Tề Hanh lập tức sai lão ma ma đắc lực đến Ỷ Tùng viện truyền lời, nói Chu Quân Uyển dù sao cũng là bên nhà mẹ đẻ của Chu Thái phu nhân, không thể so sánh với người khác, vả lại chuyện Hàn gia bởi vì sự tồn tại của nàng mà thối lui hôn sự cũng không phải là lỗi của nàng, nói nàng bởi vì chuyện này mà hoảng sợ đến mức sinh bệnh thật không đáng, để nàng an tâm nghỉ ngơi dưỡng bệnh, đợi đến khi dưỡng bệnh thật tốt mới tiếp tục hiếu thuận với Chu Thái phu nhân và Ninh phu nhân, phục vụ Tề Thiếu Du, chỉ mấy câu nói ngắn ngủn đã khiến chuyện Chu Quân Uyển bỗng nhiên ‘bị bệnh’ thành nàng sợ Chu Thái phu nhân cùng Ninh phu nhân trách tội, mà sợ đến vậy.
Còn thưởng một cặp nhân sâm ngàn năm, cũng truyền lệnh xuống bên dưới không cho phép bất cứ người nào trong phủ quấy nhiễu Chu Quân Uyển tĩnh dưỡng, phải đợi nàng tĩnh dưỡng thật khoẻ mới được phép tới thăm nàng, cũng không cho bất luận kẻ nào vọng nghị (vọng = ngông cuồng, ý ở đây là ngông cuồng nghị luận chuyện của CQU) chuyện này, một khi bị phát hiện, không cần biết là ai, đều sẽ bị đánh một trận rồi đuổi ra khỏi phủ!
Có Nhất Gia Chi Chủ tự mình lên tiếng, cả nhà trên dưới dù cảm thấy lần bệnh này của Chu Quân Uyển rất kỳ lạ nhưng nửa chữ cũng không dám nghị luận, đến chuyện Tề Thiếu Du cùng Hàn tiểu thư từ hôn cũng chỉ dám thừa dịp xung quanh không có ai, cùng những người gần gũi thân thiết nhỏ giọng nghị luận mấy câu mà thôi.
Mà chúng nha hoàn ma ma trong viện của Chu Quân Uyển vốn đều cho rằng lần này nàng sẽ không qua khỏi, nên càng lười biếng hơn so với thường ngày, không cần biết nàng có qua khỏi hay không cũng đều đã tính toán cho còn đường tốt nhất sau này cho riêng mình. Lại không nghĩ rằng, Chu Quân Uyển chẳng những không có chết mà ngược lại còn được Tề Hanh tự mình lên tiếng để cho nàng yên tâm tĩnh dưỡng, còn thưởng sâm núi ngàn năm cho nàng, còn có thể diện hơn trước đây đến mấy phần….Vì vậy đám nha hoàn khủng hoảng tranh nhau muốn hầu hạ Chu Quân Uyển.
Đều là gió chiều nào theo chiều nấy, làm sao Văn mụ mụ nhìn được? Sau khi nhân cơ hội hung hăng giáo huấn đám nha hoàn một trận sau đó lấy cớ Chu Quân Uyển cần được tĩnh dưỡng, không cần quá nhiều người đến hầu hạ, chỉ cần nàng cùng Cẩm Tú là đủ, đuổi hết đám nha hoàn ra bên ngoài.
Cuối cùng Chu Quân Uyển cũng có không gian yên tĩnh để tĩnh dưỡng.
Đến gần tối, bởi vì Chu Quân Uyển đã nghỉ ngơi một ngày trời nên tinh thần cũng phấn chấn hơn lúc sáng sớm, Văn mụ mụ lập tức bưng cháo gà tới: “Cô nương, mệt nhọc từ hôm đến hôm nay, ngài vẫn còn chưa có dùng qua đồ ăn đó, cháo này là ta sai Cẩm Tú dùng mỡ gà để nấu, rất bổ dưỡng nhưng lại không có dầu mỡ, ngài cố gắng ăn một chút được không?”
