hỏng hòa khí với Tề Hanh cũng tuyệt đối không đồng ý Chu Quân Uyển vào cửa, hơn nữa thề phải náo phủ Tây Trữ Hầu đến người ngã ngựa đổ!
—— Đây cũng là lý do tại sao Phùng di nương lại tranh đấu gay gắt kịch liệt với Ninh phu nhân, tuy nhiên nàng ta cũng chưa từng nghĩ đến phá hư hôn sự của Tề Thiếu Du cùng Hàn tiểu thư.d/d/l/q/d Phùng di nương không phải là không muốn, mà là không dám, chọc giận Ninh phu nhân thì còn có Tề Hanh cùng Thái phu nhân che chở cho nàng ta, chọc giận Thái phu nhân đã có thể nghĩ đừng trông cậy Tề Hanh che chở nàng ta nữa!
Thái phu nhân nghe Hàn phu nhân nói xong, vốn đang rất sảng khoái, mặc dù bà ta đã đồng ý với Ninh phu nhân không tiết lộ chuyện Chu Quân Uyển là phu nhân chi thứ hai của Tề Thiếu Du cho người ngoài biết, nhưng cũng không có nghĩa là bà ta không muốn thấy chuyện này xảy ra.
Nhưng Thái phu nhân cũng biết, coi như bà ta sẽ không chào đón người con dâu Ninh phu nhân này, nhưng vì rất nhiều nguyên nhân, phủ Tây Trữ hầu cũng không thể nào đổi lại một chủ mẫu khác, bà ta và nàng ta tranh tranh đấu đấu, lại ngầm hiểu lẫn nhau cho nên cũng sẽ không chạm đến ranh giới cuối cùng của đối phương.
Vì vậy cười phụ họa với Ninh phu nhân: “Thân gia phu nhân có điều không biết, ta tuy là cô mẫu của hài tử kia nhưng cuối cùng vẫn không phải là tổ mẫu ruột, thật đúng là ‘nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi’, dù sao nhúng tay vào chuyện nhà mẹ đẻ cũng không ổn, vì vậy mặc dù không bỏ được nhưng cũng không thể cứng rắn giữ nàng lại. Cho nên đầu mùa thu năm ngoái đã sai người đưa nàng trở về rồi, thân gia phu nhân muốn gặp nàng, chỉ sợ về sau không có duyên nữa rồi!”