Nhưng lại không nghĩ tới hắn là tên giảo hoạt trên chốn quan trường, chẳng lẽ Hàn đại nhân là kẻ ngồi không? Đối với bộ dạng diễn xiếc của hắn, Hàn đại nhân căn bản là không cần phải đọc qua sách vở, Hàn đại nhân chỉ nhận đúng và sai, không hỏi ẩn tình cùng nguyên do, cho nên Tề Hanh chống lại hắn, chắc chắn chỉ có thể kinh ngạc.
Rõ ràng Tề Hanh bị Hàn đại nhân làm cho nghẹn khuất không xuống đài được, hắn ta vốn còn tưởng rằng bản thân đã bày ra tư thái hạ thấp như vậy rồi, coi như Hàn đại nhân chỉ cần mặt mũi ít nhiều cũng nên khiêm tốn vài câu, như vậy dầu gì hắn cũng có cái thang để đi xuống, lại không nghĩ rằng Hàn đại nhân lại bày ra dáng vẻ vieech này là vì nhân đức, thái độ không nhường ai. Cho nên Tề Hanh không khỏi âm thầm bực mình, chỉ đành phải quát mắng Tề Thiếu Du: “Nghiệt tử, còn không mau dập đầu tạ tội trước mặt Hàn đại nhân cùng Hàn phu nhân!”
Ngay từ lúc Tề Hanh khom người xuống thì Ninh phu nhân cùng Tề Thiếu Du cũng đã đứng ở sau lưng hắn ta, khom người xuống theo hắn ta, lúc này lại nghe được lời nói của Tề Hanh, lập tức quỳ xuống ngay tại chỗ, ‘đông, đông đông’, lập tức dập đầu ba cái với Hàn đại nhân cùng Hàn phu nhân, dập đầu mạnh đến nỗi cái trán sưng đỏ một mảnh, “Nhạc….Hàn đại nhân, Hàn phu nhân, được hai vị cất nhắc không chê, hứa phối hôn nữ nhi được hai người sủng ái cho ta, mà ta…lại phụ lòng hai vị lão nhân ngài coi trọng bồi dưỡng, ta cũng không dám yêu cầu xa vời rằng hai vị lão nhân gia ngài tha thứ, chỉ cầu hai vị có thể bảo trọng thân thể, ngày khác nếu có việc gì cần đến ta, ta muôn lần chết cũng không chối từ!”
Chung quy cũng là Hàn phu nhân nàng mắt thấy Tề Thiếu Du lớn lên, thương yêu hắn ta nhiều năm như vậy, mà hắn ta thân là vãn bối, trưởng bối có lệnh, chỉ có thể phục tùng chứ nào có đạo lý chối từ……Hàn phu nhân là một phụ đạo nhân gia (một phụ nữ có chuẩn mực đạo đức) dễ dàng mềm lòng, thấy Tề Thiếu Du làm như vậy, gương mặt không khỏi lại giãn ra thêm một hai phần. Nhưng cũng biết nếu như hôm nay dễ dàng mềm lòng với Tề Thiếu Du như vậy, chính là đang đối xử ác độc đối với nữ nhi duy nhất mà mình yêu thương, vả lại chuyện này đã náo đến trình độ này, dù như thế nào cũng không thể nào trở về như lúc trước được nữa, cho nên vẫn giữ vững thái độ, không có ý tứ muốn vãn hồi chuyện này lại, vậy hành động của Tề Thiếu Du nàng không cần mềm lòng đúng không? Vì vậy Hàn phu nhân chỉ cúi thấp đầu xuống không nói một lời nào, phó thác cho Hàn đại nhân xử lý chuyện kế tiếp.
Năm đó Hàn đại nhân vốn là vì Tề gia là võ tướng, vả lại Tề Thiếu Du chỉ là dòng chính thứ tử, cho nên không nguyện ý kết thân với Tề gia, nhưng ngại Hàn phu nhân thích, mà hắn cùng Hàn phu nhân lại là phu thê thiếu niên (vợ chồng trẻ), một đường cùng chung hoạn nạn có nhau, không muốn để cho Hàn phu nhân đau lòng, vì vậy chỉ có thể trái với lương tâm mà đồng ý cửa hôn sự này. Cũng may sau này lại thấy Tề Thiếu Du không phải là kẻ không biết lễ phép, không phải là kẻ chỉ biết quần áo lụa là có thú vui không tốt, ngược lại rất thích đọc sách vở, lúc này mới dần dần thích, lại không nghĩ rằng, sắp đến lúc hôn sự sẽ thành lại xảy ra chuyện như vậy, lập tức xoá tan sạch sẽ những cảm tình mà khó khăn lắm Hàn đại nhân mới có đối với hắn ta, hiện tại lại thấy Thiếu Du thật sự là rất chán ghét, như vậy làm sao lại vì hắn ta tuỳ tuỳ tiện tiện dập đầu mấy cái lập tức mềm lòng đây?
Lập tức cũng không gọi Tề Thiếu Du đứng lên, chỉ là hỏi Tề Hanh: “Hôm nay, những lời muốn nói cũng đã nói rồi, không biết khi nào!!dien~dàn%le#quy&don thì Hầu gia mới có thể trả lại thiếp canh của tiểu nữ? Lấy lại thiếp canh rồi, hạ quan cũng rời đi sớm, đỡ phải quấy rầy Hầu gia!”
Tề Hanh thật sự là sắp bị Hàn đại nhân dầu muối đều không vào làm cho tức chết, thầm hận người đọc sách thánh hiền đúng là cổ hủ lại cố chấp, nhưng vẫn không thể nào biểu lộ ra mà còn phải cố nén trong lòng cười làm lành nói: “Hàn đại nhân bình tĩnh chớ nóng, Bổn hầu sai người đi lấy ngay lập tức.”