Mặc dù tinh thần của Chu Quân Uyển nhìn qua thì rất tốt, nhưng một chút khẩu vị nàng cũng không có, từ tối qua ‘bị bệnh’ đến bây giờ, chỉ mới uống một chút nước, một chút đồ ăn nàng cũng chưa từng ăn, gấp đến độ Văn mụ mụ nóng lòng, cho nên mới nấu cháo gà cho nàng.
So với ăn thì thật ra lúc này Chu Quân Uyển lại càng muốn ngủ hơn, nhưng trong lòng nàng biết không ăn chút gì vào bụng là không được, huống chi cũng không thể cứ yếu ớt như vậy, cần phải biết con người quan trọng nhất là tinh thần, chỉ cần có tinh thân dù có mười phần ốm đau thì cũng chỉ còn lại năm phần, ngược lại, nếu không có tinh thần thì dù có ba phần ốm đau cũng phóng đại thành mười phần, nhạn(d/d/l/q/d) chuyện nàng cần phải làm còn có rất rất nhiều, cũng không thể lãng phí thời gian để tĩnh dưỡng thân thể!
Vì vậy cố gắng chống tay ngồi dậy, cũng không cần Văn mụ mụ đút, tự nhận lấy chén sứ trắng trong tay Văn mụ mụ, từng ngụm từng ngụm ăn cháo, mặc dù nàng vẫn chưa có khẩu vị.
Tục ngữ có câu "Người là sắt cơm là thép" (ý nói con người không ăn là không được) một điểm cũng không sai, sau khi ăn cháo súc miệng xong, mặc dù Chu Quân Uyển vẫn muốn ngủ nhưng trên người dù gì cũng vẫn còn chút sức lực, nên bảo Văn mụ mụ mang ghế tới ngồi bên cạnh, cùng nàng nhỏ giọng suy tính cho bước tiếp theo: “Lần này không biết phu nhân đã hận ta đến như thế nào rồi, cũng may Hầu gia tự mình lên tiếng, trong một thời gian ngắn nàng ta cũng không thể làm khó dễ ta được nữa, chỉ là cũng không thể để nàng ta nuốt ngụm ác khí này xuống được, phải tìm người để cho nàng ta phát tiết ra ngoài, như vậy, tương lai ta có chống đối với nàng ta cũng dễ dàng hơn một chút.”
Văn mụ mụ nghe vậy, gật đầu một cái, cũng nhỏ giọng nói: “Lời này rất đúng,tính tình của phu nhân ta hiểu rõ mấy phần, ‘trừng mắt tất báo’ (có thù là phải báo), không chấp nhận được bất luận kẻ nào không theo ý nàng ta, xem như chuyện lần này bề ngoài không liên quan gì đến cô nương nhưng cũng chỉ sợ nàng ta đã hận thấu xương cô nương, nếu không cũng sẽ không liều mạng mang quyền lựa chọn con dâu giao cho Chu Thái phu nhân cũng muốn cô nương phải vào chỗ chết! Nếu không có người ngăn chặn lại, cô nương chính là may mắn thoát được một kiếp này, về sau chỉ sợ là cũng sẽ không được tốt hơn!”
“Theo mụ mụ nói, Phùng di nương như thế nào?” Chu Quân Uyển trầm ngâm nói, nếu có thể dẫn mầm tai hoạ này lên trên đầu Phùng di nương, lấy sự chán ghét căm hận thường ngày của Ninh phu nhân đối với Phùng di nương, dùng đầu gối nghĩ cũng biết sẽ là đấu đá lẫn nhau đến ngươi chết ta sống, điều này cũng không nói làm gì, cả phủ ai chẳng biết Phùng di nương và Ninh phu nhân là một kiểu người? Đến lúc đó, từ trước đến giờ hai thế lực lớn của nội viện ám đấu lẫn nhau nay cũng sẽ thăng lên thành minh tranh rồi!
Trong phủ càng loạn, bọn họ lại càng có thể thừa dịp nhân cơ hội...... Văn mụ mụ hiểu ngầm trong lòng, vội nói: “Cô nương yên tâm, ta sẽ đi xuống an bài.” Nói xong lập tức muốn đứng dậy đi ra ngoài.
Lại bị Chu Quân Uyển gọi lại, nói: “Không vội, vả lại đợi ta nói xong hết rồi lại đi cũng không muộn. Phu thê Lục Bỉnh lập công lớn, mụ mụ lại ở đây hai ngày này, vậy mở hòm ra lấy hai trăm lượng, không, lấy ba trăn lượng ngân phiếu mang tới nhà Lục Bỉnh đi, nói cho bọn hắn biết, chỉ cần tận tâm làm việc cho ta, ta nhạn tuyệt đối (truyện được đăng tại d.ien.d.a.nle.quy.d.on) sẽ không bạc đãi bọn hắn, chỉ là cần phải tránh tai mắt của người khác, tránh để người khác nhìn thấy, lộ chân tướng.”
Nắm thóp Lục gia trong tay, phu thê Lục Bỉnh xác thực không dám nghịch lại ý của nàng, chỉ có thể nơm nớp lo sợ bị nàng xử lý, nhưng dần dà, trong lòng chắc chắn sẽ sinh oán khí, không biết lúc nào thì ‘vò đã mẻ lại sứt’ quay lại cắn nàng một ngụm cũng chưa biết chừng, cho nên trừ uy hiếp, nàng còn phải dựa vào tình huống thích hợp ban ân, để cho bọn hắn không tích tụ oán khí trong lòng, tận tâm tận lực vì nàng mà làm việc hơn!
Tuy có Tề Hanh tự mình hạ lệnh cho cả phủ bất luận kẻ nào cũng không được phép vọng nghị chuyện lần này, nhưng mà ‘phòng miệng dân còn hơn phòng sông’ (câu này là đám chủ tử người hầu trong phủ rất nhiều chuyện, dù bị cấm nhưng vẫn nói, chúng ta hay gọi là bà tám )), miệng người nào có dễ dàng bị quản chế như vậy đây? Xem như không có can đảm nghị luận nơi có nhiều người, nhưng đa số mọi người vẫn âm thầm lén lút nghị luận sau lưng, chỉ là Tề Hanh cũng không biết mà thôi, ví dụ như giờ phút này đây, đã có người đang nghị luận chuyện này.
Bên trong Trinh hoa viện.
"...... Lão đồ điếm kia sợ là nằm mộng cũng không nghĩ đến nàng vì nhi tử mà tỉ mỉ lựa chọn mối hôn sự này, lập tức bị huỷ trong chốc lát? Đúng là rất đúng với câu châm ngôn kia ‘giấy không thể gói được lửa’ (e hèm, câu này thì chắc ai cũng hiểu dòi í nhỉ), nàng ta lại lập tức ra lệnh phong toả chuyện này, nhi tử của nàng còn chưa có chính thê vậy mà lại có nhị thiếu phu nhân chi thứ hai sẽ không bị truyền ra ngoài hay sao? Cũng không thể tưởng tượng được, một người sống sờ sờ ra như vậy, nói lừa gạt là có thể lừa gạt được hay sao? Hàn đại nhân quả không hổ là Quốc tử giám tế tửu, tuỳ tuỳ tiện tiện nói mấy câu là nói cho Hầu gia á khẩu không trả lời được, khiến cho Hầu gia chỉ có thể bảo vệ tiểu Chu thị không chết, ta ngược lại muốn xem xem, có tiểu Chu thị nhị thiếu phu nhân chi thứ hai ở đây, hắn – Tề Thiếu Du làm sao kiếm được một mối hôn sự tốt hơn!” Vừa nhắc tới chuyện lần này, Phùng di nương không do dự mà lộ ra gương mặt tươi cười, cực kỳ chế nhạo và vui sướng khi người gặp hoạ đối với mẫu tử Ninh phu nhân.