Quay đầu lại nói với Ninh phu nhân: “Không nghe thấy Hàn đại nhân nói gì sao?” Còn không mau đi!” Sớm đuổi người đi, bọn hắn cũng đỡ nổi nóng hơn!
Lúc này Ninh phu nhân cũng hận Hàn đại nhân cùng Hàn phu nhân quá tuyệt tình, Thiếu Du cũng đã dập đầu với bọn họ đến mức da đầu cũng đỏ ửng muốn trầy trụa, nửa điểm cũng không buông tha, mà không buông tha thì cũng thôi đi, dầu gì cũng gọi Thiếu Du đứng lên trước đã…..Ninh phu nhân còn sót lại mấy phần muốn vãn hồi lại chuyện này cũng theo đó mà tan thành mây khói, khom người với Tề Hanh đáp một tiếng ‘Vâng’, lập tức nhìn thê tử Vương Đại bên cạnh gật đầu một cái.
Vì vậy thê tử Vương Đại khom người chào một cái, xoay người rời đi, không bao lâu sau lập tức dâng lên một tấm thiếp canh màu đỏ ánh vàng lên.
Sắc mặt Ninh phu nhân không tốt lắm, tiếp nhận, tiến lên đưa cho phu nhân.
Đợi phu nhân nhận lấy thiếp canh, sau đó đưa cho Hàn phu nhân xem qua, Tề Hanh lập tức đứng lên, miễn cưỡng cười nói: “Bổn hầu tiễn đại nhân ra ngoài!” Ý đồ đuổi khách hết sức rõ ràng.
Ai ngờ Hàn đại nhân lại sừng sững bất động, lạnh nhạt nói: “Hạ quan còn có một việc muốn cùng Hầu Gia thương lượng, đợi thương lượng xong rồi, hạ quan tự sẽ rời đi!”
Vừa dứt lời, Tề Hanh đã cười nói: “Hàn đại nhân là muốn nói đến tiểu định lễ? Hôm qua gia mẫu đã phân phó với Bổn hầu, nói chung quy là do Thiếu Du đối với lệnh ái có lỗi trước, cho nên tiểu định lễ là do quý phủ bồi thường, Hàn đại nhân không cần phải khách khí!” Hừ, Quốc Tử giám tế tửu trong sạch hay không trong sạch, địa vị thanh cao hay không cũng khó mà nói được, cũng không tin tiền tài đặt ngay trước mặt mà hắn có thể không cúi đầu!
Ý niệm vừa thoáng qua, ý xấu lại tăng thêm: “Ý tứ của gia mẫu chính là ý tứ của Bổn hầu, chỉ là chuyện đã xảy ra như vậy, trong lòng Bổn hầu thật là băn khoăn, vì vậy muốn tăng thêm năm ngàn lượng bạc, tạm thời biểu lộ thành ý, kính xin Hàn đại nhân vui vẻ nhận….”
Chỉ là còn chưa nói hết lời, đã bị Hàn đại nhân bất chợt đứng lên cười lạnh cắt đứt: “Tây trữ hầu cho là Hàn gia ta nghèo nàn đến nỗi phải bán nữ nhi của mình hay sao? Hàn gia ta không sánh với Hầu phủ gia đại nghiệp đại (nhà cửa, của cải nhiều), nhưng vẫn chưa làm được hành vi vô sỉ bán nữ nhi của mình, tiểu định lễ của quý phủ, hôm nay ta chắc chắn sẽ trả lại, đến lúc đó kính xin Hầu gia tự mình kiểm tra và nhận! Chuyện hạ quan muốn nói là chuyện khác!”
Cũng không đợi Tề Hanh hỏi là chuyện gì, đã lấy tốc độ cực nhanh lại nói: “Hiện tại vị phu nhân chi thứ hai của lệnh công tử có khoẻ không? Hạ quan nghe người ta nói, hôm qua vị phu nhân kia bỗng nhiên ‘bị bệnh’ rồi, hiện tại bên ngoài đã điên cuồng truyền ra rằng Hàn gia ta là thay nữ nhi hả giận, ép quý phủ để cho vị kia ‘bị bênh’, không biết Hầu gia có từng nghe đến những lời đồn đãi này chưa vậy? Mạng người lớn như vậy, Hàn gia ta cũng không dám tuỳ ý làm bậy, giết người bừa bãi, (nhạn(dien/dan/LE1QUY8DON)kính xin quý phủ lập tức cho mời thầy thuốc tới xem bệnh, để cho sớm ngày khoẻ mạnh, có thể là do không khí quý phủ không tốt, muốn nàng mau chóng bình an vô sự, chống đỡ một năm đến một năm rưỡi nữa cũng không phải là việc gì khó, không biết ý Hầu gia như thế nào? Nếu không, hạ quan chỉ có thể tấu chương nộp Hoàng Thượng, cầu xin Hoàng Thượng phân xử chuyện này!”
Hôm qua Hàn đại nhân đang trên đường từ Quốc Tử giám về nhà, vô ý nghe được người đi đường nghị luận chuyện Chu Quân Uyển bỗng nhiên ‘bị bệnh không dậy nổi’, ở nơi phố phường đủ các hạng người tốn hơi thừa lời nói xấu, làm sao có thể dễ nghe được? Hầu hết đều nói Hàn gia ỷ thế khi dễ nữ cô nhi, cũng lại mắng Tây trữ hầu phủ không phúc hậu, tóm lại bọn họ nói rất là khó nghe.